- Anh đã bảo cô rồi, nếu muốn đùa nghịch thì một vừa phai phải thôi, làm gì đến nỗi hắn phải cáu tiết lên thế. Nói cho cô biết, thằng cha Lạc Thiên này lòng tự tôn cao lắm, đừng có chọc xoáy làm gì. May mà lần này có anh thu xếp cho không cô cũng cuốn gói trắng tay !
- Thế bây giờ em phải làm gì ? - Khả Vy ôm gối, ngoài nhà họ Cao ra cô không còn một chỗ nào để đi cả.
- Còn sao nữa ! Từ giờ biết điều mà gọi dạ bảo vâng, yên vị đi. Đừng có châm ngòi nổ. Đôi khi đàn ông người ta thích những cô gái tính tình thay đổi, khi thì bỗ bã, khi thì nhu mì. Cô cứ thế mà diễn cho anh !
- Anh có viết truyện nào mà nhân vật nữ hiền thục nết na được lòng người ta không thế ?
- Cái cô này, cứ yên tâm. Có hai loại phụ nữ đàn ông rất thích, một là cá tính, nhưng đừng như cô khi nãy là được, hai là ôn nhu.
Cứ như Nhược Lam, cô ấy có biết bao nhiêu người theo đuổi, còn cô, từ trước tới giờ đã có mảnh tình nào chưa ?
- Ai bảo,… chẳng qua trước đây em ít tiếp xúc với người khác giới nên không tính.
Cụp máy, Khả Vy đành phải thay đổi chế độ. Bắt đầu học thuộc lịch sử nhà họ Cao thôi. Đây là cơ hội tồn tại duy nhất trong xã hội này của cô. Cô chỉ có hai bàn tay trắng, lại không được đào tạo học nghề, ra ngoài xã hội thì làm được gì cơ chứ, cách tốt nhất là tiếp tục vở kịch.
Cao Lạc Trương là chủ tịch tập đoàn độc quyền xuyên quốc gia Trường Tồn… Cái công ty này hình như cái gì cũng sản xuất, từ giấy vệ sinh tới cả xe hơi, du thuyền.
Mới đọc được vài chữ mà mắt đã díp chặt, điều quan trọng là phải xem Lạc Thiên, nghĩ bụng Khả Vy lật vài trang, bỏ qua những người khác.
Cao Lạc Thiên, giám đốc Tổng công ty Trường Tồn, ấy, sao Lạc Trung được làm phó Tổng, mà anh ta chỉ là giám đốc. Chắc thằng cha này ham vui nên an phận thủ thường.
Vấn đề là cô phải nhớ tên của từng người trong gia đình họ để thuận tiện cho việc giao tiếp. Nếu chụp hình và lưu tên trong điện thoại thì không thuận tiện, mỗi lần muốn hỏi chuyện lại phải tra cứu, lăm lăm cái di động, không được. À, hay là viết ra một tờ giấy nhỏ đặc điểm nhận dạng của họ. Nhà có nhiều Lạc quá nên đành thủ đoạn chút.
Đầu tiên là Lạc Trung, xem nào, anh ta cao nhất hội, không được, nếu anh ta đứng một mình thì sao so sánh. Mà cái mặt anh này mình nhớ ! Khả Vy vẫn viết vào giấy chữ bé xíu. Lạc Trung : Lông mày đậm như sâu róm.
Lạc Thiên thì khỏi quên, mặt khỉ, da trâu, đáng ghét.
À, Lạc Kiệt và Lạc Mỹ là hai chị em sinh đôi, chúng mà không đứng cạnh nhau cũng chẳng đoán được, Lạc Kiệt có cái lúm đồng tiền, còn Lạc Mỹ có một cái mụn ruồi nhỏ trên khóe mi, ôi, nhìn xa không thấy được đâu, à tóc, tóc tém ngắn màu hung. Cả hai đứa này hơn mình một tuổi, là em họ của Lạc Thiên, âu cũng phải gọi mình là chị.
Lạc Nhã, em gái Lạc Thiên, có cái gì nhỉ, khó nghĩ quá, có cái cổ ba ngấn, hic, rồi, sơn móng tay màu đen.
Lạc Tâm : Có một mái tóc xoăn đặc trưng giống bà thím. À, cậu này dễ nhận dạng nhất.
Khả Vy nhìn vào bức ảnh gia đình mới chụp gần đây nhất đã zoom cận cảnh của đám thanh niên trong nhà mà đoán già đoán non.
Lạc Dĩnh : Cậu này mình chưa nói chuyện lần nào, đeo kính này.
Lạc Ngôn : Tóc nâu môi trầm.
Ha ha, mình cũng đáo để ghê. Khả Vy viết xong rồi nhét giấy phòng bên người, ngáp mấy cái rồi một giấc ngủ tới…
*
Cũng là ngồi cạnh nhau trong bữa sáng, Khả Vy tỏ ra ngoan ngoãn thứ thiệt. Còn Lạc Thiên lờ như không thấy, anh vẫn ăn và nói chuyện với những thành viên còn lại. Hôm nay hai bậc tiền bối đã đi công việc sớm, lão quản gia cũng tất bật chuyện tổ chức cưới xin.
- Chị Khả Vy, chị ăn thịt gà nhiều vào, những món khác đã không ăn được thì bảo người làm tránh xào nấu.
- Cảm ơn em ! Lạc Dĩnh ! - Khả Vy tươi cười, dù từ nay phải tạm biệt mấy món ngon do bị dị ứng giả tại tên chồng đáng ghét kia, tuy nhiên mánh khóe cô đang sử dụng thật là hay ho. Để tờ giấy nhỏ trên tay, cô lẩm nhẩm vị trí chỗ ngồi của các « Lạc ».
Chưa ai đề cập tới sự cố bữa tối của Lạc Thiên hôm qua vậy nhưng anh không hề nguôi bớt. Anh quyết định coi cô ta như một của nợ, một con hến bị câm, không tồn tại. Bất kì ai nói chuyện cùng cô mà thêm cả mình vào anh đều lờ đi. Mỗi khi đôi đũa của cô dừng lại bên đĩa thức ăn nào thì anh tránh ngay.
- Mọi người đi làm và đi học vui vẻ nhé ! - Khả Vy tạm biệt tất cả, tự nguyện đem sách ngoại ngữ ra học. Đúng giờ lại vào bếp học nấu ăn.
*
Vì hai ông bà Cao sang bên Sing công tác nên một số việc cần thông qua nhà họ Trịnh, biết em mình ái ngại nên Lạc Trung đi thay.
Trước khi đi anh còn tủm tỉm cười nói móc lại :
- Anh không hiểu hôm qua em làm sao mà lại… thật là ! Chắc không bao giờ bác Trịnh muốn ngồi đối diện với em nữa!
Không nghĩ thì thôi, đã nghĩ tới Lạc Thiên lại càng hậm hực, từ tối qua đi đâu, nhìn thấy bất kì chữ gì anh đều hình dung ra dấu sắc. Dù mất ngủ cả đêm, ôm cái xương cá khó chịu mang tên Khả Vy ấy trong lòng thế mà sáng nay anh vẫn minh mẫn được, lại còn đủ sức để hình dung ra khuôn mặt đáng ghét đó. Cô thư kí bước vào, yêu cầu anh kí tên phê chuẩn hợp đồng. Kí xong, dừng lại ở chữ "n" trong từ « Cao Lạc Thiên », giả sử thêm dấu sắc vào tên họ, tên đệm, và tên chính thì…
- Gừ !
Vị thư kí không hiểu âm thanh phát ra của giám đốc, cô lẳng lặng mang tập tài liệu ra ngoài.
Cáo - Ý cô ta cho rằng mình là con cáo già chắc ?
Lác - Ý cô ta nghĩ mắt mình bị lác ư ?
Thiên sắc… - Nếu trên đời này mình không đủ tiêu chuẩn là một người đàn ông thì không một thằng con trai nào đủ tư cách.
Nghĩ rồi vò đầu nắm tóc, tại sao cô ta lại thâm thúy đến thế chứ. Triệu Khả Vy, cái tên này có gì để moi móc đây ?
Không nghĩ đến nhỏ hai lúa ấy nữa ! Lạc Thiên tự chấn tĩnh, cố gắng tập trung vào công việc nhưng đều không đạt kết quả mong đợi.
Tới bữa trưa, anh em bằng hữu gặp nhau tại một nhà hàng gần công ty. Trần Hùng là cậu em học dưới khóa Lạc Thiên, giữ chức phó phòng công ty con Trường Tồn :
- Anh Thiên, dạo này không thấy anh nhậu nhẹt gì nhỉ ? Chán quá ! Có nhiều mỹ nữ ngày nhớ đêm mong lắm đấy ! Hay anh dự định lấy vợ rồi bỏ quên các em ấy !
- Vở vẩn ! Tuần sau anh bắt đầu ra ở riêng, khi ấy mới có thời gian la cà ! - Lạ thật, nếu là trước đây mỗi khi nhắc đến từ vợ, anh đều nghĩ đến Nhược Lam, còn sao lúc này lại nghĩ tới con nhỏ quê mùa đó. Thật là vô lí, chắc là chỉ bị ám ảnh tạm thời thôi. Tại cô ta lắm chuyện quá đấy mà.
- Hôm qua tôi bắt gặp Lạc Thiên đi với chị dâu nhá ! Hai người đẹp đôi lắm - Tuấn Kiệt chúc bia.
Có một điều lạ nữa, bất kì ai nhắc tới từ Lạc thì anh đều mường tượng tới đĩa lạc. Không đâu, có lẽ vì đang uống bia ăn lạc nên mới nghĩ luyên thuyên. Từ « Lạc » lấy trong từ Lạc Vương, Lạc Điền, Lạc Hầu, Lạc Tướng,… nghĩ một thôi một hồi trong đầu vẫn ám ảnh « lạc rang ». Trời đất.
- Sao mà tự dưng cậu lắc đầu thế ? Nhớ vợ quá à ?
- Im đi !
*
Mặc dù không có sự giám sát của tiền bối nhưng Khả Vy vẫn chăm tưới cho vườn hoa. Cô hết tỉa lá sâu, bón đạm cho hoa bách hợp, tưới nước hoa cẩm chướng, đôi bàn tay đã dần quen việc hơn, không còn vẻ hậu đậu đại khái. Riêng chậu đỗ quyên thì cô lại không thèm ngó ngàng, Đỗ quyên mùa này ra hoa rất đẹp. Những cánh hoa khoe sắc tím bên tán lá xanh mượt, từng chùm mỏng manh khẽ rung rinh trước gió,… Chính vì anh ta thích hoa đỗ quyên, chính bởi cây hoa này Nhược Lam cất công lên vùng núi giá rét mang về cho.
Hoa thì có gì hay ho, có ăn được không, có vắt nước để uống ?
Một chiếc xe Lexus phóng vào gara, đúng con Lếch xù mà Lạc Thiên mới tân trang lại sau khi đã bị bẹp. Thay toàn bộ lại vỏ màu vàng, từ cổng đi vào chiếc xe đã thu hút sự chú ý.
Khả Vy thẩn thơ tưới cỏ, cô dùng vòi phun nước xung quanh khuân viên, miệng lẩm nhẩm một bài hát. Thoạt đầu nhìn con xe tưởng mới cứng đó có người mua cho mình, bởi Triệu Khả Vy thích màu vàng mà, nhưng sau khi thấy Lạc Thiên bước từ gara ra thì quay mặt tiếp tục công việc.
Lạc Thiên đi tới, anh dừng lại nhìn cô một hồi. Hôm qua thấy cô ta có vẻ ức chế mấy việc "đồng áng" lắm mà nhỉ, sao lúc này lại hăng say lao động, khá khen cho tính tự giác của kẻ bần hàn. Cô ta đang nói nhẩm, rủa mình à ?, Lạc Thiên không rõ Khả Vy đang hát cái gì, chỉ thấy miệng mấp máy thì nghĩ ngay là nói độc.
Trong khi anh mặc đồ thời thượng, thì nhìn cô xem. Đi ủng, xắn quần đến bắp chân, bên ngắn bên dài, đầu còn đội một dải khăn màu chàm y như cô gái vắt sữa bò, cái áo thì khỏi nói, vừa dài vừa rộng, tóm lại trong mắt anh thật là cô-lô-nhếch.
- Này cô kia ! - Anh gọi lớn - Cô có biết tưới cây không thế ? Để úng đất sao mà cỏ phát triển được ! Nhớ mà tưới cả dàn hoa trên mái vòm kia nữa !
Dàn hoa thiên lý trên cao, thông thường Khả Vy chỉ tưới gốc, còn hoa và lá thì sẽ có một người khác chuyên tạo dáng và chăm sóc tỉ mẩn. Lạc Thiên biết điều đó nhưng lại thích gợi chuyện....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ