Nhiều lần, Phương nói với Linh, sau này cậu cũng thích có một xưởng xe như anh Khánh, anh ấy cũng chẳng hề học hết một trường nào mà vẫn hoàng tráng, làm ra tiền đó thôi. Nếu Phương mà có được cái xưởng xe như thế, cậu sẽ tha hồ “độ” lại những con xe thật ngầu đúng như cậu muốn. Và cũng chẳng ít lần, Phương nói với Linh, cậu không muốn thi Đại học.
Chẳng thể ngờ, Phương Híp còn dám nói với cả cô Tràm nữa. Mấy ngày liền, hôm nào cô Tràm cũng gọi điện cho cô, nhờ cô nói thế nào cho Phương Híp “tỉnh ngộ”. Bản thân Linh dù thông cảm lắm lắm, nhưng tự thâm tâm cô vẫn nghĩ, Phương nên đi thi Đại học thì hơn.
Khi mà cả lũ học sinh cấp ba cấp tập mua hồ sơ dự tuyển Đại học, Phương vẫn thờ ơ, mặc cho vợ chồng cô Tràm ngày ngày rên xiết. Cuối cùng Linh đành phải tự tay làm hồ sơ luôn cho cả Phương nữa. Khi thấy cô hì hục điền điền dán dán, Phương hét ầm lên, khăng khăng không chịu. Nhưng rồi, khi Linh nhìn Phương đem hết nhẫn nại nói nhẹ nhàng với cậu, “Vì tớ đi! Coi như thi Đại học vì tớ đi”, thì Phương im lặng…
Những tháng ngày cuối lớp mười hai,đám học sinh lúc nào cũng căng thẳng với muôn vàn dự định tương lai. Đến ngay cả một người tâm lí thi cử vững vàng như Linh, vẫn có những đêm nằm mơ trượt đại học khóc lóc ầm ĩ. Đối với cô, kì thi Quốc gia trước mắt cũng chẳng khác nào kì thi Đại học. Thực lòng, cô muốn đoạt giải quốc gia để khỏi phải thi Đại học. Trong thời gian đó, cô có thể “ốp” Phương ôn luyện tốt hơn.
Sáng hôm ấy, Phương Híp phi xe qua nhà, vẫn mang cho cô một cặp lồng miến ngan thơm nức mũi. Phương vẫn ngồi kiên nhẫn đợi cô ăn và thở dài không biết thức ăn cô nạp nào nó biến đi đâu mà vẫn còi cọc thế này. Và sau đấy, trên chiếc xe giờ đây trở nên bé nhỏ với cậu, Phương Híp chở cô bước vào kì thi sinh tử. Đứng trước cổng trường, đột nhiên Phương rút túi quần, chìa ra một túi nhỏ, có mấy viên thuốc xanh xanh. Linh hỏi cái gì thế? Phương Híp mặt đỏ lên, bảo là thuốc giảm đau, đề phòng lỡ cô đau bụng.
Ặc!
Lập tức mặt cô còn đỏ hơn mặt Phương Híp.
Đề thi năm đó ra về thơ Nguyễn Du. Và may mắn cô cũng không phải dùng đến thuốc giảm đau của Phương Híp. Linh biết bài của mình không ở phong độ tốt nhất, nhưng cũng không quá tệ. Khi cô trở ra, bất ngờ nhìn thấy anh Khánh, Thành Cận và Phương Híp đứng dàn hàng ngang ở cổng trường vẫy tay rối rít. Anh Khánh bảo, “nhân dịp Linh thi xong, đãi mấy đứa ăn chè mệt nghỉ”.
Thời đó, chè năm trăm đồng một cốc to đùng, bọn học trò cô vẫn đùa là chè “trăm năm” ở đường Quang Trung. Cô ăn ngon lành hết hai cốc, bụng căng tròn, còn Thành Cận, Phương Híp, và cả anh Khánh tổng cộng đánh chén hết mười cốc. Khi anh Khánh móc túi trả tiền, đột nhiên, Linh nhìn thấy từ trong ví anh rơi ra một vỉ nho nhỏ màu đỏ. Cô cầm lên, không biết là thứ gì, đang lật ngang lật ngửa thì Phương Híp đã giằng lấy, giọng giận dữ.
“Sao cậu lại nghịch thứ này????”
Linh ngơ ngác “Tớ có nghịch đâu. Tớ thấy của anh Khánh đánh rơi”.
Thấy cậu ta thở phào, Linh kéo tay Phương Híp giật giật.
“Nhưng nó là cái gì thế?”
Nhưng Phương Híp không thèm trả lời, cậu ta rảo bước đi thẳng. Linh theo sau, tự dưng thấy Phương Híp quàng tay qua vai Thành Cận, nói gì đó. Cả hai cười đến là khoái chí.
Linh ngạc nhiên, nhưng cũng không quên nhắc nhở “Này, cậu phải trả lại cho anh ấy đấy”.
“Biết rồi. Biết rồi…”
Rất lâu sau đó, Linh mới biết cái vỉ đó là cái gì. Đó là khi một buổi chiều, cô đến xưởng sửa chữa của anh Khánh thì thấy nó đóng cửa. Đợi một lúc, cô quyết định vòng ra phía hông nhà, ngồi tựa vào chiếc bánh xe tải lớn, chăm chú đọc cuốn tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió mà cô vừa rút hết tiền trong lợn ra để mua. Mối tình của Scarlet và Rhett Butler hấp dẫn quá, đến mức cô như quên cả thời gian. Chỉ đến khi tiếng nổ quen thuộc của xe anh Khánh tấp lại, Linh mới ngẩng lên, cô nhìn thấy Phương Híp cùng Thành Cận nhảy xuống, cả hai đều có vẻ phấn khích kì lạ. Linh chưa kịp lên tiếng thì Thành Cận ném sang cho Phương mấy cái vỉ nho nhỏ, giống hệt cái mà anh Khánh làm rơi hôm trước.
“Này… cầm lấy. Hố hố, mày dùng tốn quá”.
Phương nhe răng cười, đút ngay vào túi.
“Than kiu!”
Anh Khánh đập đầu hai đứa “Lớn rồi, tự biết bảo vệ mình. Cái gì cũng tiết chế thôi”.
Thành Cận cười cười “Vâng, em biết rồi. Gớm anh đưa tụi em vào đời mà anh cứ làm như anh trong trắng thế…”
Phương Híp ấp úng “Anh, bao nhiêu tiền… để em”
Khánh vỗ vai Phương Híp “Thời anh bằng mấy đứa. Anh cũng tò mò. Mà cái trò cứ tò mò nhiều khi lại sinh lắm chuyện. Anh đưa hai đứa đi cho biết. Đó không phải việc xấu, nhưng thời điểm này của mấy đứa cũng chưa thích hợp. Anh nói rồi, phải biết bảo vệ mình cho tốt”.
Linh nghe Phương Híp và Thành Cận đồng thanh nhau “vâng” một tiếng rõ lớn. Sau đó, giọng của Thành Cận còn vang lên trêu chọc.
“ Này Híp, mày không sợ em Lô nhà mày biết à!”
Cô thấy Phương cười híp chặt hết cả mắt “Thằng Cận kia. Mày liệu liệu cái mồm đấy…”
Linh cứ ngồi lặng ở đó. Cái suy nghĩ mà cô vừa liên tưởng đến, làm cô hoảng sợ. Nhưng mà, ngay cả đến ngày cô xác nhận rõ đó là thứ gì, Linh cũng chưa từng một lần hỏi Phương về câu chuyện ấy. Chỉ biết là, cô đã từng rất sốc, từng rất tổn thương. Hóa ra, thế giới của con trai, là như vậy, luôn như vậy. Có những điều, cô chẳng nên biết, chẳng nên biết làm gì….
8. Ít lâu sau, Linh nhận được kết quả thi Quốc gia. Đúng như thầm đoán của cô, cô đoạt giải ba, đủ tiêu chuẩn để vào thẳng Đại học. Cả nhà sang bên nhà hàng mới của cô Tràm ăn một bữa, nhân tiện liên hoan luôn vụ mấy ngày trước Phương bị xe đâm mà thoát chết, chỉ xây xát qua loa. Hôm ấy, Phương, Linh rủ thêm anh em Thành Cận nữa. Buổi liên hoan rất vui, mọi người hùa vào nói giờ là nhiệm vụ của Phương Híp và Thành Cận, hai đứa nhất quyết phải làm nên cơm nên cháo trong kì thi sắp tới. Nghe ý kiến chỉ đọa, Thành Cận “Vâng” ngay, nhưng Phương thì vẫn ậm ờ. Linh nhìn thái độ đó, đột nhiên thấy rất bất an.
Khuya hôm ấy, anh Khánh bỗng dưng qua nhà, nói có món quà nhỏ tặng cô. Đó là một chiếc gối ôm hình chú lợn hồng mũm mĩm khiến Linh rất thích, nhưng trong lòng vẫn có chút ngại ngần. Khánh như hiểu tâm trạng cô, anh nói, “Chỉ là món quà nhỏ cho cô em gái, đừng ngại”. Linh không vì câu “đừng ngại” đó mà hết ngại luôn, song vì thích quá nên cuối cùng cô vẫn cầm lấy, cười tít mắt nói cảm ơn. Sau một phút tần ngần, Linh bảo với Khánh chuyện của Phương. Cô nhờ anh khuyên Phương một chút. Rõ ràng là với tụi Phương và Thành, anh Khánh là người rất đáng tin cậy. Anh Khánh đồng ý, chỉ dặn Linh trong quá trình ôn luyện, Linh nhớ kèm cặp luôn cho cả Thành. Linh nghe xong gật đầu ngay lập tức. Thật ra, chẳng cần anh dặn, bình thường ba đứa vẫn túm lại học với nhau.
Vài ngày sau, Linh bất ngờ khi thấy Phương “khí thế” với chuyện thi Đại học hơn hẳn. Quả là anh Khánh có chiêu bài đặc biệt. Những buổi chiều, cô thường sang hẳn nhà của Phương Híp, miệt mài cùng hai anh chàng ham chơi giải đề đến khi tối mịt. Có hôm buổi tối lại còn phải ở lại thêm để rèn giũa vụ tập tành viết vở sạch chữ đẹp cho Phương Híp, bởi cậu chàng chữ lúc nào cũng ngoáy tít, rối tinh rối mù, vô cùng khó đọc. Phương Híp lại rất thiếu kiên nhẫn trong cái vụ này, khiến cho hai người cãi nhau mấy trận, tức đến mức khói xịt lỗ tai. Đỉnh điểm là vụ Phương bảo Linh nhiễu sự, suốt ngày vẽ việc cho cậu ta làm, khiến Linh cáu tiết ôm hết cả cặp sách đùng đùng bỏ về, bảo không kèm kiếc gì nữa, cô cũng còn bao nhiêu thứ phải học phải làm chứ chẳng rỗi hơi, kệ cho Phương tự sống tự chết. Nhưng mới sáng hôm sau, lại thấy cậu ta lù lù ngồi trên con xe đạp mới, chống chân nhìn Linh gãi đầu gãi tai bảo, “Thôi đừng có mà giận nữa. Tối qua tớ đã rèn viết đến tận sáng, mờ hết cả đôi mắt đẹp rồi đây này”, những ấm ức của Linh lại bay vèo đi mất.
Những ngày ôn tập cứ thế mà trôi qua. Học hành ở nhà Phương Híp có cái sướng là cô Tràm chăm sóc cho ba đứa tới tận răng, thường xuyên tiếp tế lương thực, trên bàn lúc nào cũng đầy đồ ăn vặt cho ba đứa. Mỗi khi ngó vào phòng, thấy Linh tay gạch xoèn xoẹt trên bài giải của Phương và Thành Cận, mặt hai anh chàng ngắn tũn cả lại, cô Tràm cười đến là yên tâm. Thỉnh thoảng cô cũng áy náy, hỏi Linh là kèm cặp hai đứa này thế, thời giờ đâu mà Linh học bài của mình, còn thi tốt nghiệp nữa. May mà với Linh, chuyện học hành khá đơn giản, lúc hai người kia giải đề, cô lại ngồi ôn thi tốt nghiệp, còn tự tay làm đề cương ôn luyện, tóm lược từng môn cụ thể, rồi bắt Phương và Thành Cận học dần mỗi khi rảnh rỗi …Bài vở cuối cấp chất đến tận đầu, tưởng như học mãi cũng không hết, nên ba đứa mở mồm ra là lại ca cẩm. Căng thẳng quá, có lúc Thành Cận đổ vật ra bàn bảo nghỉ tí đi thôi, kiểu này tẩu hỏa nhập ma mất. Thấy hai cậu bạn loạn đầu lên thật, Linh đành gật đầu phá lệ cho hai chiến sĩ tan học sớm....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ