3. Chuyến đi này khó khăn hơn rất nhiều chuyến đi trước đó vì thời tiết. Trời mưa liên tục. Đường lầy lội, sạt lở đất đá nên cả đoàn đi chậm hơn. Năm ngày rong ruổi, qua hết Bắc Mê, Đồng Văn, Hoàng Su Phì, Mèo Vạc, Quản Bạ, Xín Màn, Giang dần bớt “dị ứng” với người đồng hành của mình hơn. Hai người làm nhiệm vụ chốt đoàn, cầm theo cả đồ nghề sửa xe, cho nên chỗ ngồi cũng không thoải mái, phải sát sạt với nhau. Đường núi, lại đi cuối, thường xuyên là cảm giác của người cuối cùng đi giữa đồng không mông quạnh, Giang thì đã quen, nhưng anh biết Văn là lần đầu. Đáng ngạc nhiên là Văn có vẻ rất bình tĩnh. Ngay cả lúc đi qua những đoạn đường lầy, đất đá lổn nhổn. Văn cũng không ngần ngại đẩy xe cho anh, mệt bở hơi tai vẫn chẳng quên nở nụ cười với hai chiếc răng bàn cuốc. Chỉ những lúc đến đoạn hiểm trở, cô mơi căng thẳng rướn lên phía trước, vô thức nhích sát gần anh hơn, tiếng thở lan đi một nỗi sợ mơ hồi.
Sau chuyến đi Hà Giang đó, trong đoàn có một cặp thành đôi. Đó chính là cặp của Huy và một em dược sĩ. Còn một đôi thì choảng nhau ngay trên đường, số là anh xế bảo nàng ôm phải ôm chặt, em ôm nhất quyết không ôm, cứ ngồi cách xa cả mét. Đến đoạn vào cua mỗi người lẳng ra một hướng, xòe ra đường, chân tay xước xát. Thằng xế cáu điên đuổi thẳng ôm về, khiến cả đoàn phải xúm lại khuyên can một bận. Còn cái đôi sợ là sẽ “choảng nhau” nhất là Giang và Văn thì lại tương đối êm ả. Mặc dù Giang chẳng mấy khi tươi cười, nhưng hai người tạm thời coi là hòa hợp. Khi cả nhóm quần tụ lại, Văn rất vui vẻ, sôi nổi, cô rất hay cười, lộ hai chiếc răng cửa to cộ lên, tươi vui. Nhưng khi ngồi sau Giang, Văn chẳng mấy khi lên tiếng, thường chỉ có tiếng cô lách tách bấm máy, hoặc thi thaongr xuýt xoa cảm thán một câu về cảnh đẹp núi rừng. Giữa những quãng đường nghỉ ngơi, cô chìa ra cho anh chai nước, hoặc viên kẹo cà phê, thái độ không suồng sã vồ vập, cũng chẳng khách sáo, khiến Giang cảm thấy người ngồi sau mình cũng không đến nỗi “cực hình” như anh tưởng tượng.
Thậm chí, có lần Văn còn bảo, anh có mệt lắm không, để cô cầm lại cho một lúc. Giang liếc ra phía sau, chỉ thấy nửa khuôn mặt trắng ngần của cô ửng đỏ dưới cái nắng vùng núi, nhếch miệng bảo, “Khỏi cần. Tôi không bao giờ ngồi sau lưng con gái”.
Ấy vậy mà, cuối cùng, Giang vẫn ngồi sau lưng con gái, sau lười tuyên bố hùng hồn không lâu. Buổi tối hôm ấy, trời mưa tầm tã. Sau một ngày chạy xe mệt lử, cả nhóm kiếm được một quán ven đường, gọi lên nồi lẩu thật to. Đang ăn uống nhiệt tình, điện thoại của Giang báo có tin nhắn của người được lưu với cái tên “Tóc dài”.
Trên đó chỉ viết dòng chữ ngắn ngủn: “Giang, chị sẽ thay đổi”.
Giang đờ người. Thay đổi, nhưng là thay đổi cái gì, thay đổi như thế nào? Anh chạy ra hiên, vội vã bấm số gọi lại. Song điện thoại không có người nghe máy. Khi Giang sốt ruột gọi đến cuộc thứ mười, thì cũng là lúc điện thoại báo không kết nối được.
Giang chết sững, đứng ở hiên nhà, mặc kệ mưa táp vào mặt. Lúc lâu, Huy phải chạy ra lôi cổ bạn vào, liên tục càu nhàu trông mặt thằng này “ngây như con gà Tây”. Giang cố trấn tĩnh, nhìn vào nồi lẩu đang sôi sùng sục. Anh cảm giác như khói lẩu bay lên, làm mờ mắt mình. Đám bạn hò hét loạn xạ phải ăn uống bốc lửa lên, rượu mồi đã sẵn, còn chần chờ gì nữa. Giang thất thần ôm chai rượu, rót rồi uống ừng ực, chẳng đợi khẩu lệnh hò hét dzô của mọi người. Văn ngồi cạnh, nhỏ nhẹ bảo, “Anh uống từ từ, cẩn thận say”, nhưng Huy, leader thì cười ha hả: “Em cứ kệ nó. Thằng này bảo đừng uống, nó càng uống kinh”.
Rốt cuộc, Giang say mèm, chút tỉnh táo cuối cùng cho anh biết, anh không thể nào chạy ba mươi kilomet về nhà nghỉ bây giờ được, nhất là trời vẫn hơi mưa. Người anh váng vất. Cô nàng Văn không nói không rằng, leo lên con Min-khờ của anh, nói quả quyết.
“Anh ngồi lên đi, em chở.”
Đám bạn cười ầm ĩ, bảo Giang tốt phúc, bảo thảo nào thằng này tự dưng uống nhiều thế. Giang im lặng, lừng khừng một lúc rồi trèo lên con xe của mình, sau lưng Văn, nghe giọng cô ấp úng.
“Để cẩn thận, anh… ôm em chặt vào nhé.”
Sau Hải, Văn là người thứ hai mà Giang ngồi sau xe. Nhưng đây là lần đầu tiên anh áp mặt vào lưng con gái. Vòng eo cô nhỉ xíu. Cơn say vì hơi lạnh đêm miền núi khiến anh tỉnh táo đôi chút, song một lúc sau, rượu càng ngấm hơn. Giang không biết, ở sau lưng Văn, mình đã thảm thiết kêu tên một người con gái khác.
Đêm hôm ấy, Giang nôn thốc nôn tháo. Văn loay hoay tìm quất pha cốc trà quất đường nóng cho Giang dã rượi, cô cũng mệt phờ, mãi gần sáng mới thiếp đi. Thức dậy, Giang bị lũ bạn trêu vì mượn rượu giả say, để hành hạ một cô bé dễ thương như Văn. Đầu óc anh mù mờ, nhưng khi nhìn dáng vẻ tươi tắn hoàn toàn như không có chuyện gì xảy ra của Văn, anh lại thấy ngượng, quyết định thanh mình cho mình đôi chút. Song Văn lại cười đến hồn nhiên.
“Có gì đâu ạ! Ai lớn lên mà chẳng từng say rượi đôi lần.”
Rồi sau đó, cô vui vẻ chạy đi kiếm đồ ăn sáng. Văn chui hẳn vào bếp của khách sạn, tự làm trứng cho mình, và thêm cho Giang hai quả trần để lại sức. Tự dưng Giang có chút cảm động, mỉm cười với cô, đúng lúc Huy vỗ đùi đôm đốp bảo, “Ô, chúng mày ơi, hóa ra thằng Giang cũng có khả năng cười với con gái”.
Huy không biết rằng, sau đó Giang còn ngồi với cô gái ấy, uống cà phê nơi đỉnh đèo hoang vắng, biến cô gái ấy thành một ngoại lệ đặc biệt của mình. Đó là lần đầu tiên, khi đi Hà Giang, có người cùng Giang tách đoàn, ngồi lại ở đòe Mã Pí Lèng lâu hơn một chút. Văn lôi trong ba lô ra một túi và phê rất thơm, cùi cụi lăng xăng chạy đi gom củi đốt lửa, pha một phin cà phê nóng sực. Cô đưa cho Giang một ly, mình một ly, rồi rải thứ dung dịch đặc sánh đó xuống hẻm núi, Văn nhìn về phía hẻm núi, nơi mà lúc vào cua Hải đã rơi xuống, mỉm cười thành kính.
“Em mời thầy”
Ngay trong chuyến đi, và cả sau này nữa, đám bạn bè vẫn cứ hỏi ráo riết Giang, vì sao lại chấp nhận cho Văn lên xe. Đặc biệt là Huy, kẻ rõ nhất một mặt tính cách gàn dở và khó chiều của Giang cứ khăng khăng hỏi Văn đã nói gì với Giang trong một phút đó.
Thật ra, Văn chỉ nói đúng một câu.
“Em là học trò của anh Hải. Anh ấy dạy kèm em bốn năm trước. Anh Hải từng nói, nếu em đỗ đại học, anh ấy sẽ đưa em đến Hà Giang. Anh có thể thực hiện lời hứa giúp chú anh không? Bởi vì em đã đỗ đại học hai năm nay rồi.”
4. Về đến Hà Nội, cả nhóm lại gặp mặt một bữa, để copy ảnh và liên hoan nốt số tiền còn lại. Hôm ấy, Giang cũng vừa bảo vệ xong, kết quả tương đối tốt. Nhưng vì nhậu nhẹt liên hoan cả ngày, khi anh đến buổi “ọp, ẹp” thì bữa nhậu cũng gần tàn, chỉ còn lại vài tay xế đang tranh thủ nốc rượu điên cuồng và vài nàng ôm cũng máu lửa không kém. Giang nhìn quanh, không thấy Văn đâu. Huy ngà ngà say, vỗ vai Giang bảo, “Em Văn xinh đẹp có đến, nhưng té rồi”. Văn còn nhờ Huy gửi lại cho Giang ba trăm ngàn đồng, nói là tiền xăng. Giang cầm mấy tờ tiền, chỉ muốn vò đi, song cuối cùng vẫn nhét vào túi, coi như một chuyện cũng xong rồi.
Khuya, rất rất khuya, Giang trở về nhà trọ. Anh sống cùng một thằng bạn, nó bị tăng ca một năm nên chưa kịp bảo vệ, tối lại le ve bên nhà cô bạn gái, chắc anh chỉ ngủ một mình.
Đến lúc nằm lên giường, Giang phát hiện mình có chút hẫng hụt khi không gặp lại Văn. Cũng đến lúc này anh mới nhận ra, có lẽ h ai người ít có cơ hội gặp lại. Ngay cái số điện thoại, hay địa chỉ liên lạc của Văn anh cũng không có. Buổi chiều hôm từ Hà Giang về đến Hà Nội, Giang có điện thoại báo đi gặp ngay anh giám đốc kỹ thuật của công ty xây dựng đang cần tuyển dụng. Cho nên, vừa thả Văn xuống cổng trường Ngoại Ngữ, anh vội vã phóng xe đi luôn. Sau đó là lu bu các loại công việc chuẩn bị cho lễ bảo vệ tốt nghiệp, đến tận tối nay.
Đã phân vân, nhưng cuối cùng, Giang vẫn không hỏi Huy địa chỉ liên lạc của Văn. Nếu có duyên, thì sẽ gặp vậy!
Nhắm mắt ngủ, chợt lướt qua đầu Giang là nụ cười của cô nàng có hai cái răng to cộ ở đằng trước, mỗi lần cười, mắt tít lên như trẻ con. Đó là người nửa đêm pha cho anh cốc trà quất giải rượu, là người sáng hôm sau khi anh tỉnh dậy, đầy ngượng ngùng ngước đôi mắt trong sáng, mỉm cười bảo anh: “Ai lớn lên mà chẳng say rượu đôi lần”.
Những hình ảnh liên miên của Văn cứ hiện lên, lướt qua đầu Giang. Đó là lần đầu tiên, trong giấc mơ của anh, người con gái tóc dài, thật dài, không còn xuất hiện nữa.
Không xuất hiện trong giấc mơ, nhưng ngày hôm nay, Vy lại xuất hiện ngay trước cửa nhà anh. Mái tóc ngắn dần chờm xuống vai, khung người vốn mảnh mai của Vy càng thêm gầy guộc. Nhìn khuôn mặt còn ngái ngủ của Giang, Vy mỉm cười.
“Đánh răng rửa mặt đi, rồi ngồi cà phê với chị một lát.”
Vy là bạn gái của Hải, lần đưa cô về ra mắt gia đình, Hải trêu chọc, bắt Giang phải gọi Vy bằng thím. Nhưng, Giang khăng khăng không chịu, nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, mái tóc dài tha thướt phủ kín lưng, chỉ ngập ngừng gọi chị. Nghe chú Hải kể, chú gặp Vỵ trong lần đi phượt Cao Bằng, ở Thác Bản Giốc. Hai người đi hai đoàn khác nhau, nhưng xe của Vy bị hỏng, anh xế lóng ngóng không biết làm sao, đúng lúc gặp Hải lướt qua, Hải không những lôi đồ nghề, vá xe giúp, mà còn giúp họ về đến tận nơi tập kết. Sau lần gặp gỡ đó, hai người thường xuyên liên lạc. Vy trở thành “ôm cứng” của Hải trong mọi chuyến đi. Rồi sau đó, trở thành “người yêu cứng” của nhau luôn....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ