Polaroid
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


“Trong nhà có hộp cấp cứu không?” Trương Nhất Manh mở miệng hỏi, “Tôi có thể băng bó sơ qua cho anh ta.”

Cô không hỏi tại sao không đưa Trương Ninh Trí vào bệnh viện, bởi vì hỏi cũng không ai trả lời.

Trương Ninh Hi ngẩn người, nói: “Cũng đúng, tôi quên mất cô từng là y tá.”

Dì Thu vừa nghe Trương Nhất Manh mở miệng yêu cầu đã vội vàng mang hộp cấp cứu đến, Trương Nhất Manh nhờ dì Thu đỡ Trương Ninh Trí dậy, sau đó cẩn thận gạt tóc Trương Ninh Trí qua, thấy được vết thương mờ mờ, có thể thấy một gậy này không hề nhẹ tí nào, có dấu hiệu tụ máu bầm, có chỗ thậm chí còn chảy máu, Trương Nhất Manh hít một hơi thật sau, khử độc giúp anh rồi quấn bông băng một cách cẩn thận.

Trương Nhất Manh khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Bị thương không nhẹ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ chấn động não thôi, đừng quá lo lắng.”

Cô vừa an ủi Trương Ninh Hi và Trương Ninh Giản, vừa tự an ủi mình.

Chương 18
Vào lúc này thì một tiếng chuông điện thoại vang lên, không phải là của bọn Trương Ninh Hi mà là một tiếng chuông rất lạ, không những lạ mà còn đặc biệt không kém, là nhạc thiếu nhi…

Trương Nhất Manh cứ tưởng là nhạc chuông của Trương Ninh Giản nhưng nhìn sang phía anh thì thấy anh chẳng có tí phản ứng nào với tiếng chuông này. Mà hình như từ lúc Trương Ninh Trí trở về đến giờ anh đều yên lặng, chân mày khẽ nhíu lại, có lẽ là vì chuyện bị thương của Trương Ninh Trí mà lo lắng

Kết quả lại là của vị giám đốc Viên kia…

Ông chú kia thanh tao lấy điện thoại từ trong túi áo ra, liếc nhìn sơ qua màn hình điện thoại, sau đó chợt đưa qua cho Trương Nhất Manh ngồi bên cạnh.

Trương Nhất Manh: “?”

“Phiền cô nghe điện thoại giùm tôi, chỉ cần nói “Cô là ai vậy?” là được rồi.” Trên mặt anh ta lấp ló nụ cười nhưng nghe giọng thì chẳng có gì giống như đang cười cả.

Trương Nhất Manh nhìn thoáng qua, tên biểu hiện là “Đường Đường”.

Đường Đường?

Sao nghe thấy quen quen vậy cà….

Trương Nhất Manh nhấn nút nghe, nói câu “Cô là ai”, sau đó trả lại điện thoại cho giám đốc Viên, nghe thấy rõ ràng từ phía đối diện truyền đến giọng nói hổn hển của phụ nữ: “Cái gì chứ! Lại là đàn bà khác! Còn gạt tôi nói là có việc! Cô, mau kêu tên khốn Viên Phục kia nghe điện thoại cho tôi!”

Trương Nhất Manh: “…”

“Cám ơn.” Viên phục nhỏ giọng nói cảm ơn sau đó nhận điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh như thường nói: “Alô? Đường Đường phải không?”

Trương Nhất Manh: “…”

Lúc này cô mới chợt nhớ tới, khi cô mới đến nhà họ Trương không lâu thì có gặp một cô gái, cô ấy còn nói cái gì mà Trương Ninh Giản và cô ta chỉ giả làm người yêu thôi, lúc đi còn vui vẻ gọi điện thoại cho một người tên là Viên Phục nữa.

Thì ra là bọn họ…

An Đường Đường hẳn nhiên rất tức giận, giọng nói như xuyên qua di động: “Viên Phục! Anh có phải là người không hả?! Tôi bị bệnh nằm một chỗ, còn anh lại đi kiếm con tình nhân nào đó?!! Lần này lại là ai nữa hả? Tôi cho anh biết… Khụ….”

An Đường Đường đột nhiên ho khan, chân mày Viên Phục nhăn lại, vậy mà từ nãy đến giờ còn tỏ ra bình tĩnh lắm… Xem ra Viên Phục này cũng để ý đến An Đường Đường lắm.

Song, lời Viên Phục nói ra hoàn toàn khác với vẻ mặt của anh: “Tự mình chăm sóc mình cho tốt đi.”

“Chăm sóc cái đầu anh đấy! Khụ..”

Tiếng ho của An Đường Đường càng lúc càng lớn, chân mày Viên Phục cũng lúc càng nhíu chặt, rốt cuộc anh ta chịu không được, nói: “Sao lại ho nhiều vậy? Trước khi đi chẳng phải đã kêu cô uống thuốc rồi sao?”

“Tôi đang ở trong sân…” Giọng nói An Đường Đường dường như không còn sức lực gì nữa, hoàn toàn khác với khi nãy.

Giọng nói Viên Phục chợt cao vút: “Cô còn ở trong sân làm gì?”

“Anh nói buổi tối anh có tiệc, ăn cơm xong sẽ về… Khụ khụ… Cho nên tôi mới ở đây đợi anh… Kết quả anh lại… lại… khụ khụ… Anh lại gạt tôi… Anh ghét tôi đến vậy sao chứ… Khụ khụ… Còn uổng cho chúng ta cùng chung hộ khẩu mà…” ,

Chân mày Viên Phục nhíu chặt, môi cũng mím lại, Trương Nhất Manh để ý thấy tay không cầm điện thoại của anh ta đã nắm chặt lại. ,

“Anh về đi… Tôi sẽ không cãi nhau với anh nữa, anh… Khụ khụ… Mau về đi, tôi rất là lạnh…” Giọng nói An Đường Đường càng lúc càng yếu, lấp ló thêm tiếng thút thít trong đó, “Chờ lâu như vậy, tôi rất là lạnh…”

“Bây giờ cô về phòng ngay lập tức, tôi sẽ về sớm.” Viên Phục nhắm chặt mắt, không chút do dự tắt điện thoại, sau đó quay sang nói với Trương Ninh Hi: “Tôi phải về trước, có gì thì liên lạc sau.”

Dứt lời, anh ta xoay người đi ra khỏi cửa, phóng xe đi.

Dì Thu, Trương Ninh Hi, Trương Ninh Giản và Trương Nhất Manh ngồi đó dĩ nhiên nghe được toàn bộ câu chuyện, trừ vẻ mặt Trương Ninh Giản bình tĩnh như thường, dì Thu yên lặng không nói gì thì Trương Ninh Hi và Trương Nhất Manh đều cảm thấy kinh ngạc, Trương Nhất Manh nói: “An Đường Đường và Viên Phục có quan hệ như thế nào vậy… Bọn họ chung hộ khẩu… Kết hôn rồi sao? Sao nghe An Đường Đường thê thảm như vậy chứ?”

“Haiz, làm sao mà được, nếu bọn họ có thể kết hôn đã không nhiều chuyện xảy ra như vậy.” Trương Ninh Hi lắc đầu: “Viên Phục là cậu của An Đường Đường.”

Trương Nhất Manh sợ hết hồn: “Nhưng mà nhìn Viên Phục đâu có lớn lắm.”

“Thật ra thì bọn họ không hẳn là ruột thi, haiz, phức tạp lắm, đừng nói chuyện bọn họ nữa… Sao A Nhạc còn chưa đến chứ?” Trương Ninh Hi nhìn ra bên ngoài, vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã đến, từ bên ngoài thấp thoáng nghe được tiếng xe hơi chạy đến, một chiếc RV màu trắng dừng ngay tại cửa, Trương Ninh Hi chạy ra mở cửa, lúc đi vào còn mang theo một cô gái mặc áo dài màu trắng theo sau, cô nàng thắt tóc bím, vừa đi vào liền chạy đến bên cạnh Trương Ninh Trí, nhìn bông băng trên đầu Trương Ninh Trí nói: “Tốt lắm, tôi không cần phải làm gì cả, ngày mai anh đưa giám đốc Trương vào bệnh viện kiểm tra là được rồi.”

“Vậy à.” Trương Ninh Hi gật đầu, “Làm phiền cô một chuyến tay không rồi.”

Cô gái kia khiêm tốn cười nói: “Không có gì, cũng nhờ anh tôi mới được ra ngoài một chuyến.”

Trương Ninh Hi vỗ vỗ vai cô gái, nói một câu “Khổ cho cô rồi”, sau đó nói: “Có cần tôi đưa cô về không?”

Cô gái tên Tiểu Nhạc lắc đầu: “Một mình tôi về được rồi, dù gì… Anh cũng biết.”

Trương Ninh Hi gật đầu: “Ừm, cũng được.”

Toàn bộ câu chuyện nghe được, Trương Nhất Manh đều không hiểu. Trươc kia cô vốn chẳng được thấy bạn bè của nhà họ Trương, hôm nay vừa đến là đến một lúc ba người, nếu tính cả An Đường Đường, hơn nữa ai cũng như có nhiều tâm sự vậy, đúng như câu nói đó – – dù không biết các người là ai nhưng nhìn các người ai cũng có tâm sự cả.

Trương Nhất Manh thở dài, đợi cô gái kia rời khỏi, Trương Ninh Hi và Trương Ninh Giản cùng đưa Trương Ninh Trí lên tầng hai, Trương Nhất Manh đứng bên cạnh đầu Trương Ninh Trí, cẩn thận giúp cho đầu anh không bị va vào đâu.

Đợi mọi chuyện xử lí xong thì Trương Nhất Manh cảm thấy sức lực đều bị rút mất cả, thở một hơi lớn rồi ngồi trên sofa ngẩn người.

“Mẹ đúng là có ích thật.” Trương Ninh Hi trêu ghẹo nói, “Xem ra sau này không cần gọi Tiểu Nhạc nữa, mẹ cứ ở đây là được, nhất định phải kêu anh hai tăng lương cho mẹ.”

Trương Nhất Manh trợn mắt nhìn anh: “Á, hù chết mẹ! Suýt nữa thì bị con hù chết rồi

Trương Ninh Hi nhíu mày: “Sao? Sao lo lắng thế? Bởi vì người bị thương là anh hai sao?”

Trương Nhất Manh căn cứ theo đạo lí mà bảo vệ cho quyền lợi của mình: “Không phải mà! Bên cạnh tôi đều là người bình thường, làm gì có ai ra ngoài ăn bữa cơm xong thì nằm trên xe người ta chở về chứ!”

Trương Ninh Giản vẫn yên lặng chợt mở miệng: “Tả Hưởng.”

Trương Ninh Hi và Trương Nhất Manh cùng quay đầu lại, khó hiểu nhìn anh.

Trương Ninh Giản cau mày, nói: “Hình như con có nhớ đến cái tên này.”

Trương Ninh Hi và Trương Nhất Manh nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc chất chứa trong mắt nhau, Trương Ninh Hi cẩn thận hỏi: “Em nhớ sao?”

Trương Ninh Giản nhíu chặt mày lại: “Ừm, trong ấn tượng đó không phải người tốt.”

Trương Nhất Manh: “…”

Trương Ninh Hi: “Đúng vậy, người đó tuyệt không phải người tốt, anh hai bị thương cũng tại vì hắn ta.”

Trương Ninh Giản nói: “Có phải con đã từng xảy ra chuyện không?”

Trương Nhất Manh và Trương Ninh Hi càng kinh ngạc hơn: “Đúng vậy! Con/em đã từng bị tai nạn xe…”

Trương Nhất Manh nín thở nhìn anh, dường như chỉ cần anh nghĩ thêm một chút, một chút nữa thôi, sẽ nhớ ra mình bị tai nạn vào bệnh viện, sau đó lần đầu tỉnh lại đã nhầm cô là mẹ của anh!

Song Trương Ninh Giản chỉ ngẩn người, buồn bã nói: “Con không nhớ được.”

Trương Nhất Manh & Trương Ninh Hi: “… Thôi.”

Đ
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
<<1...252627
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngôn Tình Ai Là Mẹ Anh
» Vinh Hoa Phú Quý
» Truyện Tình:Nơi Đâu Hạnh Phúc
» Bỏ Em Ư Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập2
12»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Cạm Bẫy Của Ái Thê
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập1
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập2
» Truyện Ngôn Tình Ai Là Mẹ Anh
» Truyện Tình:Nơi Đâu Hạnh Phúc
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt