Lục mẹ vội vàng la lên: “Đây là làm sao vậy? Tiểu Mộ, con bình tĩnh lại, đứa nhỏ bị con dọa khóc rồi kìa.”
Người gây chuyện không có gì đáng trách nhưng vì sao lại là cô?
“Nhị Tây…”
“Đừng chạm vào em!” Mộ Tây đem toàn bộ sức mạnhc giáng xuống một cái tát: “Anh không xứng! Cho dù bị thương đổ máu cũng nên là vì em! Anh vì người con gái của anh bị thương, lại chạy đến đậy hưởng thụ tình yêu của em, anh thật tàn nhẫn!”
“Tiểu Mộ đừng như vậy, Hi Hi là chị gái của nó!” Lục mẹ nhìn thấy hành vi của con dâu tỏ vẻ khó hiểu.
Không phải chưa từng thấy cảnh hai người yêu nhau nhưng không thể ở cùng một chỗ nên đau lòng rơi lệ, nhưng tại sao người gặp sự tình này lại là cô? Hành động vừa rồi của Lục Hi nói cho cô biết rõ ràng Lục Hi còn yêu anh.
Lục Nhược, khi anh xoay người ôm chị ấy sâu vào trong lòng có phải hay không trong lòng một tia do dự cũng không có. Trong lúc ấy, anh có thật không biết cô đang chờ anh. Anh đã nói muốn cùng cô sinh đứa nhỏ, xương cốt cũng đau nhưng chỉ cần nghĩ anh nguyện ý ở bên cạnh cô, cô nguyện ý chịu được.
Thân thể lại đau, trải qua đều đã trải qua rồi. Trong lòng tại sao miệng vết thương vẫn không thể khép lại?
Anh xem, không có anh cô vẫn có thể tự bước tiếp, không có anh cô vẫn có thể sống rất tốt.
Bất quá, cô chỉ muốn một cuộc sống yên ổn, được anh hoàn toàn yêu cô, tại sao lại luôn khó đến vậy?
Anh làm tổn thương cô, lại thích cô, lại cùng cô ước hẹn, làm cho cô càng thêm hạnh phúc nhưng lại đâm cô một nhát càng thêm đau. Cô đối với anh chờ mong tín nhiệm, yêu say đắm, rốt cuộc có đáng giá hay không?
Như vậy thích anh yêu anh tận đến khi gả cho anh chỉ ngắn ngủi trong vài tháng. Bởi vì từng bỏ qua nên đặc biệt quý trọng, tuy đã đi qua nhưng lại như bóng với hình, bởi vì cùng chung huyết thống nên liên lụy không ngừng, cô nên làm sao bây giờ, muốn ngăn cản anh và cô ấy vĩnh viễn không gặp lại… vẫn là trao anh cho cô ấy…
Mộ Tây đẩy tất cả mọi người đi ra ngoài, bảo bối bị dọa sợ đã được Mộ Nam bế đi.
Từ ngoài cửa, Mộ Bắc nghe thấy tiếng cô khóc lóc liền tiến vào. Mộ Bắc đem chiếc chăn bỏ ra khỏi người Mộ Tây, nhíu mày nói: “Nói thật cho chị nghe, Lục Nhược cùng chị nó đã xảy ra chuyện gì?”
Đọc tiếp
Một buổi sáng sớm ba năm sau, thành phố M, trong khu văn phòng của Công ty truyền thông Mộ thị.
Di động không ngừng rung lên, một bàn tay thon dài với những ngón tay màu nguyệt sắc cầm lên, nhấn tại nút nghe: “Vâng”
“Tối hôm qua mẹ lại uống rượu nữa có phải không?” Nghe được giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại kia Mộ Tây lập tức tỉnh, xoa xoa đầu đau lập tức đứng lên, làm rơi xuống dưới chân phải cô một đôi giày cao gót, thuận tiện đem tay vỗ vỗ cái đầu: “Làm gì có, bảo bối có nhớ mẹ hay không?”
Bên kia không hề do dự một chút nào trả lời: “Nhớ!” làm cho Mộ Tây rất vui mừng.
“Mẹ, hôm nay là thứ năm, ngày mai Đào Đào có thể gặp mẹ rồi phải không?” Tiểu Đào rất hưng phấn. Bây giờ nó ba tuổi, đang học tại nhà trẻ tốt nhất gần đây. Mặc dù có rất nhiều bạn bè chơi cùng nhưng buổi tối, nó vẫn rất nhớ mẹ, muốn được ôm ấp.
“Đương nhiên rồi bảo bối. Thơm mẹ cái nào!” Mộ Tây dịu dàng nói.
Đầu dây bên kia truyền đến “Ba” một tiếng, Mộ Tây còn nghe rất rõ giọng cười nho nhỏ.
Lộ Dao đẩy cửa ra liền nhìn thấy Mộ Tây đang ngồi trên sô pha cười ngây ngô, cô cau mày nhìn qua văn phòng. Tốt lắm, hai chiếc giày cao gót lệch qua một bên, khăn trải bàn rơi xuống một đống, trên bàn trà còn bày bừa một ít văn kiện. Tách cà phê đổ còn lại cặn nhiễm bẩn vài tờ giấy.
“Làm phiền chị có chút ít bộ dáng của quản lý được không?” Làm trợ lý của Mộ Tây đã hai năm, Lộ Dao đã không còn gì để nói về vị quản lý này.
Mộ Tây đứng lên, chế nhạo nói: “Cô thật muốn ngồi vào vị trí trong văn phòng này, mấy ngày nay oán giận của cô với tôi lại nhiều thêm rồi.”
Mộ Tây vẫn luôn nghĩ cô muốn phản bội Mộ Tây đi ăn máng khác, Lộ Dao cũng biết nhưng không có trách, tự động đóng chặt lỗ tai, nhanh chóng dọn lại văn phòng. Dọn xong đến chồng văn kiện cuối cùng, Mộ Tây cũng rửa mặt xong, vỗ vỗ mặt cô lấy lòng: “Cô quả nhiên là con gái thành thị… Được rồi, cảm tạ.”
Lộ Dao không nhịn được nữa: “Phiền toái, chị đi lau hết nước trên mặt được không, chuẩn bị qua loa như vậy mà cũng muốn khách hàng sinh hảo cảm sao? Còn có, thứ lỗi tôi mạo muội, caravat của chị bị lệch, còn nữa…”
“Ngừng!” Mộ Tây cắt lời Lộ Dao, Lộ Dao là lớp nhân viên đầu tiên được Mộ Bắc tuyển vào công ty của chị sáng lập. Tiểu cô nương này đã từng có rất nhiền công ty mời đi rồi, đối với chuyện này cô vẫn rất là khó hiểu. Cô ta với cái gì cũng hoàn hảo, cho dù là công việc hay cuộc sống đều rất cẩn thận, tỉ mỉ, không thăng chức liền thôi, còn bị quăng đến dưới tay cô. Lộ Dao vì nhu cầu cấp bách thiếu nhân tài của Mộ Thị chiếu đến, sau khi vào công ty rồi lại bị quăng cho trưởng phòng nhân sự là Mộ Tây.
“Cái kia Lộ Dao à! Hôm nay công ty chúng ta có nhân viên mới cô tới nhìn một cái xem sao nha. Đừng làm cho người khác chọn hết rồi mới đem người thừa ném lại cho tôi nữa nha!”
“Quản lí!” Lộ Dao lộ ánh mắt hung ác nhìn cô: “Chị đang là ám chỉ tôi không tốt sao?”
“Tôi nào có!” Mộ Tây cuống quýt xua tay “Chúng ta còn phải đi giao dịch này nọ nữa, đầu tiên chọn cho tôi người nào đó trông ưa nhìn một chút việc gì cũng có vẻ dễ dàng hơn. Tốt nhất chọn người nào xinh đẹp một chút còn phải có ánh mắt trông đào hoa một chút càng tốt. Chúng ta luôn là phòng bận nhất vậy mà cuối năm cũng không thể cho nhiều tiền thưởng một chút, thật là!”
Lộ Dao khéo léo nhìn Mộ Tây: “Nhiều người thì tiền thưởng không phải càng thiếu hơn sao?”
Lộ Dao đi rồi, Mộ Tây lấy tay lau mồ hôi trên trán, đây thật sự là bộ mặt xấu xa của phụ nữ!
*
Lộ Dao kiên trì bước vào phòng của trưởng phòng nhân sự nhân sự Hạng Vị Ương.
“A, Tiểu Dao, cô tới thăm tôi à? Tôi rất cảm động nha!” Người nào đó không có một chút tự giác nhận diện nam nữ thụ thụ bất thân tính mở song trưởng ra ôm Lộ Dao, đáng tiếc chỉ đón được không khí. Phòng nhân sự là nơi phân công công tác cho nhân viên nên đã đắc tội với hầu hết các phòng ban.
Hạng trưởng phòng phụng phịu oán giận, đến bây giờ anh vẫn trung thành với giai cấp độc thần, tất cả đều tại quái thú Mộ Bắc mà ra. Đầu tiên là lấy lợi lộc cưỡng bức dụ anh từ tòa soạn báo, hiện tại ngược đãi anh, sinh đứa nhỏ xong liền buông tay, còn bắt anh phải chăm sóc cho cô em gái đáng thương của cô ta vì bị thương trong hôn nhân mà đầu óc không có ý tưởng nào được bình thường. Không có cơ hội yêu đương thì thôi nhưng đáng giận hơn là chỉ trao cho anh một cái danh trưởng phòng hão, chỉ có danh mà không có phận.
Lộ Dao trong lòng trộm nghĩ đến Hạng Vị Ương cùng Mộ Tây chẳng qua thuộc cùng một loài “kẻ dở hơi”. Những kẻ không theo khuôn phép nào như vậy không hiểu vì sao đến tận bây giờ vẫn còn tồn tại được? Cô thu hồi ánh mắt kính cẩn nói: “Quản lí, tôi tới xem qua hồ sơ của nhân viên mới một chút.”
“Ai nha…” Hạng Vị Ương đoán ra ý đồ của Lộ Dao nhưng không làm được gì đành đen mặt đem hồ sơ rút ra: “Lần này có mấy người mới vào rất nhiệt tình. Giám đốc trả lại cho Tiểu Nhị Tây một lái xe rất có kinh nghiệm, thật hâm mộ!”
Mộ Tây sau khi tan tầm tới bệnh viện, trải qua việc bị Mộ Bắc suốt ngày bám đuôi, cô cả ngày bám theo một chút cũng không rời sau thành công cùng ông chồng nhỏ cho ra một em bé nữa.
Mộ Bắc bụng to đùng nhưng cũng thật chẳng nhàn nhã gì, hỏi Mộ Tây về tình hình công ty: “Thế nào mọi việc đã chuẩn bị xong hết chưa, tao muốn báo thù!”
Mộ Tây nhớ tới Hoàng tổng kia, ánh mắt đặt trên người cô mà cảm thấy thật buồn nôn: “Đàm phán không có gì đặc biệt chị yên tâm đi, đem chị đá khỏi tòa soạn, việc này để lại đã lâu rồi a.”
Đối với việc bị đuổi việc, Mộ Bắc đối vẫn còn canh cánh trong lòng, vô sỉ tuyên bố muốn xử kí tên tổng biên tập kia.
Từ bệnh viện đi ra, Mộ Tây đi theo dọc đường dành riêng cho người đi bộ một lát, giày cao gót quả thật là thứ hành hạ con người, cô bèn đem tháo bỏ để lại trên tay xách. Đột nhiên nhớ tời lời của Lộ Dao, Hàng Chưa Ương cố tình an bài lái xe riêng cho cô. Tuy nói nơi cô ở không xa công ty nhưng lại co một tâm lí muốn đem xả hận ra người khác.
Cô thử ấn dãy số lạ kia: “A lô, anh là lái xe mới của tôi?”
Bên kia một lát không đáp lại thấy có âm thanh mơ hồ.
“Tôi muốn về nhà, hạn anh trong 5 phú đến đường Ngô Đồng chỗ ngã đón tôi, chậm trễ tôi trừ tiền lương của anh.”
Thật sự Mộ Tây vẫn là người nhỏ nhen.
Ngắt điện thoại, cô liền ngồi lên một bông hoa ven đường tắm nắng nghỉ ngơi, thuận tiên xem xét đôi chân đã đỏ hồng vì đi bộ.
Một chiếc xe bất chợt dừng lại cạnh cô làm bụi bay lên nhè nhẹ.
Mộ Tây đem mũi bịt lại, ai lại không có đạo đức như vậy, không biết nơi này không được đi xe lên hay sao?...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ