- Huyết Hóa Lang?
Thấy tôi không hiểu, Vị Minh bật cười.
- Tiểu Hạ, những thứ người bán hàng rong đó bán không ăn được đâu, lần sau nếu gặp ông ta, cô đừng mua gì thì hơn.
- Ông ta là hắc điếm sao? - Thực ra trong lòng tôi muốn nói “Còn hắc điếm hơn cả Vong Xuyên đường sao?”.
Đôi mắt sâu thẳm như hồ nước khó dò đang nhìn về một nơi xa xăm, khuôn mặt trẻ trung trông lại càng tươi mới và khỏe mạnh hơn dưới làn sương mỏng manh của buổi sớm trong lành.
Lúc đó, Dao dường như có một sức hút mê hoặc lòng người.
- Sao thế?
Hình như Dao ý thức được điều gì đó, quay đầu sang hỏi tôi.
- Em đột nhiên phát hiện ra, anh hình như cũng rất đẹp trai.
Tôi thật lòng khen ngợi anh một câu, nào ngờ đã đánh giá thấp khả năng tự sướng của đối tượng vừa được khen. Dao sáng mắt lên, giơ cánh tay ra, những ngón tay thon dài nâng cằm tôi lên, cười đến nỗi mắt híp lại thành mảnh trăng non.
- Hãy bỏ ba chữ “hình như cũng” đi!
Trời, quả nhiên anh chàng này rất yêu bản thân...
Tôi hất tay Dao ra, đứng sang một bên, đột nhiên lại nhớ tới hoàng tử hoàn mỹ Vị Minh cùng đi với anh.
- Này... Vị Minh có quan hệ gì với anh?
- Muốn biết sao?
Tôi lập tức gật đầu lia lịa.
- Vậy sẽ không nói cho em biết.
- Này!
Anh chàng cười gian một cái, khéo léo tránh cú lườm sắc lẹm của tôi.
- Chào buổi sáng!
- ... Chào buổi sáng.
Một người đột nhiên từ ngoài cửa bước vào chào hỏi.
Đó là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ trông khá nho nhã, đeo một chiếc kính gọng nhỏ, im lặng đứng ngoài cửa. Trông thấy tôi đang nhìn, ông ta liền nở một nụ cười chào tôi.
- Cô Hạ, lâu lắm rồi không gặp.
- A, mời ông vào ạ! - Tôi lập tức đứng phắt dậy, dõng dạc chào lại ông ta.
- Mời vào.
Vẻ mặt Dao hết sức bình thản, anh khẽ dựa vào khung cửa, vẫy vẫy tay với người khách, không hề tỏ ra nhiệt tình chút nào.
Thái độ tiếp đón khách nữ và khách nam của anh ta quả thực khác nhau một trời một vực. Nếu là khách nữ, thì lúc này nhất định Dao đã cười tươi roi rói niềm nở lao ra nghênh đón rồi.
Người khách hình như cũng quen với thái độ của Dao nên không để bụng mà chỉ gật đầu với Dao một cái, rồi đi thẳng vào trong cửa hàng.
- Đã lại đến mùng bảy rồi.
Thanh Minh trong quầy đứng dậy, chào hỏi người khách mới tới.
Có thể nói tôi quen người khách này.
Ông ta có cái tên rất đẹp, Hạ Tư Nhân.
Nghe nói ông ta là một doanh nhân của thành phố này, làm ăn rất lớn, nhưng lại không chịu an phận làm doanh nhân, mà ngấm ngầm làm một số nghề khác, làm tới làm lui cuối cùng lại trở thành một nhà văn viết tiểu thuyết kinh dị có tiếng. Sở thích thường ngày của ông ta là sưu tập những món đồ kỳ quái, hiếm có, đặc biệt yêu thích các loại ấm. Không biết từ đâu mà ông ta biết tiếng Vong Xuyên đường, từ đó về sau, cứ cách một thời gian lại đến cửa hàng tìm đồ quý.
Đương nhiên, tôi có thể nhớ được ông ta không phải vì những nguyên cớ đó, mà vì mỗi lần ông ta tới cửa hàng, đều chọn vào ngày mùng bảy âm lịch, cực kỳ đúng ngày.
Mỗi cửa hàng đều có một vài vị khách quen, mỗi vị khách quen lại có những thói quen riêng của mình. Là một nhân viên của cửa hàng, nhớ được thói quen của khách hàng là một nhiệm vụ rất quan trọng.
Thói quen của Hạ Tư Nhân chính là tìm tòi kỹ một lượt khắp cửa hàng, không trừ một ngóc ngách nhỏ nào cả, tuyệt đối không bỏ qua bất cứ vật nào có thể gây cảm hứng cho ông ta. Tôi cứ ngỡ lần này ông ta cũng như thế, nhưng chẳng ngờ vừa bước vào cửa hàng, ông ta không xông đến chỗ giá để đồ mà lại xông thẳng đến bên bàn, hai con mắt hau háu nhìn chiếc ấm trà bằng sắt đó.
- Chính là nó, chính là nó, giống y hệt trong giấc mơ của tôi. Ông chủ, bao nhiêu tiền?
- Năm mươi vạn.
Cái giá mà Thanh Minh đưa ra không hề cao, tôi hơi bất ngờ. Một chiếc ấm quý như thế này mà anh chỉ đòi giá đó, lẽ nào lương tâm trỗi dậy sao? Lúc trước có cái bát vỡ anh còn đòi hai mươi vạn cơ mà?
- Được!
Hạ Tư Nhân trả tiền ngay lập tức, cầm chiếc ấm trà vẫn còn đọng nước lên, ôm lấy như ôm một đứa trẻ, giống như sợ Thanh Minh sẽ đổi ý rồi vội vội vàng vàng đi ra, chui tọt vào một chiếc xe đang đỗ bên góc phố, lái vút đi như một cơn gió.
Tất cả quá trình ấy chỉ vỏn vẹn chưa đầy năm phút, còn tôi vẫn ngơ ngác nhìn.
Hiếm có khi nào ông ta mua bán chóng vánh như thế.
Nhìn theo cho đến khi chiếc xe chở Hạ Tư Nhân dần khuất sau đầu phố, tôi mới quay lại ngồi lên chiếc ghế mây.
- Hình như các anh đều biết trước là ông ta sẽ đến. Tại sao vậy?
Tôi nhìn Dao, hiếm khi anh có dáng vẻ của một “người đẹp u sầu” như vậy. Anh nằm nhoài ra bàn, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ luyến tiếc chiếc ấm trà vừa mới bị bán đi.
- Năm mươi năm một lần, tôi còn chưa uống đã...
Hóa ra Dao lưu luyến thứ hồng trà bằng máu đó.
Nhưng tại sao lại là năm mươi năm một lần?
- Đó là một lời nguyền - Dao kéo dài hai tiếng “lời nguyền” - Cứ năm mươi năm một lần, vào mùa này, chiếc ấm trà sắt đen ấy lại xuất hiện, sau đó sẽ bị người đầu tiên nhìn thấy nó đem đi. Năm mươi năm sau, chiếc ấm ấy sẽ lại trở lại Vong Xuyên đường.
Năm mươi năm một lần, nói như vậy thì rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi rồi? Tôi nhìn làn da nhẵn mịn của Dao, trong lòng ai oán, thật bất công quá đi thôi, rõ ràng chỉ là một con mèo thôi mà.
- Đoán thử coi, ông ta mua chiếc ấm trà đó làm gì nhỉ?
Nhìn vẻ mặt ức chế của tôi, Dao rõ ràng phấn chấn hẳn lên, bắt đầu tìm trò vui mới.
Đúng thế, ông ta mua chiếc ấm trà ấy để làm gì? Theo như cách nói của Dao, nó tuyệt đối không phải là một vật tốt lành may mắn gì. Hơn nữa, Thiết Cơ... Thiết Cơ vẫn còn trong đó!
Nghĩ ra điều này, tôi liền đứng phắt dậy.
- Sao thế? - Thanh Minh nhìn tôi với vẻ kỳ lạ.
- Thiết Cơ, Thiết Cơ vẫn còn trong ấm.
- Ừ, thế thì sao?
Thanh Minh chỉ đáp lại một câu, rồi lại vùi đầu vào đọc sách, như thể điều tôi vừa nói chỉ là một chuyện hết sức bình thường. Dao vỗ vỗ vai tôi, ý bảo tôi im lặng.
- Đó chính là duyên phận của bọn họ.
Mỗi khi Dao nói như thế, tôi hiểu ngay rằng sự việc chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi. Có điều, tôi vẫn có một dự cảm vô cùng mãnh liệt rằng không lâu nữa, tôi sẽ gặp lại Hạ Tư Nhân.
Sự thực đã chứng minh, có lúc dự cảm của tôi cũng rất chuẩn xác.
Chưa đầy nửa tháng sau, tôi gặp lại Hạ Tư Nhân. Lúc đó vừa mới qua nửa đêm, tôi và Dao đang cãi cọ chành chọe nhau kịch liệt, Thanh Minh bị chúng tôi làm ầm ĩ nên có chút không vui, đóng mạnh quyển sách trong tay đánh “bộp” một tiếng.
Tôi lè lưỡi, định sẽ dừng đấu khẩu với Dao thì Hạ Tư Nhân xộc vào, còn nhanh hơn cả lần trước.
Cảm giác chỉ vèo một tiếng, chiếc ghế trước mặt đã có một người ngồi xuống.
Tôi đưa tay dụi dụi mắt. Không sai, Hạ Tư Nhân đã ngồi vững trên ghế, tay ôm chiếc ấm trà sắt đen, nhìn kỹ thì hai tay ông ta còn đang run run.
Ba người chúng tôi đều im lặng, chăm chú nhìn ông ta.
Dường như ông ta bị chúng tôi nhìn đến mức nổi da gà, bèn cười khan hai tiếng:
- Xin hãy nói cho tôi biết, chiếc ấm này là thế nào?
Đừng nói là ông ta cũng bị Thiết Cơ dẫn vào trong ấm chơi đấy nhé.
Chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này nên tôi không biết phải trả lời thế nào, đành nhìn sang Thanh Minh.
Thanh Minh trông rất bình thản, khóe miệng dường như mỉm cười. Anh biết cười sao? Tôi nhìn Thanh Minh hồi lâu, sau khi chắc chắn mình không nhìn nhầm, thì đột nhiên nghĩ không chừng ngày mai mặt trời mọc ở đằng tây cũng nên.
Với vẻ mặt dịu dàng hiếm có, Thanh Minh nói một câu đơn giản, ngắn gọn:
- Ông thực sự muốn biết ư?
- Xin hãy nói cho tôi biết, với tôi việc này vô cùng quan trọng.
Khác hẳn với vẻ bình tĩnh tự đắc như mọi khi, lúc này ông ta trở nên vô cùng do dự, nhưng vẫn kiên trì thể hiện nguyện vọng của mình.
- Vậy thì có thể nói cho tôi nguyên nhân vì sao không?
Thanh Minh đưa tay ôm lấy vai, thần thái bình tĩnh, thong thả nhìn ông ta.
Hạ Tư Nhân do dự một lát rồi mới nói:
- Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó là trong giấc mơ.
Về điểm này tôi vẫn còn nhớ, lần trước khi tới cửa hàng mua ấm, ông ta có nói chiếc ấm này giống hệt như chiếc ấm từng xuất hiện trong giấc mơ của mình. Nhưng chuyện này cũng đâu phải hiếm gặp, Dao từng nói với tôi, đó chính là duyên phận giữa đồ vật và con người.
Nếu như gặp một thứ đem lại cho bạn cảm giác vô cùng thân thuộc như đã từng quen biết, vậy thì nhất định giữa bạn và nó từng có một duyên phận nào đó....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ