“Sao mày biết?” Mộ Bắc cười, buông dao thở dài: “Dù sao mày cũng quyết định chia tay, kết hôn rồi cũng đừng nghĩ vớ vẩn. Aiz, tao coi tên Lục Nhược quả cũng có cảm tình nhưng nó cũng không phải loại vừa. Chẳng lẽ nó lại còn chưa có qua__?”
“Ai biết?” Mộ Tây không để ý, giơ cao con dao trong tay: “Anh thực sự làm gì có lỗi, em liền___tiểu đệ đệ của anh!”
“Chị Hai thật đáng sợ!” Mộ Đông lấy cọng rau trong tay Mộ Tây thổi qua.
**
Mộ Tây vẫn còn muốn ra ngoài. Ở nhà hơn 20 hôm, cô bị Lục Nhược đưa đến cục dân chính, công chứng. Thuận đường lại đi chụp ảnh cưới. Hai người bọn họ lên lên xuống xuống, bởi vì thời gian gấp gáp, trước hết cứ chụp tàm tạm. Còn lại hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài chụp tiếp.
“Hoa tươi, trang phục quả thật là đẹp!” Mộ Tây tay lật tạp chí vẻ mặt chờ mong.
Lục Nhược cất ví trong túi áo vest, vỗ vỗ nhìn Mộ Tây cười đến tà mị: “Vợ à, giường!”
Mộ Tây đen mặt, tên này…
Lục Nhược đưa Mộ Tây đến Lục trạch, nhìn thấy Lục cha Lục mẹ, Mộ Tây liền sửa miệng xưng: “Bố, mẹ.”
Lục mẹ lập tức trào nước mắt, vịn tay Lục cha cười đến thoải mái.
Mộ Tây đi được hai bước liền nghe một giọng phụ nữ: “Cẩn thận!” Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một con chó lớn cùng chiếc miệng ẩm ướt hướng cô chạy đến.
Con chó rất đẹp, hơn nữa còn lấy cái âm thanh vui mừng chào đón. Mộ Tây vuốt ve thân thể to lớn đẫy đà của nó. Con chó tỏ vẻ thân thiết, cật lực cọ vào chân Lục Nhược. Nó ngồi xuống hướng chân trước về phía Lục Nhược như muốn bắt tay. Lục Nhược xoay người, nó liền đem bàn chân đầy móng vuốt đặt lên tay anh.
Lục Nhược vui vẻ, hướng đến người phụ nữ vừa lên tiếng nói: “Dì Trương, Tiểu Thất rất khỏe?”
“Đúng vậy!” Dì Trương đi tới, nước mắt rưng rưng “Thiếu gia kết hôn thật tốt, phu nhân rất mừng!”, Dì Trương hướng ánh mắt ngưỡng mộ quan sát Mộ Tây.
Mộ Tây vội hỏi: “Dì Trương bác khỏe chứ ạ!”. Cô có nghe Lục mẹ nói qua, bà là bảo mẫu của Lục Nhược hồi còn bé, trước đây đều nhờ công lao của bà nuôi anh lớn lên khỏe mạnh, cũng có thể tính anh mang ơn nuôi dưỡng của bà.
Luc Nhược dẫn Mộ Tây đi xem phòng tân hôn: “Có thích không? Theo như lời em nói, chọn màu tím trông rất lãng mạn.”
Mộ Tây liên tục gật đầu: “Đẹp thật, rất đẹp!”
Lục Nhược đắc ý ôm lấy cô: “Thưởng cho anh đi chứ, vợ à!”
Mộ Tây hôn nhẹ lên trên môi anh, Lục Nhược bất mãn mếu máo, bắt lấy môi cô hôn ngấu nghiến một lúc mới buông.
Phía sau truyền đến vài tiếng ho nhẹ, Lục Nhược buông Mộ Tây, cười thoải mái: “Dì Trương.”
Dì Trương hơi gượng: “Nghe nói hai đứa định đi nghỉ tuần trăng mật, dì định chuẩn bị vài thứ. Thiếu phu nhân lại xem một chút xem có thiếu gì không?”
“Dạ.”
Mộ Tây đi xem hành lý đã được chuẩn bị, thật sự là rất đầy đủ rồi. Cái gì cũng có, còn có một hòm đồ nho nhỏ trong đó còn có những công cụ rất cổ quái.
Dì Trương ngại ngùng cười, mở hé cho Mộ Tây xem: “Đây đều là những dụng cụ ăn uống thiếu gia thích dùng. Thiếu gia tuy rất tùy tính nhưng cũng là một đứa trẻ ngoan. Sau này còn nhờ thiếu phu nhân chăm sóc anh.”
“Dì Trương, dì đừng khách khí như vậy. Tên cháu Mộ Tây, gọi cháu A Tây, Nhị Tây, Tiểu Mộ cái gì cũng được.” Mộ Tây kính lão đắc thọ, dì Trương suốt ngày kêu cái gì mà thiếu phu nhân cô đều cảm thấy không được tự nhiên. Cô cúi đầu thầm nghĩ: “Trời ạ, anh đến ngay cả cái bàn chải đánh răng cũng phải dùng riêng, thật là một kẻ phiền phức!”
“A Tây.” Dì Trương hơi suy nghĩ một chút.
Mộ Tây đáp lại.
Vẻ mặt Dì Trương có hơi bối rối, nhưng rất nhanh liền cười ôn hòa: “Tiểu Mộ à, thiếu gia nó, đừng thấy nó vô tâm vô phế nhưng thật ra rất nặng tình nặng nghĩa. Nó trước đây không ở cùng mẹ, nên không thích ra ngoài chơi như những đứa trẻ khác, chỉ thích làm cái này cái nọ. Khi đó ta thấy nó làm một con búp bê, nhìn con búp bê gỗ mà kêu mẹ. A dì đứng sau tường nhìn mà còn thấy đau lòng. Cũng may sau này đi theo Nam thiếu gia đi ra bên ngoài, tính cách dần dần tốt lên rất nhiều. Khẩu vị thiếu gia rất khó chiều, về sau khi hai người sống chung hãy làm nhiều món ngon cho nó, đừng làm tổn thương nó.”
Mộ Tây lệ nóng quanh tròng, cái tên hỗn đản này sao lại làm cho người ta đau lòng chua sót.
Mộ Tây ở Lục trạch ngây người không bao lâu, Mộ bà lại gọi điện đòi cô về nhà. Nhà bên kia chưa trải qua hôn lễ chưa tính kết hôn nên Lục gia cha mẹ không giữ, bảo Lục Nhược đưa cô trở về.
“Em làm sao vậy?” Lục Nhược trong lúc lái xe phát hiện Mộ Tây dùng đôi mắt miên man, suất thần nhìn anh, trong lòng anh chột dạ: chẳng lẽ mình có chỗ nào không đúng sao?
Một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương của mẹ khó có thể trách lại trưởng thành thành tính cách vặn vẹo như vậy. Mộ Tây trong lòng sót sa nghĩ khó trách tính cách anh đáng ghét đến thế. Có thể hiểu được, có thể hiểu được!
“Chồng, em về học nấu cơm thật tốt, anh muốn ăn cái gì cứ nói.” Mộ Tây thâm tình thông báo.
Lục Nhược trừng cô: “Em không biết nấu ăn? Sao có thể ngốc như vậy?” Nói xong còn tỏ vẻ thật đứng đắn mà nói: “Quên đi, để anh ăn em là được rồi, không cần chú ý tới việc này nữa!”
Mộ Tây nhịn không được đá anh một cái: “Anh sẽ không như vậy chứ!”
Lục Nhược hùng hồn nói năng đầy lí lẽ: “Anh là đàn ông, còn phải đi làm việc kiếm tiền. Mau học đi bằng không anh cho em một tờ giấy ly hôn!”
Mộ Tây rơi nước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xử tiểu đệ của anh, cho anh ăn cái đầu anh đó!
Chương 17
Người đang yêu cũng thật ngớ ngẩn, ra sức chuẩn bị cho đám cưới, chuẩn bị cái gì chứ thật là hao phí công sức mà lại còn rất phiền toái nữa. Rõ ràng đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ nhưng sao lại thấy thiếu đi cái gì đó rất quan trọng.
Bi kịch cứ như vậy tới, Mộ Tây trước hôn lễ một ngày mới nhớ tới người đang hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài Ngô Mỹ Mỹ.
Do lệch núi giờ, trong khi Ngô Mỹ Mỹ đang tắm nắng ở bên kia đại dương, nghe tiếng Mộ Tây trong điện thoại: “Mỹ Mỹ, tao sắp kết hôn.”
Ngô Mỹ Mỹ nâng tay đánh mạnh vào chồng khăn tắm bên cạnh người, việc này hoàn toàn nằm trong dự liệu của cô. Lúc trước cô nhiệt tình đem Hứa Diệc Hàng vào ở chung phòng trọ chính là có mục đích. Cô nam quả nữ sống cùng một nhà, lại thêm Mộ Tây yêu anh như vậy, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén: “Khi nào?” Cô nhấp một ngụm nước chanh.
“Ngày mai.” Giọng nói đầu dây bên kia có chút thấp.
Ngô Mỹ Mỹ kinh ngạc, nhưng quên đi, hãy rèn sắt khi còn nóng: “Tao thành toàn cho này với Hứa Diệc Hàng, nhớ để tao một phần công quả!”
Bên kia trầm mặc trong giây lát, sau đó…
Cô muốn kết hôn nhưng chú rể không phải là anh!
Ngô Mỹ Mỹ cảm thấy như đầu của mình có tiếng nổ lớn, không phải như vậy chứ! Cô vừa nói chồng cô là ai ấy nhỉ? Lục Nhược? Rất quen thuộc, rất quen thuộc, rất…
Sau đó Ngô Mỹ Mỹ nhìn chồng mình bên cạnh cầu cứu: “Làm sao bây giờ? A Tây bị ông chủ của mình ép kết hôn! Gia đình nó có phải gặp chuyện gì rồi không? Cưỡng ép kết hôn!”
Từ Dũng cùng vị hôn thê xinh đẹp của mình bay trở về nước. Ngô Mỹ Mỹ nhìn Mộ Tây đứng cùng một chỗ với chú rể, lại nhìn thấy Hứa Diệc Hàng lấy thân phân người thân bạn bè đến dự hôn lễ, với vẻ mặt chua sót cô đơn, cô thầm oán, cuộc sống này bị làm sao vậy trời?
Ngô Mỹ Mỹ lấy can đảm thực hiện việc ngu ngốc nhất đời mình, ngăn cản Mộ Tây lên xe hoa, giọng trách mắng: “A Tây, mày bị ép buộc có phải không?” Chắc chắn là như vậy, Mộ gia chắc xảy ra chuyện rồi, sau đó ông chủ ép cô cưới hắn, lấy điều kiện để giúp đỡ Mộ gia.
Lập tức mặt chú rể trầm xuống, anh ôm cô dâu trong lòng hôn một nụ hôn thật đắm say ngây ngất. Mọi người xung quang hoan hô dậy trời, hai người leo lên xe đi tới lễ đường, Ngô Mỹ Mỹ đứng ở bên đường nhìn Mộ Tây khoa tay múa chân cái gì đó.
Cô nghẹn ngào, A Tây tao biết, mặc dù hôn nhân của mày ban đầu không tốt đẹp nhưng mày vẫn cố gắng làm ra vẻ hạnh phúc. Mày rất kiên cường dũng cảm mà.
Nhưng chuyện này cũng không làm cho Ngô Mỹ Mỹ xóa đi ám ảnh trong lòng, dù là mấy năm sau gặp gặp Mộ Tây cùng ‘ông chủ xấu xa’ đi trên đường, lại có thêm một đứa nhỏ gọi cô: “Dì Mỹ Mỹ!”, cô còn có thể sinh cho hắn một đứa con, thật là cảm động.
Khách mới không ngớt, không chỉ là có bạn bè, còn có người thân hai bên gia đình. Mộ Tây cùng Lục Nhược đi kính rượu một ngày, cô chỉ là nhấp môi tượng trưng nhưng với những người thân thiết vẫn là không trốn được. Tỷ như hai bên gia đình, tỷ như hai đại ca của Lục Nhược: Nam Tịch Tuyệt và Cố Lãng. Làm thế nào cũng phải thấy đáy chén mới được.
Thật vât vả cuối cùng mới về đến Lục trạch, Lục gia họ hàng có rất nhiều người muốn gặp mặt. Có vài vị tai to mặt lớn cũng muốn đến chung vui, Lục Nhược làm tiểu bối, đương nhiên phải bồi rượu. Cũng có không ít người muốn trêu chọc tân lang tân nương, lúc ấy Lục Nhược uống đã nhiều, ánh mắt có chút hồng, đem Mộ Tây lên lầu, cười mắng: “Con mẹ nó, các chú muốn làm hỏng đêm tân hôn của anh. Trước hết phải đi qua ải của anh!”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ