Cả nhóm tôi hẹn nhau chủ nhật này sẽ sang nhà Quan Đông học nhóm.Hôm đó,tôi thay quần áo xong và chuẩn bị đi thì :
-Em chuẩn bị đi đâu à?
Tôi nhìn anh ngạc nhiên:
-Anh đến khi nào thế?
-Anh mới tới thôi.Em có hẹn à?
-Uhm,cũng không hẳn – Tôi lắp bắp – Anh đến tìm em à?
-Anh đến chở em đi đọc sách và ăn tối
Tôi mím môi.Anh nhìn tôi rồi xoa đầu tôi:
-Nếu em bận thì để hôm khác vậy
Tôi nhìn anh mà trong lòng khó xử.Hôm khác mà anh nói có lẽ là một khoảng thời gian khá lâu.Bởi anh đang học 12,đây là chặng đường quan trọng nhất đời người mà :
-Lần khác anh sẽ sang chở em đi – Anh cười – Và dĩ nhiên sẽ hẹn trước
Tôi bật cười.Dù gì cũng còn hơn tháng nữa mới tới kì thi cuối kì nên tôi vắng mặt bữa nay chắc sẽ không sao đâu :
-Anh đợi em chút nha
Anh vui vẻ gật đầu.Tôi ra ban công lấy điện thoại ra gọi cho Dịu Mĩ:
-Dịu Mĩ à?
-Tao đây.Sao mày chưa tới vậy.Cả nhóm tới đủ rồi.chỉ đợi mỗi mày thôi
-Uhm….-Tôi ngập ngừng
-Sao thế?Mày có chuyện gì à? - Dịu Mĩ lo lắng
-À không – Tôi vội nói – Hôm nay tao có việc đột xuất nên không đến được
-Mày là nhóm trưởng,mày không đi như chim mất cánh ấy – Dịu Mĩ giọng ỉu xìu
-Xin lỗi mà – Tôi nói như năn nỉ - Lần sau tao hứa sẽ đến mà
-Ừ mày bận thì thôi vậy
-Vậy học đi nhá,tao cúp máy đây
Tôi dập máy rồi thở phào nhẹ nhỏm nhưng trong lòng có chút gì cảm giác tội lỗi.Không thể tưởng tượng ra được khi tụi nó biết tôi không đi học nhóm là vì con trai không biết tụi nó sẽ nghĩ gì nữa.
Tôi thở dài ngán ngẫm rồi đi vào trong.Tôi nhìn anh cười:
-Mình đi thôi anh
-Em không đi đâu à?
-Phải ưu tiên anh chứ - Tôi nháy mắt – Mắc công anh lại nhầm em với người nổi tiếng,muốn gặp phải hẹn trước
Tôi cười một cách tinh ranh.Anh gõ nhẹ đầu tôi:
-Lanh quá đi cô nương.Đi thôi nào!!!
Anh cười rồi nắm tay tôi.Chúng tôi đến một nhà sách khá lớn.
Từ khi tôi và anh biết nhau đến giờ,những nơi mà chúng tôi đến đều là những nơi mang tính giáo dục đại loại như nhà sách,bảo tàng.Tuy tôi rất thích nhưng việc ấy làm tôi cảm nhận rằng tôi đang đi với anh trai hơn là đi với người có thể là vị hôn phu của mình
Mãi mê đọc sách mà tôi và anh quên cả thời gian.Tôi nhìn đồng hồ:
-Đã 21 giờ 30 rồi ư? – Tôi sững sốt,chưa bao giờ tôi đi khuya đến vậy
-Đừng rối lên thế,anh chở em về - Anh để sách lại trên ngăn rồi quay sang tôi – Nào,mình về thôi
Tôi ra cổng chờ anh lấy xe.Một lúc sau,anh mới chạy ra và đưa tôi một cái bịt:
-Gì thế anh? – Tôi vừa cầm lấy vừa nói
-Socola với kem - Anh cười - Định đọc sách xong mới chở em đi ăn nhưng mãi đọc anh quên mất nên anh mua đền cho em đấy
Trong lòng tôi có chút gì đó xao xuyến.Anh kéo tay tôi lên xe:
-Có mấy hộp kem và socola mà em cảm động thế à?
-Anh trêu em đấy à – Tôi hất mặt lên – Chỉ là em hơi bất ngờ thôi
-Về muộn thế này chắc lần sau mẹ không cho anh chở em đi chơi rồi – Anh cười mỉm
-Mẹ ai cơ chứ? – Tôi đánh nhẹ vào lưng anh
-Phân biệt mẹ anh,mẹ em nữa à - Anh vừa nói vừa véo mũi tôi - Cái cô bé này
-Thôi anh chạy đi,trễ lắm rồi đó – Tôi giục – Mai anh đi học nữa
Trên suốt chặng đường về tôi và anh cười nói rất vui vẻ
********************
Vừa vào lớp là tôi đã nghe tui nó xì xào về việc se duyên cho hắn và Trần Tây.
Tôi vừa ngồi xuống ghế là Dịu Mĩ liền chạy lại phụng phịu bảo:
-Ngọc à.Mày không đi nên không biết đâu.Tức lắm!
-Mày tức chuyện gì? – Tôi vừa mở cuốn vở sử ra vừa nói
-Tụi tao đã bày ra kế như thế rồi – Nó vừa kể vừa quơ chân múa tay – Dành thời gian riêng cho 2 đứa vậy mà vẫn không chịu nói
-Không nói thì sau này sẽ nói - Tôi thở dài -Mày lo chi cho khổ vậy
Tôi và nó nói chuyện mà không biết là hắn đã vào và đang đứng kế tôi.
Cũng quái,nếu là ngày thường hắn đã xen vào và hỏi chuyện gì rồi.Nhưng hôm nay hắn im lặng,cái mặt chầm dầm ngồi xuống ôn bài.Chưa bao giờ tôi thấy hắn siêng thế.
Chắc hắn ăn nhằm gì đó rồi trở nên siêng hơn ví dụ như bùa tình yêu chẳng hạn.Tôi tự cười trong dòng suy nghĩ của mình…:
-“BỘP” – Dịu Mĩ đánh vào vai tôi – Mày có khùng không Ngọc,sao lại đứng cười một mình như con bệnh thế?
-Khùng cái con khỉ - Tôi xoa xoa cái vai chỗ nó đánh – Mày cứ thô bạo thế này thì đừng nói nguyệt lão,cả trời cũng không kiếm nỗi chồng cho mày đâu
-Tao đây chẳng thèm mấy thứ lăng nhăng đó đâu – Nó chống nạnh bảo
-Ừ ghét của nào trời trao của đó đấy con
“Tùng…tùng…tùng”,tiếng trống vang lên.Tôi cầm theo quyển sử rồi kéo tay nó:
-Đi thôi nào,không thì mấy anh sao đỏ ghi tên bây giờ
Hôm nay là một ngày rất kì lạ!!!
Thường ngày hắn vẫn kiếm cớ chọc tôi nhưng hôm nay thì lại im lặng làm bài.
Không biết từ khi nào mà tôi đã quen với sự chọc ghẹo của hắn.Sự im lặng của hắn làm tôi có chút gì đó buồn buồn.
Chợt tôi đổi hướng nhìn sang Trần Tây.
Không hiểu sao cả nó cũng im lặng .
Hôm nay nó đi học trễ,vào đến lớp thì chẳng nói chuyện với ai.Giờ ra chơi tôi hỏi nó chút chuyện thì nó im lặng không trả lời.
*********************
Đã ba ngày rồi cả hắn và Trần Tây không nói với tôi câu nào.Tôi bắt đầu thấy bực bội và không chần chừ gì nữa tôi quyết định phải làm rõ chuyện này mới được.
Giờ ra chơi tôi kéo Trần Tây ra khỏi lớp.Đến sân sau,tôi buông tay nó ra.Nó vẫn im lặng đứng đó nhìn tôi.
Chúng tôi nhìn nhau rất lâu rồi tôi mới lên tiếng:
-Mày giận tao???
Trần Tây vẫn im lặng đứng đó nhìn tôi:
-Trả lời đi chứ! – Tôi gắt
-Tao không giận
-Nếu không giận vậy sao mày tỏ thái độ đó? – Giọng tôi càng gắt hơn
-Tao không hiểu mày nói gì - Nó nhún vai
-Mày bình thường với tất cả mọi người ,trừ tao
Trần Tây im lặng.Tôi không hiểu nó đang nghĩ gì nữa.Tôi chưa kịp định hình thì bỗng lời nói của nó làm tôi ngạc nhiên:
-Tao đang thích một người
Dù lời tuyên bố làm tôi ngạc nhiên nhưng tôi vẫn thấy khó hiểu:
-Chuyện đó thì liên quan gì đến việc tao nói với mày?
-Nhưng người đó lại thích một người khác
-Ý mày là… -Tôi trố mắt nhìn nó
-Phải.Người đó thích mày
Tôi trố mắt nhìn nó.Một hồi sau tôi mới hỏi nó:
-Nhưng người đó là ai? - Tôi có chút tò mò về cái người nó thích và nó bảo là thích tôi - Người đó bảo với mày là thích tao à?
Trần Tây cúi đầu lí nhí:
-Vậy thì không – Giọng nó lớn hơn – Nhưng trực giác nói cho tao biết điều đó
-Trực giác??? – Tôi hét to,lòng đầy phẫn nộ - Mày nghĩ mày là thầy bói hay thần thánh?Mày đoán là đúng sao
Nó chỉ im lặng và cúi đầu.Tôi nói như hét:
-Tao không biết cái người mày thích là ai và tao cũng không biết người đó có thích tao như mày nói không.Nhưng điều tao biết bây giờ là mày coi tao còn thua cả cái trực giác vớ vẩn của mày - Lòng đầy phẩn nộ tôi nói tiếp - Mà cứ coi là người đó thích tao đi.Vậy mày định làm gì?Không nói chuyện với tao 1 tháng hay một năm hay suốt đời không làm bạn nữa?
-Tao…
-Tao không ngờ mày lại là đứa coi tình bạn không bằng một đứa con trai – Tôi nói rất cay đắng- Tình bạn với mày chỉ đáng giá tới đó thôi à?
Nó vẫn đứng đó im lặng,nước mắt tuôn ra:
-Nếu mày đã như thế thì tao không còn gì để nói với mày nữa
Tôi vào lớp.Nó chạy theo.Đến lớp thì nó đuổi kịp tôi.Nó nắm lấy tay tôi:
-Tao xin lỗi….tao …mày đừng như thế…tao ..đau… – Nó nói trong tiếng nấc
-Im đi!!! - Tôi quát - Người đau là tao đây này
Tôi tức giận đến điên cả người.Cả lớp đều nhìn tôi và nó xì xào bàn tán.Cả nhóm chạy lại ngăn tôi và nó :
-Tao….tao….xin lỗi…tao… - Nó vẫn khóc,tay nó vẫn nắm tay tôi
-Không cần mày xin lỗi – Tôi quơ tay nó ra
-Gì thế Ngọc? – Đình Phong kéo tay tôi – Nhịn chút đi,các bạn nhìn kìa
-Bạn bè không à,từ từ nói – Quan Đông đứng giữa bảo
-Nín đi,đừng khóc – Dịu Mĩ đưa khăn giấy cho nó – Giám thị vào bây giờ ấy
-Mới đây thấy hai người bình thường lắm mà – Quan Đông nhìn tôi với nó –Có gì thì bỏ qua đi Ngọc,Tây cũng xin lỗi rồi mà
Tôi ngồi phịch xuống ghế,mặt hậm hực.Đình Phong lay nhẹ người tôi:
-Ngọc nói gì đi chứ
-Cậu muốn tôi nói gì? – Tôi nói không chút cảm xúc
Tôi nghe xung quanh lời xì xào bàn tán:
-Hai nhỏ đó chắc cãi nhau vì “zai” rồi
-Điên quá,lớp trưởng với bí thư mà lị
-Lớp trưởng,bí thư thì không phải con gái à
-Hai đứa nó thân như vậy ngoài trai ra thì…hehe...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ