Kể từ ngày xuất hiện phây
Ngôn ngữ “dân mạng” càng ngày càng... vui
Bao “trào lưu” mới ra đời
Cứ dùng thôi, chẳng thấy người băn khoăn
Hết thời "... cạp đất mà ăn”
Thì ta lại chuyển thời thành “chuẩn men”
Rồi “tôi đẹp tôi có quyền...”
“Dự là sẽ có...” đi liền ngay sau
Dạo này ở bất cứ đâu
“ĐẮNG LÒNG” – hai chữ mở đầu rất quen
Trào lưu này giờ “đang lên”
Khắp các trang mạng các em đều dùng
Vui buồn, một chữ dùng chung
“Đắng lòng” hết cả, mà không thấy phiền
Nào “đắng lòng nhớ bạn hiền”
“Đắng lòng em chẳng có tiền đi chơi”
“Đắng lòng thi lệch tủ rồi”
“Đắng lòng trai đẹp mà người thần kinh”
“Đắng lòng em gái quá xinh”
“Đắng lòng anh đã thất tình vài hôm”
“Đắng lòng chẳng được ai ôm”
“Đắng lòng kẻ cắp đã chôm mất tiền”
“Đắng lòng khói thuốc bay lên”
“Ăn phải lòng đắng nên em đắng lòng”...
Xem ra cả một “cộng đồng”
Mười người thì tám người... lòng đắng ngơ
Biết làm sao được bây giờ?
“Thuốc chữa” chưa có, đành chờ “dịu cơn”
Qua đi năm, bảy, mười hôm
Xuất hiện từ khác, thay luôn, ngại gì
Giờ thì cứ “đắng lòng” đi
“Đắng lòng vì chẳng có chi đắng lòng”