Old school Easter eggs.
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Thanh Minh bắt taxi. Lái xe là một ông chú có mái tóc hoa râm, nói rất nhiều, dọc đường ông ta không ngừng tán chuyện với chúng tôi. Thanh Minh ngồi trên ghế phụ, thi thoảng cũng đáp lại vài câu. Tôi hơi ngạc nhiên khi anh không hề tỏ ra bực bội. Tôi cứ tưởng rằng với tính cách của Thanh Minh, hẳn anh sẽ không thèm để ý đến ông ta.

- Đôi vợ chồng trẻ chuẩn bị đi du lịch có phải không? - Ông chú liếc nhìn tôi đang ngồi ở ghế sau, rồi cười cười với Thanh Minh.

- Không phải!

Tôi đáp luôn, không kịp suy nghĩ gì. Sao ông ấy lại cho rằng tôi và Thanh Minh là một cặp vợ chồng nhỉ? Thanh Minh cũng quay đầu sang nói:

- Không phải!

Tôi thở phào, nhưng lại nghe thấy anh giải thích rất nghiêm túc:

- Chúng tôi chưa kết hôn.

Giải thích kiểu đấy chẳng thà không nói còn hơn. Tôi bó tay.

Ông chú lại cười mờ ám, ra vẻ hiểu biết:

- Chú già rồi, giới trẻ bây giờ đúng là khác trước ghê!

Hừ, hai người này kẻ tung người hứng, không biết là đã suy diễn đến đâu rồi? Sao lại có thể ăn ý với nhau đến thế cơ chứ?

- Chú à, phía trước là nhà ga rồi! - Tôi ngắt lời tài xế, nhắc nhở ông ấy nên tập trung lái xe. Ông chú yêu nghề đó quả nhiên ngừng nói, chuyên tâm vào việc lái xe.

Hai tiếng sau, chúng tôi dã ngồi trên chuyến tàu đường dài. Con tàu này hơi cũ kỹ, đến điều hòa cũng chẳng có, thêm nữa giờ không phải mùa du lịch nên cả toa tàu chỉ lác đác chừng vài chục người. Dù vậy, khi bước vào chúng tôi vẫn bị vô số ánh mắt săm soi. Đương nhiên, đại đa số ánh mắt dều là của các cô gái trẻ, mà đối tượng họ chú ý tất nhiên là người đứng phía sau tôi, Thanh Minh.

Ngồi đại xuống một ghế gần cửa sổ, chẳng mấy chốc đã có một đám nữ sinh tiến đến bắt chuyện. Thanh Minh vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng nhưng cũng trò chuyện với họ. Mấy cô gái rất hoạt bát, ngồi túm tụm trên một chiếc ghế đôi liến láu nói chuyện không ngừng. Tôi lơ đãng nghe, qua câu chuyện biết được họ là một nhóm sinh viên, nhân dịp tiết Thanh Minh đi tảo mộ ở thành phố lân cận, nhân thể du xuân luôn.

Rõ ràng là đi tảo mộ, nhưng những người này lại tỏ ra vô cùng hào hứng vui vẻ, còn Thanh Minh thì lại tán chuyện với họ.

Hứ, rõ ràng ở cửa hàng suốt ngày anh ta trưng ra bộ mặt lạnh lùng, thế mà giờ đây lại tỏ ra hòa nhã dễ gần. Điều này khiến tôi có chút không thoải mái.

Đám con gái túm tụm lại, tiếng cười nói vang lên hơi chói tai, tôi càng lúc càng cảm thấy bực bội. Tuy trong lòng vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân rằng phải nhẫn nại, nhẫn nại, nhưng khi nhìn thấy bộ ngực của cô gái đối diện sắp đẩy đến trước mặt Thanh Minh, thì tôi không kiềm chế được nữa, liền đứng phắt dậy.

Trong khoảnh khắc, xung quang im phăng phắc, mọi người đều nhìn tôi, Thanh Minh cũng nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi. Nhận ra sự thất thố của mình, mặt tôi đỏ bừng lên.

Tôi vào nhà vệ sinh, nói xong tôi lao đi như chạy trốn vậy.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mình trong gương, tôi bèn dùng nước lạnh vã lên mặt một lúc, cảm giác nóng bừng lát sau mới dịu bớt. Tôi mở cửa, bước ra khỏi cái không gian chật hẹp đó.

Chỗ nối toa tàu xưa nay vẫn là nơi đám đàn ông hút thuốc nhả khói. Tôi chúa ghét mùi thuốc, bèn bịt chặt mũi bước qua thật nhanh để về chỗ ngồi của mình, chẳng ngờ cuống quá nên đâm phải một người.

Anh ta dựa vào bên cạnh nhà vệ sinh, những ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc vẫn còn chưa châm lửa, bàn tay còn lại đáng nhẽ phải cầm chiếc bật lửa thì trống không. Chiếc bật lửa tinh xảo do bị tôi va phải, nên văng xuống dưới chân anh ta, kêu “cạch” một tiếng, hẳn là văng không nhẹ.

- Á, xin lỗi.

Chết rồi, tôi vội cúi xuống nhặt chiếc bật lửa đó, nhưng nó đã bị một bàn tay khác nhặt lên trước. Anh ta phủi phủi bụi bám trên đó, chậm rãi bật lửa, sau đó cất chiếc bật lửa vào trong túi áo.

May quá không bị hỏng, tôi thở phào nhẹ nhõm, xin lỗi anh ta rồi định bước đi.

Nhưng người đó lại không buông tha, anh ta hỏi tôi:

- Cô bé, em định đi đâu thế?

Tôi ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của hắn.

Anh ta có một mái tóc bạch kim trắng như tuyết, đương nhiên là nhuộm rồi, làn da cũng trắng đến kinh người, giống như chưa bao giờ phơi nắng. Đôi mắt anh ta màu đỏ tươi, giống như đang đeo loại lens thời thượng nhất vậy. Tai anh ta đeo hoa tai sáng lấp lánh, trên người mặc một chiếc áo khoác da ghim đầy cúc đồng và khuy đinh, cúc áo mở phanh để lộ chiếc áo phông in đầy hoa văn. Chiếc quần da vừa vặn bó sát lấy đôi chân dài, dưới chân đi một đôi giày bốt cao. Anh ta ăn mặc theo phong cách của trường phái thị giác[2">.

[2"> Trường phái thị giác: Hay còn gọi là Visual, VK, VR, là một loại hình nhóm nhạc, có đặc trưng vẻ ngoài là trang phục cá tính, trang điểm đậm. (ND)

Người này trông không hề ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh. Đáng nhẽ anh ta phải ở trong một quán bar nghệ thuật nổi tiếng nào đó, hoặc là làm nghệ sĩ dương cầm ở đường phố Paris, nếu không đi Cosplay cũng không tồi. Tóm lại là sự xuất hiện của anh ta cực kỳ không phù hợp với chuyến tàu lạnh lẽo này.

Nhưng anh ta lại xuất hiện ở nơi đây, trên tay còn kẹp một điếu thuốc Hồng Hà năm tệ một bao, và hỏi tôi bằng chất giọng cực kỳ cuốn hút - rất không tương xứng với ngoại hình dị hợm của mình:

- Cô bé, em định đi đâu thế?

Lưu manh chăng? Hay là vì bị tôi va phải nên anh ta cảm thấy khó chịu? Anh ta không nhỏ nhen đến thế chứ? Nhớ lại mấy vụ trọng án đọc trên báo hôm trước, tôi bất giác lùi lại mấy bước.

- Có muốn nói chuyện phiếm với tôi không? - Anh ta gí sát mặt tôi, miệng nhả ra một làn khói. Tôi đưa tay xua xua theo bản năng, nhưng bị anh ta tóm được. Tôi hít phải mấy hơi thuốc, ho sặc sụa mất một lúc.

- Tôi với anh chẳng có gì để nói cả, nếu như anh không thả tôi ra, tôi sẽ kêu lên đấy.

Tôi hơi sợ khi anh ta xoay tay tôi lại, những móng tay đen sì khẽ cào lên dấu ấn hình mặt trăng đỏ ở lòng bàn tay.

- Em đối xử với người quen của Vong Xuyên đường thế này à?

Anh ta biết Vong Xuyên đường! Tôi run lên bần bật, người này rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết tôi là người của Vong Xuyên đường?

- Tôi không chỉ biết Vong Xuyên đường… - Anh ta nói khe khẽ, âm thanh trôi lướt qua tai tôi - … mà tôi còn biết rất nhiều chuyện về Thanh Minh.

Chuyện về Thanh Minh?

Anh ta thả tôi ra:

- Bây giờ em có hứng thú nói chuyện với tôi chứ?

Chưa biết chừng là lừa đảo. Tôi do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Người đàn ông đó cười đắc ý, một tay choàng qua ôm lấy eo tôi, dìu tôi đi về phía một toa tàu khác, cánh cửa toa nặng nề đóng sầm lại sau lưng.

7

Nghe tiếng đóng cửa nặng nề ấy, trái tim tôi như chùng xuống, trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, nơi đây không hiểu sao lại khiến tôi có cảm giác thật lạ lùng.

Trong toa đông nghịt, kẻ đứng người ngồi, nhưng không có một người nào nói chuyện. Tất cả đều nhìn tôi, ánh mắt kỳ dị, giống như đang nhìn một sinh vật lạ. Sự yên lặng khiến tôi thấy ngạt thở.

Tôi hơi thấp thỏm bất an. Eo bị siết chặt, người đàn ông đó cúi xuống, thì thầm bên tai tôi:

- Em đang sợ gì à?

Bọn họ thu lại ánh nhìn, âm thanh quay trở lại với không gian ấy, xung quanh lại bắt đầu vang lên những tiếng rì rầm nho nhỏ.

Trong toa rất chật nhưng không có ai đến gần chúng tôi. Cho dù từ xa cũng có thể thấy ở bên này còn chỗ trống, nhưng không có người nào bước tới. Có lẽ bọn họ đều cảm thấy anh ta kỳ quái chăng? Tôi nghĩ như vậy.

- Bây giờ có thể cho tôi biết anh là ai không? - Tôi vào thẳng vấn đề.

Anh ta thong thả nhả một hơi thuốc, liếc tôi một cái, rồi chậm rãi trả lời:

- Bạch Dạ.

Thế thì tôi là đêm đen[3">, anh tưởng anh là tổng thống Mỹ ư? Tên này chắc chắn là cố ý, thật là đáng ghét.

[3"> Bạch Dạ nghĩa là “đêm trắng”, đối lập với “đêm đen”. Tác giả chơi chữ. (ND)

Tôi nén nỗi giận đang sắp sửa bùng lên, nhẫn nại hỏi:

- Anh quen anh ấy à?

Anh ấy là Thanh Minh.

Bạch Dạ đưa tay dập điếu thuốc lá, bắt chân chữ ngũ, dáng vẻ uể oải, nét mặt ra chiều thú vị, nhìn tôi rồi hỏi lại một câu lạ lùng:

- Em không thấy tôi rất quen sao?

Tôi trợn mắt nhìn anh ta, hình như… cũng hơi quen, nhưng đây rõ ràng là một gương mặt xa lạ. Lẽ nào đã từng gặp ở đâu rồi ư? Nếu không, tại sao tôi lại cảm thấy tôi đã từng quen biết?

- Cảm thấy rất quen đúng không? - Anh ta cười mờ ám, một tay lướt trên gò má tôi.

- Cuối cùng em đã nhớ ra tôi rồi sao?

Nhớ ra… cái gì? Tôi đã quên thứ gì ư? Tôi không biết, trong lòng chợt dấy lên một nỗi buồn không tên, bất giác đưa tay lên nắm chặt bàn tay đó, rồi trong giây lát lại thả ra ngay.

Không, không đúng, tôi vừa mới gặp anh ta, cảm giác quen thuộc chỉ mới bắt đầu khi anh ta nói mà thôi....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ma Bùa Lỗ Ban ... thực hư ... thiện ác
» Truyện Ma Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường (chập 2)
» Truyện Ma Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường (chập 1)
» Truyện Ma Người Trong Gương
» Bệnh viện u ám - Full - Truyện Ma • Zing Truyện
12»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Ma Bùa Lỗ Ban ... thực hư ... thiện ác
» Truyện Ma Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường (chập 2)
» Truyện Ma Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường (chập 1)
» Truyện Ma Người Trong Gương
» Cái Đầu Ma Ở Cống Cây Xoài.!
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt