cá từ bát bên cạnh cho vào miệng mình, nhai ngon lành.
- Vy nhà anh ư? Chị ấy vẫn mang họ Triệu đấy! - Lạc Nhã châm chọc - Thế thì chị dùng món súp thịt vịt này nhé, tẩm cả hạt sen ngon lắm!
- Ôi em ơi, Vy Vy kén ăn lắm, cô ấy không thích ăn hạt sen đâu! - Lạc Nhã vừa nâng chén súp lên đã bị nguồn phát âm thu về bên mình, húp ừng ực.
- Thế hay em ăn thịt gà! - Lạc Trung gắp cho, anh xem em trai mình có định giật lại như quân chết đói không.
- À vâng, thịt gà em ăn được, hồi sáng anh Thiên gắp cho em ăn không sao! - Khả Vy phải canh đúng, nối ngay sau câu mời của Lạc Trung, không cho tên kia kịp lấn tới, mắt cô lườm sang bên phải. Những gì cô đã nói với Lạc Thiên dường như không những không được hấp thu mà anh ta lại ấu trĩ,
không khéo lão quản gia sẽ bắt cô học nhiều thứ hơn và ăn ít đi thì khốn.
- Lườm tôi cẩn thận mắt xếch đấy!
- Tham ăn vừa thôi không bội thực thì khổ! Thuốc xổ dạo này hiếm bán lắm!
Hai người gầm ghè cổ họng. Nói xong tự nhiên cùng cười, một nụ cười giả tạo che mắt đại gia đình.
- Vy Vy à, món há cảo này mình đặc biệt làm cho bạn đấy! Hãy dùng thử đi! - Nhược Lam thực lòng chúc phúc cho hai người họ, cách xưng hô ngượng ngùng, đúng ra cô sẽ phải gọi Khả Vy là chị dù tuổi tác ngược lại. Cô biết lí do khiến Lạc Thiên và mình không tới được bên nhau.
- Vâng, cảm ơn! - Khả Vy chắc chắn Lạc Thiên sẽ không thể cướp miếng ngon của mình nữa, tuy nhiên cô không thích nhận lòng thành này cho lắm.
Hiện thời cô vẫn coi Nhược Lam là tình địch.
Đúng thế, Lạc Thiên không nói gì, anh cúi mặt vào bát cơm của mình, thoáng buồn. Nhưng vì em tuyệt tình với anh trước đấy, nghĩ vậy anh lại tiếp tục cướp.
- Nhược Lam à, thứ lỗi nhé, Khả Vy sống ở phương Tây quen rồi, cô ấy không hợp mấy món này, để anh nhận thay chân ý của em!
Thở một hơi dài, dường như thằng chồng này không định cho mình ăn tối hay sao vậy, hắn nghĩ bụng mình xấu xa hay hệ tiêu hóa đang trong tình trạng bị treo? Nhìn hắn đắc chí kìa, cho anh biết tôi không dễ bắt nạt đâu!
Lạc Thiên liếc đểu Khả Vy, nho nhã gắp miếng há cảo vào miệng. Cô dám để tôi ở ngoài để ăn vụng này, đã thế còn bảo nhà họ Cao không cho cô ăn đầy đủ, thế thì tôi chỉ cô hay thế nào là tuyệt thực.
- Thiên này, tên anh mà thêm dấu sắc vào thì ra sao hả?
Chương : 11
- Thiên này, tên anh mà thêm dấu sắc vào thì ra sao hả? - Khả Vy gắp thêm cho anh một viên há cảo nữa, nói nhỏ, khóe môi nở một nụ cười phơi phới.
- Khụ! Khụ! Khụ! - không còn suýt nữa mà là thức ăn trong miệng của Lạc Thiên thực sự phun trào.
Hãy mường tượng tới miệng núi lửa, một khi tích tụ dung nham chặp đầy trong khoang, chưa kịp sôi lùng bùng, không thừa thời gian xì khói xám xịt quanh bầu trời mà đã bị đẩy lên tới kịch kim. Một vụ nổ tương tự bom nguyên tử, với độ nóng xấp xỉ quả cầu lửa thái dương, cuốn phăng ra ngoài những tạp chất. Nếu cơn thịnh nộ của tự nhiên có mắc ma, kim loại magie và sắt,..., nếu bom khinh khí chứa hàm lượng lớn đồng vị Hidro, thì ngay tại bàn ăn này, tồn tại một dạng vật chất không hề vô định hình, trái lại muôn hình vạn trạng, đã qua xử lí bởi hàm răng con người. Nào là bột năng, nhân thịt cá mực, thêm vài thứ phụ gia, nháo nhào tứ hướng. Chẳng ai biết bằng cách nào đó bát canh của Trịnh phu nhân đã dính vài "hạt bụi trần".
- Anh Thiên, anh bị sao vậy anh Thiên!? - Khả Vy còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ Thiên ở đầu và cuối câu, trong lòng hả hê phải biết. Được thể cô đấm mạnh vào lưng cho anh xuôi.
Ha ha, anh không cho tôi ăn thì tôi làm cả nhà không ăn được luôn, nụ cười đắc thắng trên khóe miệng, Lạc Thiên tóm được nụ cười ấy, kì này cô to gan bằng trời rồi.
Mọi người đều bất ngờ trước sự việc vừa rồi, ngạc nhiên đến nỗi chưa hình dung ra đây là thực tế. Một Lạc Thiên thăm ăn, vô lễ, khác hoàn toàn với dáng vẻ trong suy nghĩ và trực quan của người tiếp xúc hằng ngày. Mất vài giây bất động, tất cả sự chú ý đều đổ dồn cùng một tâm. Nhược Lam lo lắng chạy đến bên, cô vuốt cổ cho Lạc Thiên, đôi bàn tay mềm mại của cô uyển chuyển mà kĩ thuật, tuy nhiên lúc này cũng chỉ là vô nghĩa trước đám lửa hận trong lòng anh. Nếu có thêm chức năng sưởi ấm thì đôi mắt anh có thể thiêu cháy cả một Khả Vy thành tro bụi.
Kết quả là người làm dọn bàn, Lạc Trung gọi đồ ăn từ một nhà hàng đem tới. Lạc Thiên ngượng ngùng không dùng bữa, cổ họng của anh vẫn đau rát và có một vài thứ tắc ở khoang mũi. Đương nhiên trước khi lên phòng anh không quên kéo theo Khả Vy rửa hận.
Từng bước chân nặng nề, uỳnh uỳnh bậc cầu thang. Tới cửa phòng, Lạc Thiên đạp chân, thả cô vào trong.
- Trong bữa cơm anh nghĩ gì mà lại bị sặc vậy chồng? - Khả Vy khoanh tay ngồi trên giường. Đây là một căn phòng rộng gấp hai lần của cô, đồ đạc trang trí đẹp mã, nhưng không tránh khỏi chút lôi thôi của đàn ông, các vật dụng thường ngày phô ra trên bàn, mặt tủ, rải rác khắp phòng.
- Cô... tôi nói cho cô biết, cô là cái đồ không coi ai ra gì! - Đường máu trong mắt long lên, tim đập phừng phừng, Lạc Thiên gằn giọng.
- Ấy ấy, em đâu dám! Rốt cuộc ai đã chọc giận làm chồng em mặt mày đỏ ngàu thế kia, ôi thương quá! - Khả Vy vẫn duy trì phương châm oan gia ngõ hẹp, "ghét nhau lúc đầu ai ngờ đâu rằng ta sẽ nhớ mai sau", hơn nữa tư vấn viên Triệu Đông Kỳ cũng đồng tình với yêu sách đó.
- Cô...
- Anh đấy nhá, không có bằng chứng đừng vội kết tội em, em có làm gì anh đâu? - Cô giả đò ngắm nghía bộ móng tay - Anh vừa rồi ăn chưa no, có thích ăn lạc không, em rang cho một đĩa! - Nụ cười thường trực trên môi mỗi khi cô có ý đả kích.
- Đứng lên! Cô đi theo tôi! - Không kịp cho Khả Vy cơ hội chống cự, anh đã xách cổ áo lôi đi, không thể nói chuyện phải trái với hạng người này.
Xuống cầu thang, hai tầng, qua gian nhà bếp mặc kệ mọi người dùng ánh mắt khó hiểu nhìn vào, anh đáp gọn lỏn: Con ra ngoài có chút việc. Về phần Khả Vy cô không dám kêu la, chỉ khi ra ngoài sân không có sự dò xét khắt khe mới lên tiếng.
- Buông ra!
- Này thì buông!
Anh thả cô ở ngoài cổng, đứng hiên ngang thách thức: giỏi thì cô bước vào đây, để từ từ cách cổng hạ màn.
- Vĩnh biệt!
Rồi thì anh quay gót, cô ta là cái gì mà dám phỉ báng tên tuổi người khác. Đúng là loại vô học! Yêu tinh! Đồ mắc bệnh!, vừa đi vừa tức, anh bị vấp phải bậc thang, rồi mấy cành cây ngáng đường, thế nhưng vẫn hùng hùng hổ hổ vào nhà, không ngoái lại.
Lần vào nhà này mọi người đều đặt câu hỏi tại sao chỉ có mình anh, còn Khả Vy đâu. Cao phu nhân khẽ chau mày trước khuôn mặt sa sầm của con trai.
- Quản gia! Ông vào đây! - Đứng trên lầu anh gọi vọng xuống, giọng không giấu nổi nỗi niềm bực dọc.
- Tôi sẽ đích thân đi chọn vợ, ông chuẩn bị đi!
- Cậu chủ nói gì vậy, cô Khả Vy...
- Vy cái gì, con nhỏ ấy tôi tống cổ đi rồi! Chuẩn bị xe! Nhanh! - Nói là làm, khoác lên người bộ trang phục khác, xịt tùm lum nước hoa lên người để giải xui. Lạc Thiên lại bước xuống.
Vào trong xe, ông quản gia hớt hải chạy theo ngồi vào ghế bên.
- Cậu chủ, ai cũng đã biết Khả Vy là vợ chưa cưới của cậu rồi, làm sao có thể...
- Thiếu gì cách, chọn đại một đứa khác, miễn không phải dạng như cô ta là được, sau đó thẩm mĩ chỉnh mặt!
- Cậu chủ à, cậu nghiêm túc đi, việc này không thể tùy tiện được, thời gian không còn nhiều để chúng ta chọn người thay thế đâu.
- Thời gian? Bao giờ tôi lấy vợ chẳng được, hà cớ gì phải vội vàng!
- Không được, nhất định cuộc hôn nhân này phải tổ chức sớm!
Chương : 12
Ngậm bò hòn làm ngọt, Khả Vy mặt dày quay lại nhà họ Cao.
- Xin lỗi anh Cao Lạc Thiên ! Triệu Khả Vy tôi đã cư xử thật không phải phép ! Mong anh lượng thứ, từ giờ tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh ạ ! - Cúi đầu thành khẩn, cũng trong buổi tối hôm ấy, sau khi nhà họ Trịnh về, tại phòng sách, căn phòng gồm bốn người, Lạc Thiên, cô, lão quản gia và Cao phu nhân.
Ném quyển sách ra chỗ khác, Lạc Thiên nghe xong rồi lên phòng.
- Khả Vy, cô làm gì mà con trai tôi lại xử sự như thế ? Cô nên nhớ mình thân hèn, bước vào cánh cửa nhà họ Cao này với thân phận tạm bợ, cố mà sống sao cho kỉ cương. Rốt cuộc lí do nào lại khiến Lạc Thiên đuổi cô đi ?
- Cháu xin lỗi ạ, lần sau cháu sẽ không tái phạm nữa đâu ! Từ giờ cháu sẽ cố gắng là một nàng dâu thảo ngoan hiền ! - Khả Vy sợ nhất là vị phu nhân này và ông quản gia. Cô tỏ ra thật tội nghiệp.
- Thôi được rồi, ta cũng không dò xét chuyện này nữa, dù sao Lạc Thiên cũng không muốn nhắc lại. Cô nhớ đấy, đừng để có lần thứ hai, mà nếu tái diễn thì lúc bước ra khỏi nhà họ Cao này đừng hòng nghĩ đến việc cầm được thứ gì !
Khả Vy trở về căn phòng của mình, ngay lập tức gọi cho Triệu Đông Kỳ :
- Anh à, em làm đúng theo lời anh nói rồi đấy ! Họ đã cho em trở về ! Thật may mắn!...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ