The Soda Pop
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Con đường cứ trôi về phía sau. Trên trời nắng tươi gió mát. Cuộc đời luôn có điều để chờ đợi. Đó là cuộc sống của Linh, Phương, và Thành khi ấy.
Mấy ngày ở Hà Nội, trong căn nhà hai tầng ở phố Quan Nhân là những ngày vui như Tết. Sát gần kì thi, anh Khánh bảo ôn tập đủ rồi, giờ lấy tinh thần thoải mái để thi cử thôi. Mấy đứa được lời như cởi tấm lòng, thế là đánh bài xem phim mệt nghỉ. Anh Khánh còn đi thuê về cho Linh một đống truyện, vừa ăn bỏng ngô vừa đọc đống tiểu thuyết , chẳng còn gì ưng ý bằng.
Ngày Phương và Thành bước vào phòng thi, Linh hỏi anh Khánh có biết phủ Tây Hồ ở đâu không, nhờ anh đưa tới đó. Vốn là thổ địa Hà Nội mấy năm, anh Khánh lập tức chở Linh đi. Phủ vắng lặng, thâm nghiêm, bầy chim sẻ thảnh thơi ở sân chùa nhặt gạo. Linh vào nơi này, chắp tay thành kính, cầu mong cho những người yêu thương nhất của cô luôn an lành. Cầu cho hai cậu bạn của cô sẽ đỗ đại học. Thấy cô nhắm mắt lầm rầm một hồi, rồi mở mắt cùng niềm vui sáng bừng nét mặt, Khánh chỉ cười lặng lẽ. Chơi ở phủ một lúc, Linh được anh Khánh đưa đến một hồ sen gần đó.
Giữa mùa, hoa sen thơm ngát. Linh và anh Khánh ngồi dưới tàng phượng đỏ, nhìn về những bông sen rập rờn giữa hồ, cảm giác vô cùng dễ chịu, tưởng như có thể ngủ ngay được. Anh Khánh không hề nhìn cô, nói thản nhiên.
“Anh nghe trộm, hình như vừa nãy em chỉ cầu nguyện cho Phương”.
“Đâu ạ! Em cầu mong cho mọi người, trong đó có cả cậu ấy”.
Khánh mỉm cười, đột nhiên quay sang nhìn cô.
“Nhiều lúc, anh thấy ghen với Phương quá”
“Sao ạ?”
“Vì nó có một cô bạn gái như em”.
Mang máng hiểu Khánh đang nói gì, Linh ấp úng.
“Em chơi với cả Phương và Thành, em chơi với cả anh mà”.
“Ừ, anh biết chứ! Nhưng em đối với Phương lúc nào cũng đặc biệt. Vô cùng đặc biệt”.
“Vì tụi em chơi với nhau mấy năm. Mẹ em và cô Tràm thì thân thiết từ lâu… Cô Tràm coi em như con gái ấy”
Khánh đột nhiên cười khẽ.
“Không phải con gái. Mà là con dâu”
Linh sững ra, lúc sau ấp úng vẻ không bằng lòng.
“Anh Khánh toàn nói gì đâu ý. Thôi mình về đi thôi, có khi Thành với Phương thi xong rồi”.
Lúc lên xe, Linh vẫn không tự nhiên thoải mái. Anh Khánh nhìn sang cô, bật cười, tay cụng lên đầu cô.
“Thôi nào, anh trêu có một tí, sao mà đã giận rồi?”
Linh làm mặt nghiêm, nói giọng trịnh trọng “Lần sau anh đừng nói thế. Cái đồ Híp ấy, có khi nhìn thấy em lại mất tự nhiên”.
Khánh gật đầu, chạy xe đi. Nhìn mông lung ra ngoài cửa xe, Linh nhận ra cơn nóng vẫn đổ dồn lên hai má. Linh biết, cô tỏ ra không bằng lòng, là bởi vì, thực sự, Khánh đã nói đúng một điểm của Linh. Cô coi Phương vô cùng đặc biệt.
Mối quan hệ của cô và Phương Híp là từ một tình huống bị gán ghép học hành do hai bà mẹ tác động, nhưng sau thời ban đầu ghét bỏ và xúc xỉ nhau, hai người đã dần thiết lập một tình bạn đặc biệt. Đặc biệt ở chỗ, nó có thêm một chút của tình thân. Hai đứa đều là con một, đều thích cảm giác có thêm ai đó để quan tâm. Vì thế mà, Phương đã trở thành người ở bên cô nhiều nhất trong những năm tháng mới lớn. Dù trái ngược nhau hầu như mọi mặt, nhưng Phương và Linh rất bằng lòng với sự trái ngược đó, lại còn có cảm giác bổ khuyết cho nhau…
Có lẽ, Linh sẽ vẫn cứ coi đó là một điều tự nhiên, hoàn toàn bình thường, nếu như không có sự kiện chiếc bao cao su đó. Ngày ở xưởng của Khánh về, Linh vẫn lơ mơ nỗi bất an về cái vật bí ẩn lạ lẫm, thứ từng rơi ra ở túi của Khánh, thứ mà Thành Cận bảo Phương dùng “quá tốn” và những lời dặn dò của anh Khánh với cả hai rằng phải biết bảo vệ bản thân mình khiến cho Linh mất ngủ. Một ngày, khi đi tìm chiếc kéo để cắt nhãn vở, Linh mở ngăn kéo tủ đặt gần giường bố mẹ mình, và nhận ra đó là thứ gì. Cô thấy mình chết lặng, có một nỗi thất vọng ghê gớm, cả sự coi thường với anh Khánh, Thành, và đặc biệt là Phương Híp. Cậu ta… Thật ghê tởm!
Những ngày đó, Linh lầm lì, muốn tránh mặt Phương. Kì lạ thay, chuyện ấy cùng xảy ra với ba người, anh Khánh, Thành, và Phương, nhưng chỉ riêng với Phương Híp, Linh có một sự kì thị đặc biệt, cô cảm thấy mình không thể nào chấp nhận được. Còn cậu ta thì không hiểu gì cả, cứ lởn vởn ở xung quanh, hỏi ra bằng được cái thái độ khó hiểu của Linh, mặc cho cô nhất quyết im lặng. Cả ánh nhìn xét đoán của anh Khánh và và sự dò hỏi của Thành Cận cũng không làm Linh khuất phục. Thậm chí, buổi tối, cô Tràm còn chạy sang hỏi Linh, cái thằng “nghịch tử” nhà cô đã làm gì để Linh bực mình, nhất định cô sẽ trị tới nơi tới trốn. Nhưng Linh lắc lắc đầu, không nói, chỉ thấy buồn đến ngợp cả lòng.
Vụ chiến tranh kéo dài được một tuần. Đến ngày thứ sáu, Phương túm tay Linh lại ngay trước cửa nhà cô, dưới vòm xanh rộng của hai cây hoa sữa, nhất quyết bắt cô nói cho bằng được. Linh vùng vẫy, hét lên loạn xạ, bảo “Đừng bao giờ động vào tôi”, rồi đẩy bật Phương khiến cậu loạng choạng mấy bước. Cuối cùng, Phương nhìn cô bằng cái nhìn bực bội và thất vọng, quay phắt đi. Trông theo bóng cậu trai có cái chữ to tổ bố David Phương Híp quen thuộc trên áo, thấy trong ngực mình, như có thứ gì đó vỡ tan, chảy tràn ra như đê vỡ. Lúc ấy, Linh mơ hồ nhận ra, tất cả mọi việc thế này là do cô đã thích một người. Một người không xứng đáng


10. Nhưng buổi chiều hôm đó, cả phố ầm lên là dốc Cầu Cất có tai nạn, hai đứa học sinh máu me be bét hình như không cứu được rồi. Nghe cái tên Phương Híp vụt qua tai, Linh chỉ thấy mình tê dại đến lặng người, cả phút sau mới sực tỉnh, cắm mặt chạy như điên. Đến đầu dốc, thấy đám đông vẫn xúm xít, xe cấp cứu vừa chạy đi, Linh cố sức chen vào, chỉ thấy trên đường, chiếc xe cuốc của Phương bẹp thành một dúm, chỏng chơ trên vũng máu. Linh đã tưởng như mình chết, chết ngay lúc đó. Nhưng khi Linh sắp ngã xuống, thì một bàn tay túm chặt lấy cô.
“Đến bệnh viện, nhanh, xem thằng Híp thế nào!”.
Đó là mẹ Linh. Linh như hồi phục, hấp tấp trèo lên xe của mẹ. Cả chặng đường cô lảm nhảm nguyện cầu tất cả các đấng cứu thế, cứu giúp cho bạn cô. Hãy cho Phương Híp một cơ hội sống! Cô cầu xin bằng tất cả niềm tuyệt vọng.
Lúc đến bệnh viện, Linh và mẹ chạy vào phòng cấp cứu, vẫn không có tin tức gì. Mẹ Linh vẫn chạy ngược xuôi gọi điện cho bố mẹ của Phương đang đi về quê tận Ninh Giang. Thời ấy chưa có di động, nên mò tìm được số để gọi về quê cũng là một lúc lâu. Linh níu áo mấy bác sĩ, ai cũng bận rộn, không ai trả lời cô, khiến cho nỗi sợ hãi trong cô càng thêm dồn dập, mỗi lúc một thêm quay cuồng.
Lúc sau, giữa hành lang, một cậu thanh niên, áo sơ mi trắng đã bị máu nhuộm thành đỏ, lảo đảo đi ra, mặt vẫn tái mét. Linh trân trân nhìn, cảm thấy người đang đi về phía mình kia, xa lạ đến phát sợ, mà cũng gần gũi đến phát điên. Nhìn thấy Linh, Phương đờ ra một thoáng, rồi chạy đến, tay dang ra, ôm Linh thật chặt. Cậu cứ nói miên man, miên man, bảo “Linh ơi, tớ sợ quá. Tớ tưởng tớ chết rồi.” Vừa nói Phương vừa run rẩy cả người, giọt nước mắt của cậu có màu đỏ vì chảy qua chỗ xây xước trên mặt. Nằm gọn trong vòng tay cậu thanh niên mới lớn, Linh khóc đến mức nước mắt thấm đẫm chiếc áo đỏ quạch, càng làm cho màu đỏ càng lan rộng hơn.
Sau sự kiện sinh tử ấy, Linh đã biết, cuộc đời này, quan trọng nhất là Phương còn sống, ở bên cạnh cô, làm một người bạn tốt của cô. Còn cậu có làm gì đi nữa, có “ghê tởm” thế nào đi chăng nữa, cũng không còn quan trọng…
Đang miên man với dòng suy nghĩ, Linh chợt thấy đầu cô bị xoa nhẹ. Ngẩng lên, thấy ánh mắt dịu dàng của anh Khánh như đang dò hỏi cô.
“Em sao thế. Cả chục phút không nói gì. Sắp đến trường rồi”.
Linh sực tỉnh. Cô nhìn quanh, cổng trường đầy ắp những phụ huynh đón đưa học sinh. Khánh tìm chỗ tấp xe, rồi kéo Linh đi vào một gốc cây chờ đợi. Đến lúc, nhìn thấy bóng của Phương hớn hở chạy lại, cười đến khi mắt híp thành hai sợi chỉ, Linh lại thấy trong lòng ấm áp. Ừ, cứ thế này, cứ thế này mãi cũng được, cũng không sao cả.
Kỳ thi Đại học đó, Thành Cận và Phương Híp trải qua tương đối êm ả, chỉ có một biến cố nho nhỏ là đúng ngày cuối cùng Thành Cận lại bị “Tào tháo đuổi” cả đêm, nhưng may mắn là uống thuốc cầm nhanh chóng và ăn thêm bát cháo hành do thị Nở Môi cuốn lô nấu nên vẫn có sức chiến đấu như bình thường.
Xong mấy ngày thi, cả hội ăn liên hoan một bữa, tất nhiên vẫn do anh Khánh chiêu đãi, thậm chí, anh còn dắt mấy đứa đi chơi trò ở công viên nước, hò hét um tỏi một trận đã đời. Linh không biết bơi nên ôm phao lội bì bõm mặc cho hai anh chàng trêu chọc. Đến buổi chiều thì cả lũ lên xe “về nước”, tiếp tục những ngày đợi chờ và nơm nớp lo âu. Lúc này, dù lo lắng nhưng đã giải phóng được áp lực học hành, Phương và Thành cắm mặt vào quán game, bàn bi a, hay sân đá bóng. Thời gian còn lại thì túc trực ở xưởng anh Khánh. Vài lần, anh Khánh khen Phương đoán bệnh xe rất có nghề khiến cậu chàng cười tít mắt, rất sung sướng. Có hôm, Phương còn phi xe đến nhà, kéo Linh lên xe chạy vù đi ăn cháo cá, bởi vì hôm đó anh Khánh bận, cậu ta sửa giùm con xe cho khách hàng, ai dè xe chạy ngon ơ, anh kia còn dúi cho Phương cả mấy chục ngàn. Cảm giác “làm ra tiền” khiến Phương phấn kích đến mức nói cười luôn miệng. Đúng là cái đồ trẻ con!...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Dài Kỳ > Khí Người Cũ , Đón Người Mới
» Học Sinh Chuyển Lớp. chập2
» Học Sinh Chuyển Lớp. chập1
» Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây.!
» Cô Bé Du Côn Của Tôi. chập 51>70
1234»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Chênh vênh hai lăm - Nguyễn Ngọc Thạch
» Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Nguyễn Thu Thủy
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương
» Tôi Ghét Anh... Đồ Du Côn full
1234»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt