“Có gì đâu ạ! Ai lớn lên mà chẳng từng say rượi đôi lần.”
Rồi sau đó, cô vui vẻ chạy đi kiếm đồ ăn sáng. Văn chui hẳn vào bếp của khách sạn, tự làm trứng cho mình, và thêm cho Giang hai quả trần để lại sức. Tự dưng Giang có chút cảm động, mỉm cười với cô, đúng lúc Huy vỗ đùi đôm đốp bảo, “Ô, chúng mày ơi, hóa ra thằng Giang cũng có khả năng cười với con gái”.
Huy không biết rằng, sau đó Giang còn ngồi với cô gái ấy, uống cà phê nơi đỉnh đèo hoang vắng, biến cô gái ấy thành một ngoại lệ đặc biệt của mình. Đó là lần đầu tiên, khi đi Hà Giang, có người cùng Giang tách đoàn, ngồi lại ở đòe Mã Pí Lèng lâu hơn một chút. Văn lôi trong ba lô ra một túi và phê rất thơm, cùi cụi lăng xăng chạy đi gom củi đốt lửa, pha một phin cà phê nóng sực. Cô đưa cho Giang một ly, mình một ly, rồi rải thứ dung dịch đặc sánh đó xuống hẻm núi, Văn nhìn về phía hẻm núi, nơi mà lúc vào cua Hải đã rơi xuống, mỉm cười thành kính.
“Em mời thầy”
Ngay trong chuyến đi, và cả sau này nữa, đám bạn bè vẫn cứ hỏi ráo riết Giang, vì sao lại chấp nhận cho Văn lên xe. Đặc biệt là Huy, kẻ rõ nhất một mặt tính cách gàn dở và khó chiều của Giang cứ khăng khăng hỏi Văn đã nói gì với Giang trong một phút đó.
Thật ra, Văn chỉ nói đúng một câu.
“Em là học trò của anh Hải. Anh ấy dạy kèm em bốn năm trước. Anh Hải từng nói, nếu em đỗ đại học, anh ấy sẽ đưa em đến Hà Giang. Anh có thể thực hiện lời hứa giúp chú anh không? Bởi vì em đã đỗ đại học hai năm nay rồi.”
4. Về đến Hà Nội, cả nhóm lại gặp mặt một bữa, để copy ảnh và liên hoan nốt số tiền còn lại. Hôm ấy, Giang cũng vừa bảo vệ xong, kết quả tương đối tốt. Nhưng vì nhậu nhẹt liên hoan cả ngày, khi anh đến buổi “ọp, ẹp” thì bữa nhậu cũng gần tàn, chỉ còn lại vài tay xế đang tranh thủ nốc rượu điên cuồng và vài nàng ôm cũng máu lửa không kém. Giang nhìn quanh, không thấy Văn đâu. Huy ngà ngà say, vỗ vai Giang bảo, “Em Văn xinh đẹp có đến, nhưng té rồi”. Văn còn nhờ Huy gửi lại cho Giang ba trăm ngàn đồng, nói là tiền xăng. Giang cầm mấy tờ tiền, chỉ muốn vò đi, song cuối cùng vẫn nhét vào túi, coi như một chuyện cũng xong rồi.
Khuya, rất rất khuya, Giang trở về nhà trọ. Anh sống cùng một thằng bạn, nó bị tăng ca một năm nên chưa kịp bảo vệ, tối lại le ve bên nhà cô bạn gái, chắc anh chỉ ngủ một mình.
Đến lúc nằm lên giường, Giang phát hiện mình có chút hẫng hụt khi không gặp lại Văn. Cũng đến lúc này anh mới nhận ra, có lẽ h ai người ít có cơ hội gặp lại. Ngay cái số điện thoại, hay địa chỉ liên lạc của Văn anh cũng không có. Buổi chiều hôm từ Hà Giang về đến Hà Nội, Giang có điện thoại báo đi gặp ngay anh giám đốc kỹ thuật của công ty xây dựng đang cần tuyển dụng. Cho nên, vừa thả Văn xuống cổng trường Ngoại Ngữ, anh vội vã phóng xe đi luôn. Sau đó là lu bu các loại công việc chuẩn bị cho lễ bảo vệ tốt nghiệp, đến tận tối nay.
Đã phân vân, nhưng cuối cùng, Giang vẫn không hỏi Huy địa chỉ liên lạc của Văn. Nếu có duyên, thì sẽ gặp vậy!
Nhắm mắt ngủ, chợt lướt qua đầu Giang là nụ cười của cô nàng có hai cái răng to cộ ở đằng trước, mỗi lần cười, mắt tít lên như trẻ con. Đó là người nửa đêm pha cho anh cốc trà quất giải rượu, là người sáng hôm sau khi anh tỉnh dậy, đầy ngượng ngùng ngước đôi mắt trong sáng, mỉm cười bảo anh: “Ai lớn lên mà chẳng say rượu đôi lần”.
Những hình ảnh liên miên của Văn cứ hiện lên, lướt qua đầu Giang. Đó là lần đầu tiên, trong giấc mơ của anh, người con gái tóc dài, thật dài, không còn xuất hiện nữa.
Không xuất hiện trong giấc mơ, nhưng ngày hôm nay, Vy lại xuất hiện ngay trước cửa nhà anh. Mái tóc ngắn dần chờm xuống vai, khung người vốn mảnh mai của Vy càng thêm gầy guộc. Nhìn khuôn mặt còn ngái ngủ của Giang, Vy mỉm cười.
“Đánh răng rửa mặt đi, rồi ngồi cà phê với chị một lát.”
Vy là bạn gái của Hải, lần đưa cô về ra mắt gia đình, Hải trêu chọc, bắt Giang phải gọi Vy bằng thím. Nhưng, Giang khăng khăng không chịu, nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, mái tóc dài tha thướt phủ kín lưng, chỉ ngập ngừng gọi chị. Nghe chú Hải kể, chú gặp Vỵ trong lần đi phượt Cao Bằng, ở Thác Bản Giốc. Hai người đi hai đoàn khác nhau, nhưng xe của Vy bị hỏng, anh xế lóng ngóng không biết làm sao, đúng lúc gặp Hải lướt qua, Hải không những lôi đồ nghề, vá xe giúp, mà còn giúp họ về đến tận nơi tập kết. Sau lần gặp gỡ đó, hai người thường xuyên liên lạc. Vy trở thành “ôm cứng” của Hải trong mọi chuyến đi. Rồi sau đó, trở thành “người yêu cứng” của nhau luôn.
Lần đó, vì chuyện công việc, lựa chọn đi hay ở lại thành phố, Vy và Hải đã cãi nhau. Hải tức giận một mình xách xe đi Hà Giang, rồi xảy ra tai nạn, Vy gần như không thể nào gượng lại. Rất lâu sau, khi Giang đem những kỷ vật về Vy trong phòng của chú đến cho cô, Vy đã cắt tóc ngắn. Cô gái từng say mê tốc độ, luôn hét lên phấn khích, dang tay miên man mỗi khi xe tăng tốc hoặc vào cua, giờ đây đã từ bỏ mọi chuyến đi bụi. Cô bắt đầu sợ các cung đường. Nỗi sợ hãi và yếu đuối của Vy lúc đó khiến anh chàng mới lớn như Giang cơ hồ bị bỏ bùa mê thuốc lú. Có giai đoạn, chỉ cần rảnh rỗi anh lập tức bám riết theo Vy, sợ cô nghĩ quẩn. Nhưng đến một ngày, trước kỳ thi đại học của Giang một tháng, Vy bảo với Giang, lạnh lẽo.
“Chị không sao hết. Em đừng theo chị nữa.”
Giang đang định thanh minh, Vy đã lạnh nhạt tiếp lời: “Chị không muốn nhìn thấy em. Nhìn thấy em, chị lại nghĩ đến những chuyện không vui”.
Nỗi tổn thương khi đó trong Giang tưởng chừng như chẳng thể nào xóa nhòa, nhưng ngày biết tin mình đỗ đại học, Giang vẫn không kìm được lòng mà đến nhà trọ của Vy.
Nhà Vy khóa cửa. Anh cứ ngồi đó, nhìn ổ khóa vô tri, suốt một buổi chiều.
Thời gian sau, Vy bất ngờ tìm Giang, xin lỗi anh, nói giờ cô mới có thể bình tâm. Cô nói, “Em là những gì còn lại giữa chị và Hải. Chị cũng không muốn mất”. Từ đó, Giang lặng lẽ ở bên Vy, chấp nhận một thân phận khá buồn cười – gạch nối, người đừng giữa Vy và Hải, ngường đứng giữa hiện tại và quá khứ, người để mỗi khi tựa hồ như muốn phát điên, Vy lại tìm đến anh, kể miên man không dứt về Hải.
Đôi khi, Giang thầm nghĩ, mình thật tệ. Anh ghen tỵ với người đã khuất, ghen tỵ với cả chú của mình.
Mà thực ra, từ đầu đến cuối, anh chưa từng có tư cách để được ghen tỵ.
“Ra trường rồi, em định làm ở đâu?”
Trong quán cà phê ngày nắng, từng giọt đen thẫm tí tách rơi, tiếng Vy bình thản, dù khuôn mặt cô mang vẻ xa vắng nơi đâu.
“Có công ty xây dựng nhận em rồi. Chị Vy, hôm trước chị nói, chị thay đổi cái gì?”
Vy ngây người nhìn Giang, rồi cười nhẹ: “Thay đổi công việc, chỗ làm, phong cách sống. Giang, chị sẽ chuyển vào Đà Nẵng”.
Giang sững ra, nhìn xoáy Vy. Thấy Vy bình thản nhìn lại mình, anh bỗng thấy lòng khẽ nhói lên.
“Ngay cả chị cũng thấy mình không ổn chút nào. Anh Hải đi được bốn năm rồi. Đến gần đây, chị mới biết, chị không thể cứ thế này.”
Cơn tức giận bỗng chốc bốc ngùn ngụt, Giang nói như gắt lên.
“Không thể thế này là ở bản thân chị, chứ không phải bởi địa điểm. Tại sao chị phải chạy vào tận Đà Nẵng? Vẫn là chị muốn trốn tránh.”
Giang biết Vy từng có thời gian chôn chân ở mấy quán bar trên phố cổ. Có thời gian cô còn đi làm PJ, tiếp thị hết bia rồi đến thuốc lá. Có thời gian, anh nghe nói cô còn làm phục vụ ở một quán bia mát mẻ. Cô cũng có vài mối quan hệ với những anh chàng khác… Giang sợ hãi với con người Vy lúc đó, nhưng bản năng mạnh mẽ trong anh mách bảo, sẽ đến lúc Vy dừng lại, sẽ đến lúc Vy thay đổi. Song giờ, khi cô thực sự thay đổi, thì cũng chẳng khác gì một cuộc trốn chạy, chỉ là theo một cách khác mà thôi.
Bất ngờ là, nghe sự chỉ trích của Giang, Vy lại cười, “Ừ, trốn tránh cũng tốt. Có người bằng lòng cho chị trốn, bao lâu cũng được”.
Giang đờ ra, nhìn Vy, rất lâu sau mới nghe cô nói khẽ, “Giang, chị có bạn trai mới”.
Câu nói nhỏ nhẹ, nhưng Giang thấy như bão qua tai. Anh nhìn Vy, tay lóng ngóng cầm cốc cà phê, run rẩy. Anh muốn hỏi Vy, vì sao, vì sao anh chờ đợi lâu đến vậy, khi cô quyết định mở ra một cơ hội, thì lại dành cho người khác chứ không phải anh? Vì sao…
Nhưng mọi thứ cứ tối tăm, cô đặc như từng giọt cà phê kia, bình thản rơi chạm tận đáy. Giang nhếch môi cười, cuối cùng, bằng tất cả sự ngạo mạn còn sót lại, anh nói khẽ.
“Chúc mừng chị!”.
Lạ kỳ, nghe tiếng chúc mừng của Giang, Vy lại bật khóc. Nhưng Giang biết giờ đây, cô có khóc, cũng là việc của thằng khác lo. Anh chẳng có quyền gì, ngày cả cái quyền xót thương hay an ủi cô. Anh đứng lên, nói khẽ.
“Em mong chị hạnh phúc. Và chắc chắn chú Hải cũng vậy.”
Nói rồi, Giang bỏ mặc Vy ngồi đó, vội vã ra về. Điện thoại của anh nãy giờ rung bần bật, Giang nhìn, thấy số lạ, liền cúp máy luôn.
Anh chẳng còn tâm trạng cho bất cứ một cuộc hội thoại nào.
Giang biết, ngày mình nhận công trình mới, cũng là ngày Vy lên tàu. Đã dặn lòng sẽ không quan tâm nữa, nhưng rốt cục, khi men bia của ngày khởi công công trình lan dần đến cổ, Giang vẫn bỏ mặc lời nài nỉ của đồng nghiệp, quả quyết lên xe máy, chạy khỏi bàn nhậu. Anh phi một mạch đến tận san ga. Đang lướt ánh mắt tìm kiếm, bất chợt một cười rạng rỡ hiện ra trước mặt giang....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ