Snack's 1967
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)



10. Nhưng buổi chiều hôm đó, cả phố ầm lên là dốc Cầu Cất có tai nạn, hai đứa học sinh máu me be bét hình như không cứu được rồi. Nghe cái tên Phương Híp vụt qua tai, Linh chỉ thấy mình tê dại đến lặng người, cả phút sau mới sực tỉnh, cắm mặt chạy như điên. Đến đầu dốc, thấy đám đông vẫn xúm xít, xe cấp cứu vừa chạy đi, Linh cố sức chen vào, chỉ thấy trên đường, chiếc xe cuốc của Phương bẹp thành một dúm, chỏng chơ trên vũng máu. Linh đã tưởng như mình chết, chết ngay lúc đó. Nhưng khi Linh sắp ngã xuống, thì một bàn tay túm chặt lấy cô.
“Đến bệnh viện, nhanh, xem thằng Híp thế nào!”.
Đó là mẹ Linh. Linh như hồi phục, hấp tấp trèo lên xe của mẹ. Cả chặng đường cô lảm nhảm nguyện cầu tất cả các đấng cứu thế, cứu giúp cho bạn cô. Hãy cho Phương Híp một cơ hội sống! Cô cầu xin bằng tất cả niềm tuyệt vọng.
Lúc đến bệnh viện, Linh và mẹ chạy vào phòng cấp cứu, vẫn không có tin tức gì. Mẹ Linh vẫn chạy ngược xuôi gọi điện cho bố mẹ của Phương đang đi về quê tận Ninh Giang. Thời ấy chưa có di động, nên mò tìm được số để gọi về quê cũng là một lúc lâu. Linh níu áo mấy bác sĩ, ai cũng bận rộn, không ai trả lời cô, khiến cho nỗi sợ hãi trong cô càng thêm dồn dập, mỗi lúc một thêm quay cuồng.
Lúc sau, giữa hành lang, một cậu thanh niên, áo sơ mi trắng đã bị máu nhuộm thành đỏ, lảo đảo đi ra, mặt vẫn tái mét. Linh trân trân nhìn, cảm thấy người đang đi về phía mình kia, xa lạ đến phát sợ, mà cũng gần gũi đến phát điên. Nhìn thấy Linh, Phương đờ ra một thoáng, rồi chạy đến, tay dang ra, ôm Linh thật chặt. Cậu cứ nói miên man, miên man, bảo “Linh ơi, tớ sợ quá. Tớ tưởng tớ chết rồi.” Vừa nói Phương vừa run rẩy cả người, giọt nước mắt của cậu có màu đỏ vì chảy qua chỗ xây xước trên mặt. Nằm gọn trong vòng tay cậu thanh niên mới lớn, Linh khóc đến mức nước mắt thấm đẫm chiếc áo đỏ quạch, càng làm cho màu đỏ càng lan rộng hơn.
Sau sự kiện sinh tử ấy, Linh đã biết, cuộc đời này, quan trọng nhất là Phương còn sống, ở bên cạnh cô, làm một người bạn tốt của cô. Còn cậu có làm gì đi nữa, có “ghê tởm” thế nào đi chăng nữa, cũng không còn quan trọng…
Đang miên man với dòng suy nghĩ, Linh chợt thấy đầu cô bị xoa nhẹ. Ngẩng lên, thấy ánh mắt dịu dàng của anh Khánh như đang dò hỏi cô.
“Em sao thế. Cả chục phút không nói gì. Sắp đến trường rồi”.
Linh sực tỉnh. Cô nhìn quanh, cổng trường đầy ắp những phụ huynh đón đưa học sinh. Khánh tìm chỗ tấp xe, rồi kéo Linh đi vào một gốc cây chờ đợi. Đến lúc, nhìn thấy bóng của Phương hớn hở chạy lại, cười đến khi mắt híp thành hai sợi chỉ, Linh lại thấy trong lòng ấm áp. Ừ, cứ thế này, cứ thế này mãi cũng được, cũng không sao cả.
Kỳ thi Đại học đó, Thành Cận và Phương Híp trải qua tương đối êm ả, chỉ có một biến cố nho nhỏ là đúng ngày cuối cùng Thành Cận lại bị “Tào tháo đuổi” cả đêm, nhưng may mắn là uống thuốc cầm nhanh chóng và ăn thêm bát cháo hành do thị Nở Môi cuốn lô nấu nên vẫn có sức chiến đấu như bình thường.
Xong mấy ngày thi, cả hội ăn liên hoan một bữa, tất nhiên vẫn do anh Khánh chiêu đãi, thậm chí, anh còn dắt mấy đứa đi chơi trò ở công viên nước, hò hét um tỏi một trận đã đời. Linh không biết bơi nên ôm phao lội bì bõm mặc cho hai anh chàng trêu chọc. Đến buổi chiều thì cả lũ lên xe “về nước”, tiếp tục những ngày đợi chờ và nơm nớp lo âu. Lúc này, dù lo lắng nhưng đã giải phóng được áp lực học hành, Phương và Thành cắm mặt vào quán game, bàn bi a, hay sân đá bóng. Thời gian còn lại thì túc trực ở xưởng anh Khánh. Vài lần, anh Khánh khen Phương đoán bệnh xe rất có nghề khiến cậu chàng cười tít mắt, rất sung sướng. Có hôm, Phương còn phi xe đến nhà, kéo Linh lên xe chạy vù đi ăn cháo cá, bởi vì hôm đó anh Khánh bận, cậu ta sửa giùm con xe cho khách hàng, ai dè xe chạy ngon ơ, anh kia còn dúi cho Phương cả mấy chục ngàn. Cảm giác “làm ra tiền” khiến Phương phấn kích đến mức nói cười luôn miệng. Đúng là cái đồ trẻ con!
Thông tin điểm thi đại học đến vào giữa tháng Tám. Hồi ấy, internet còn kém phát triển, hầu như sĩ tử muốn biết điểm sớm vẫn phải lên tận trường để xem. Ở thành phố này mới lác đác xuất hiện dịch vụ xem điểm thi đại học một, hai năm, tập trung hết ở khu đường Trần Hưng Đạo. Hôm ấy, Linh đang được Phương Híp dạy chơi bi a, mắt đang ngắm ngắm nghía nghía quả bóng thì Thành Cận chạy xồng xộc vào, bảo có điểm rồi, đi thôi. Cây cơ bị rơi lăn lông lốc xuống sàn, Phương Híp kéo tay Linh chạy một mạch lên chiếc xe cuộc được lên đời từ hồi Phương bị tai nạn. Phương cuồng cẳng đạp, áo dần đẫm ướt mồ hôi. Bên cạnh, Thành cũng đạp xe vội vã, thỉnh thoảng lại giơ tay vuốt mặt như tự trấn an chính mình. Nhìn bờ vai thẳng băng của Phương đằng trước, Linh nhận thấy hóa ra, cái con người từng chẳng muốn thi đại học kia, giờ đây cũng vô cùng căng thẳng.
Chen chúc mãi đến gần trưa, sốt ruột phát điên, cuối cùng, Phương cũng giành được vào chỗ xem điểm. Linh ngấp nghé đứng ngoài, nghe tiếng Phương hú lên một tiếng, bất giác nhắm nghiền mắt, biết rằng niềm vui đã đến. Nửa phút sau, lại thấy Phương hú thêm tiếng nữa, rối rít vẫy tay với Thành Cận. Nhưng Thành Cận thì không hú hét gì cả, cậu ta đứng như trời trồng, gỡ kính, chậm chạp lau nước mắt.
Điểm của Thành Cận cao hơn Phương Híp 0,3, cả hai chỉ nhỉnh hơn điểm chuẩn có một chút xíu. Nhưng đó đã là một tấm vé đi vào Đại học, tấm vé đi tới tương lai. Linh xem đi xem lại tờ giấy mà Phương Híp ghi điểm, lúc này mới thấy mắt mình ươn ướt. Cô đột nhiên thấy mình được bế bổng lên, nhưng không phải là Phương mà là Thành Cận. Cậu ta nhấc Linh lên, quay mấy vòng, khiến cô hét ầm ĩ. Lúc đặt Linh xuống, cả hai cùng lảo đảo, Linh nhận thấy Thành Cận đang nhìn mình, tràn ngập biết ơn.
“Linh, cảm ơn cậu! Là nhờ cậu”.
Linh còn chưa kịp đáp lời, Thành Cận đã bị đẩy bật ra. Linh thấy mình bị kéo ập vào bờ ngực rộng rãi trước mặt, tiếng tim đập thình thịch phía bên trong chiếc áo đẫm ướt mồ hôi của Phương. Cậu ta giữ chặt Linh ở đó, cười cợt.
“Có nghe thấy không! Trái tim của tớ đang nói đấy. Thankiu, thankiu Môi cuốn Lô của tớ”.
Có lẽ, ngay cả khi biết được kết quả cao nhất trong các kì thi học sinh giỏi, Linh cũng chưa từng có cảm giác hạnh phúc và ấm áp khi biết hai cậu bạn, hai anh chàng ngổ ngáo, nghịch rách giời của mình đỗ đại học. Sau khoảnh khắc đó, còn là giọt nước mắt mừng rỡ của cô Tràm, là nụ cười chúc mừng của anh Khánh, là những ngày liên hoan liên miên, mệt nghỉ… Là những nỗi hân hoan của những cô cậu mười tám tuổi, đang chuẩn bị bước vào đời sinh viên gọi mời trước mặt.


11. Đúng trong những ngày nôn nao sắm sửa đó, thành phố nơi Linh ở mưa tầm tã ba ngày ba đêm. Phố nhà Linh nằm ven sông Cầu Cất, đúng đợt mưa, lại gặp khi lũ về, nước bắt đầu tràn vào con phố. Đến ngày thứ hai, nước đã mấp mé gần chạm vỉa hè, thấy tình hình mưa không dứt, nhà nhà đều cấp tập việc chống lũ, chạy đi lấy đất, lấy cát, xi măng đủ cả. Trông trời một hồi, bố Linh thở dài.
“Kiểu này không ổn rồi, đắp đất trước nhà cũng chẳng ăn thua. Chuẩn bị kê cao bàn ghế, giường chiếu và di chuyển đồ đạc lên tầng hai thôi.”
Nghe thế, mặt Linh tái xan, biết kê cọt thế nào, nhà có ba người thì đến hai người trói gà không chặt. Ngay khi mà Linh còn đang đờ đẫn thế, thì có ba anh chàng quần đùi áo may ô ướt sũng đi vào. Anh Khánh mỉm cười chào bố mẹ Linh, bảo tụi cháu đến, có gì giúp nhà chú kê đồ. Bố Linh thở phào, Linh cũng cảm động, cười toe toét, mặc kệ cái môi lại cong tớn lên. Mất hơn tiếng đồng hồ, ba anh chàng cao lớn cũng giúp nhà Linh cơ bản sơ tán đồ đạc xong và chèn gạch để kê đồ đạc lên cao. Hàng xóm nhìn sang trêu chọc.
“Nhà có con gái lớn sao mà thích thế.”
Nghe vậy, ba anh chàng lại chạy sang bên ấy, vui vẻ
“Nhà người già cũng thích lắm đấy ạ!”
Ba người chạy hết nhà này đến nhà khác trong khu phố, cuối cùng, ai nấy đều thở hồng hộc, mặt mũi đỏ bừng, nhưng thần sắc thì rất vui vẻ. Có bác tổ trưởng dân phố còn trêu bố mẹ Linh, rút cục thì chấm chàng rể nào thế khiến Linh ngượng ngùng, mặt cắm cả xuống, chẳng dám nhìn ai.
Hết một buổi chiều thì việc sắp xếp đã hoàn tất. Đến đêm, nước tràn vào nhà. Sáng sớm tỉnh dậy, Linh kinh ngạc thấy nước đã ngập đến đầu gối. Rất may anh Khánh cẩn thận, nên bảo bố cô kê thật cao, nên qua ngày sau, nước dâng cao gần một mét, đồ đạc nhà cô cũng không hề hấn gì.
Từ bé, Linh đã hay bị lở chânvà dị ứng với những nơi ẩm ướt, cho nên, bố Linh cấm tiệt không cho cô lội nước. Cả nhà cũng rút hết sinh hoạt lên tầng hai. Hằng ngày, Linh ở trên gác, đứng bên ban công, nhìn xuống con phố đã thành một dòng sông, nhìn mọi nền nếp sinh hoạt của cả khu dân cư bị đảo lộn. Sáng sáng, công nhân viên chức mặc quần đùi, áo may ô lõm bõm đi làm, ôm theo bọc quần áo. Mấy người bán hàng năng động đã có ngay những chiếc thuyền vào phố bán rau dưa. Linh cũng tự chế được một chiếc dây thừng, thả xuống, mỗi lần mua rau lại thả tiền xuống, nhờ người buộc rau rồi kéo lên, vô cùng tiện lợi. Buổi tối thì đứng nhìn con phố lấp loáng nước, vài đứa trẻ con mang đèn đi bắt cá, í ới đến là vui. Nhưng cứ ngắm mãi thì cũng chán, cô loanh quanh rồi lôi truyện ra đọc. Tối thứ ba, cũng là ngày nước ngập cao nhất, có một chiếc thuyền nhỏ phi vào giữa tận giữa nhà cô, đậu dưới chân cầu thang, Phương, híp mắt gào tướng lên phấn khích....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Dài Kỳ > Khí Người Cũ , Đón Người Mới
» Học Sinh Chuyển Lớp. chập2
» Học Sinh Chuyển Lớp. chập1
» Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây.!
» Cô Bé Du Côn Của Tôi. chập 51>70
1234»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Chênh vênh hai lăm - Nguyễn Ngọc Thạch
» Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương
» Học Sinh Chuyển Lớp. chập1
» Học Sinh Chuyển Lớp. chập2
» Truyện Dài Kỳ > Khí Người Cũ , Đón Người Mới
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt