XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Cô về đến Hà Nội vào lúc rất khuya, mấy đứa gọi mãi ban quản lý ký túc mới mở cửa, trình bày một hồi mới được vào. Cả lũ quăng đồ, tắm táp xong, trèo lên giường, ngủ thẳng cẳng. Sáng hôm sau, Linh thu dọn đồ rồi ra khỏi ký túc, định đi xe bus ra ga tàu. Cô hơi bất ngờ khi thấy chiếc xe màu xanh quen thuộc, giống hệt như của anh Khánh đậu gần ngay cổng. Cô lại gần, nhìn kỹ biển số, thấy đúng là xe của anh Khánh. Linh nhìn quanh, thấy anh Khánh đang ngồi ở quán trà đá gần đó. Thấy cô, anh vẫy tay, rút tiền ra trả rồi lập tức đứng lên.
Linh vốn vẫn còn chút ngượng ngùng với anh, nhưng anh Khánh lại tỏ ra rất thoải mái.
“Đi nào. Lên anh chở về.”
Thấy cô vẫn ngơ ngơ, anh bật cười.
“Vì anh chở hàng lên đây. Nghe mẹ em nói em về hôm nay nên anh tiện đường thôi. Em đã ăn gì chưa?”
“Em ăn mỳ tôm rồi.”
Linh ôm ba lô ngồi lên xe. Khánh cho xe di chuyển. Linh liếc trộm anh mấy lần, ngần ngừ mãi. Đến khi xe chạy ra ngoại thành, Linh mới quyết định thôi thì nói quách cho xong.
“Anh Khánh ơi!”
Anh Khánh quay sang cô, khuôn mặt chờ đợi. Linh nuốt khan, nói khó khăn.
“Chuyện hôm trước… Em, em quý anh. Rất quý trọng anh. Như một người anh cả vậy!!! Nhưng mà… nhưng mà… chắc em không… gì đó được đâu.”
Vẻ như Khánh đã đoán được Linh sẽ nói vậy, anh vẫn bình thản lái xe, mắt nhìn phía trước. Lúc sau, thấy Linh ngồi vặn vẹo khổ sở, anh mới sực nhớ, với một tay ra xoa đầu cô.
“Ừ, anh biết rồi. Có mệt không, em ngủ một giấc đi.”
Linh lắc đầu, nói xong được điều bấy lâu muốn nói, cô thở phào nhẹ nhõm, lập tức thấy vui vẻ tự nhiên hơn hẳn.
“Thành Cận với cái đồ Híp kia về lâu chưa hả anh?”
Khuôn mặt Khánh có chút biến đổi, anh trầm ngâm.
“Em đi là tụi nó về cả…”.
Linh hơi ngơ ngác trước thái độ của anh Khánh, nhưng cô chưa kịp nói gì, anh Khánh đã lên tiếng.
“Linh, em biết Hằng ở cuối phố nhà em không?”
Linh nhíu mày cố nhớ. Khánh nói ngắc ngứ.
“Hơn em hai tuổi, học Dân lập X. Năm rồi… bị đuổi học ấy.”
Linh ớ người ra, cô kinh ngạc khi bỗng nhiên Khánh nhắc đến Hằng, một người mà mấy tháng gần đây, cả thành phố xôn xao lên, chỗ nào cũng túm năm tụm ba thì thào về câu chuyện đó. Linh không biết về chị ta nhiều, ngoại trừ dáng vẻ xinh đẹp và vài điều tiếng không được hay cho lắm, vì thấy bảo từ hồi cấp ba chị đó đã yêu đương khá linh tinh. Vài lần còn khiến cho bọn con trai đánh nhau toạc đầu chảy máu.
Nhưng chấn động nhất phải kể đến chuyện, ba tháng trước, chị ta bị đuổi học vì một nguyên nhân vô cùng mất mặt. Thấy bảo chị ta có quan hệ yêu đương với một anh chàng nào đó trong trường, lôi về ký túc. Đám bạn vì không muốn ở đó làm kỳ đà cản mũi, nên rủ nhau đi ăn chè. Thế nhưng đến tận khuya, cửa phòng vẫn không thấy mở. Sợ xảy ra chuyện gì, họ bèn gọi bảo vệ, phá khóa mà vào, cuối cùng choáng váng khi thấy trên chiếc giường, hai người trần trụi đang quấn lấy nhau, song, chỉ giây sau, mọi người đã phát hiện ra anh chàng sinh viên kia đang ngất lịm, cô gái cố sức hà hơi thổi ngạt. Thấy người vào, cô gái hét lên bảo gọi cấp cứu. Nghe nói, khi cô hét lên như vậy, cả hai người này vẫn chưa “rời” được nhau ra…
Sau đó, chuyện này bị làm inh om lên, ban kỷ luật của trường vào cuộc, cả hai người đều bị đuổi học. Trên báo cũng đưa tin, khiến nó trở thành câu chuyện truyền tai ầm ĩ. Nghe xong chuyện, thấy người ta cứ thì thà thì thào cái gì mà “thượng mã phong”, Linh mới kéo tay Phương Híp hỏi đó là cái gì. Phương Híp gãi đầu gãi tai một hồi rồi bảo, về mà hỏi mẹ cậu ấy. Thấy cô vẫn cứ đờ ra, cậu ta lại chép miệng.
“Thế nào trước khi lấy chồng cậu cũng được đào tạo, yên tâm”.
Nói xong, cậu ta phủi mông đi thẳng.
Linh nhớ, đợt ấy cuối tuần về nhà, còn chứng kiến chuyện những người tò mò tọc mạch phải đến tận nhà để xem mặt “cái con ấy là con nào”, rồi dè bỉu chê bai thứ con gái chẳng ra gì. Linh không thân thiết hay quý mến gì chị ấy, nhưng nghĩ một người con gái mà bị mọi người kỳ thị như vậy cũng tội nghiệp. Phương Híp thì bảo, “Mấy cái bà lắm chuyện. Thử con trai các bà mà là anh kia, thì có biết ơn người ta đến chết không? Chị ta mà chỉ lo sĩ diện cá nhân, đạp ra một phát là cái anh kia chết luôn rồi…”.
Đó đã là chuyện của mấy tháng trước, nên bỗng dưng anh Khánh hỏi Linh có nhớ người đó không, cô có chút ngỡ ngàng. Anh Khánh chưa bao giờ là một người đàn ông nhiều chuyện, và chắc chắn là không bao giờ anh đem những chuyện ngồi lê đôi mách ra bàn tán với cô. Một linh cảm gì đó chợt đến khiến lòng Linh mơ hồ bất an, cô hỏi khẽ.
“Em có biết, nhưng không rõ lắm. Sao anh lại nhắc đến chị ấy ạ?”
Khánh nắm chặt vô lăng, không trả lời. Xe cứ chạy mãi, đến khi thấy một đầm sen bên đường, anh chợt tấp xe vào. Không nhìn Linh, mà nhìn đăm đăm vào hồ sen trước mặt, anh nói chậm rãi.
“Bởi vì, Phương đang yêu cái cô đó.”


15. Linh vẫn nhớ, quãng đường về nhà hôm ấy đột nhiên trở nên xa dằng dặc. Những câu chuyện rời rạc trôi qua tai cô, nhẹ nhàng mà như sấm sét. Đến tận khi chiếc xe Jeep phóng xuống dốc Cầu Cất, Linh vẫn mong tất cả những chuyện Khánh kể chỉ như một giấc mơ. Nhưng lúc xe dừng trước nhà, vừa ôm ba lô xuống, Linh đã nhìn thấy cô Tràm đang ngồi nhặt rau trước cửa cùng mẹ cô, gương mặt hằn lên vẻ khắc khổ, ngón tay cầm cọng rau mãi mà chẳng thể nào vặt nổi, Linh đã biết, việc đó chẳng thể là giấc mơ như lời cầu khấn của cô.
Thấy Linh, mắt cô Tràm sáng lên mừng rỡ.
“Rốt cuộc thì con cũng về rồi. Cô mong con mãi!”
Đợi Linh cất đồ đạc rửa mặt mũi xong, cô Tràm vẻ như không còn kiên nhẫn nổi, vội kéo Linh vào phòng. Cánh cửa vừa đóng lại, Linh đã thấy mắt cô Tràm đỏ lên.
“Linh ơi, việc này chỉ con mới giúp được cô. Chỉ có con mới giúp được thằng Phương thôi. Nó u mê lú lẫn hết cả rồi.”
Linh nắm lấy tay cô Tràm như trấn an, nhưng vẻ như cơn bức xúc ập đến, cô nói lộn xộn hết cả, song đại thể vẫn giống như nội dung anh Khánh nói. Là chuyện một lần đi qua nhà chị Hằng, thấy chị ta bị người nhà đánh, Phương nhảy vào can ngăn. Chị này máu chảy dầm dề, Phương lôi chị ta đi sơ cứu. Chẳng biết đi cứu chữa ở đâu mà mất ba ngày giời Phương không thèm về. Nhà cái chị Hằng kia đến nhà cô Tràm đòi người, bảo con trai cô Tràm lừa con gái họ đi đâu. Cô Tràm điên lên bảo con mình trai tráng ngời ngời, tự dưng bị đứa con gái không ra gì lừa gạt dụ dỗ thì có! Vừa cãi vừa lo. Sau ba ngày ba đêm, cuối cùng Phương và chị ta cũng trở về, nhưng sau đó thì dính chặt lấy nhau… Cô Tràm sợ cái “con hồ ly” đó làm hỏng Phương mất, sợ Phương sẽ sa đọa, tương lai sẽ nát bét vì cô ta…
Nghe những lời liên miên của cô Tràm, lòng Linh thêm một lần khổ sở, tựa như từng phần trong trái tim cứ dần chết điếng đi. Cô cắn chặt môi, nghe tiếng cô Tràm nài nỉ.
“Linh, trước giờ thằng Híp đều nghe con. Con đi có gần tháng mà nó đã hỏng luôn rồi. Con nói chuyện với nó, khuyên nó giùm cô với.”
Linh cố lắm mới nở được nụ cười.
“Vâng, để con thử nói chuyện với Híp xem.”
“Con thuyết phục nó đi. Cô lo lắm. Cô chỉ có mình nó. Mấy hôm nhờ anh em thằng Khánh khuyên nhủ rồi mà chẳng ăn thua.”
Linh gật đầu.
“Giờ Híp có nhà không cô?”
Cô Tràm đờ ra, “Cô không biết nữa. Sợ là lại dắt díu con kia đi đâu mất rồi”. Dứt lời, cô Tràm chảy nước mắt.
“Bao nhiêu năm nay nó vẫn thích con cơ mà. Sao đùng cái tự dưng lại đâm ra đổ đốn thế này cơ chứ. Bố nó chỉ muốn vác gậy đuổi đánh nó đi luôn cho rồi.”
Hai hôm sau, Linh vẫn không gặp được Phương. Cô Tràm nói dạo này cậu ta toàn thế, đi mất mặt, cũng chẳng thèm về. Buổi chiều, Linh buồn bã đạp xe quanh thành phố, muốn tìm kiếm xem Phương ở đâu, nhưng chạy hết sân bóng, quán net, hay hàng bi a quen thuộc, cũng không thấy bóng dáng Phương đâu. Cuối cùng Linh tới xưởng sửa xe của anh Khánh, nhưng xưởng cũng đóng cửa. Cô dựng xe, ngồi một mình rầu rĩ. Lúc sau, anh Khánh phi xe về, thấy Linh thì vội vàng nhảy xuống.
“Sao em ngồi đây? Sao không gọi anh?”
Linh lắc đầu, đứng dậy, phủi mông.
“Em đi tìm Phương mà không thấy. À, anh Khánh ơi, Thành Cận đâu rồi?”
Anh Khánh loay hoay mở xưởng, đáp lời cô.
“Anh vừa đưa nó ra 559 bắt xe. Chiều nay phải thi lại rồi!”
Linh nghe vậy mặt tái mét. Phương Híp và Thành Cận có mấy môn thi lại giống nhau, nếu Phương vẫn còn vật vờ ở đây, vậy thì việc thi cử thế nào? Thấy vẻ lo lắng của cô, anh Khánh bảo ngồi đợi anh một chút, rồi cầm di động, bấm số hỏi han ai đó.
Anh Khánh mua di động một thời gian lâu lâu rồi. Hồi mới mua, anh ghi số cho Linh, bảo có việc gì thì nhớ gọi anh. Nhưng trước giờ, Linh cũng chưa từng có dịp. Quay ra nhìn, thấy anh Khánh đi đi lại lại ngoài sân, nói nhỏ nhẹ, Linh không nghe ra anh nói gì, nhưng vẻ mặt thì nghiêm lại khó chịu. Một lúc sau, anh đi vào, nói với Linh, buồn phiền.
“Phương đang ở Hải Phòng!”...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Dài Kỳ > Khí Người Cũ , Đón Người Mới
» Học Sinh Chuyển Lớp. chập2
» Học Sinh Chuyển Lớp. chập1
» Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây.!
» Cô Bé Du Côn Của Tôi. chập 51>70
1234»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Chênh vênh hai lăm - Nguyễn Ngọc Thạch
» Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Nguyễn Thu Thủy
» Nhóc.! Tôi Yêu Em chập 1> 20
» Nhóc.! Tôi Yêu Em chập 21>50
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt