- Không được!
- Tại sao? - Tô Dương không cười, nhìn tôi rất nghiêm túc.
Ngược lại tôi bắt đầu vòng vo:
- Tô Tô à, nghe tớ nói đã, cái tay bác sĩ Liễu đó hình như không phải người tốt đâu. Tớ nghe nói anh ta chưa ly hôn với vợ, anh ta có thật lòng với cậu hay không cũng khó nói lắm! Cậu phải nghĩ thật kỹ vào.
Mắt Tô Dương sáng lên, nhìn tôi chằm chằm, hỏi ngược lại tôi:
- Sao cậu biết chuyện đó?
Sao tôi có thể biết được cơ chứ, toàn là tôi tự bịa ra thôi. Bị cô ấy hỏi vậy, mãi lâu sau tôi mới ngượng ngập đáp:
- Thực ra tớ có học xem tướng một chút, anh ta có tướng đào hoa, vừa nhìn là đã biết không có tướng làm chồng tốt, ha ha.
Tô Dương lại nhìn tôi chằm chằm, lúc lâu sau mới bật ra một câu:
- Đừng có lừa tớ, tớ biết từ lâu rồi, cậu và tớ không giống nhau.
Một câu nói nhẹ nhàng mà làm tôi lạnh toát từ đầu tới chân, nhưng tôi vẫn giả bộ bình tĩnh xem tivi, vừa xem vừa ngáp ngáp.
- Đương nhiên không giống nhau rồi, làm sao có thể giống nhau, tớ “gà” quá mà!
Tô Dương bước đến sau tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, ngữ điệu vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng giọng nói đã đổi khác:
- Có lẽ ngươi nên tự hỏi, rốt cuộc ngươi khác bọn ta ở điểm nào?
Những ngón tay to thô day nhẹ trên cổ tôi, di chuyển qua lại, cuối cùng dừng lại ở nơi mỏng mảnh nhất, nhẹ nhàng thít chặt, bắt đầu mạnh tay. Tôi vừa cố sức giãy giụa thoát khỏi bàn tay hắn, vừa cố hỏi hắn:
- Mi đã làm gì Tô Dương?
- Ồ? Ngươi vẫn còn trượng nghĩa cơ à? - Hắn cười hi hi - Làm gì ư? Cô ả đã chết rồi. Ngươi có định tìm ta đòi mạng không?
Ác quỷ cúi người xuống, nói khẽ bên tay tôi:
- Hay là, ta sẽ ăn ngươi nhé? Như thế bọn ngươi sẽ được ở bên nhau.
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, tựa như đang kể một chuyện gì đó không hề liên quan, còn tôi cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Tô Dương đã chết rồi ư?
“Bốp” một tiếng, tôi cảm thấy mối liên hệ của mình với thế giới bình thường đã chấm dứt.
Tôi ngừng giãy giụa, Liễu Dạ hình như thấy bất ngờ, thả tôi ra.
- Ngươi muốn chết?
Tôi lắc đầu, ôm vai ngồi xuống.
- Ồ? Không phải ngươi đang đợi người đến cứu người chứ? Có phải đợi tên đàn ông chỉ cần dùng chút độc là đã biến thành vô dụng không? Hay là đợi con mèo nhãi đang bị giam trong trận đồ của ta, đến đường đi cũng không phân biệt được? - Trên gương mặt trắng trẻo của hắn nở một nụ cười. Hắn đã nói toẹt ra những sự thực mà tôi rất muốn né tránh.
Từ khi gặp Dao và Thanh Minh, tôi luôn dựa dẫm vao họ, chưa hề nghĩ rằng sẽ có lúc họ không thể đến cứu tôi, có lúc họ cũng gặp nguy hiểm.
Thế giới của yêu quái, nơi đâu cũng đầy rẫy hiểm nguy.
Lúc này, hiểu rõ rằng họ cũng lâm vào cảnh nguy khốn, tôi lại bình tĩnh đến bất ngờ.
- Nếu như mi muốn ăn ta, vậy thì hãy nhanh lên.
Tôi lạnh lùng nhìn Liễu Dạ. Hắn nheo mày, dò xét tôi một lượt từ trên xuống dưới, tựa như đang suy nghĩ nên ăn theo cách nào mới ngon, cuối cùng ánh mắt hắn rớt trên cổ tay tôi.
Đó là chiếc vòng tay trăng đỏ mà Dao đưa cho tôi, một chuỗi ngọc trong như nước, ôm chặt cổ tay tôi. Tôi vô thức giữ chặt nó, nhưng đã không kịp nữa. Liễu Dạ một tay kéo tay tôi, lôi tôi bật dậy từ sofa, ném xuống đất, còn tay kia bắt đầu giằng lấy chiếc vòng đó.
Chiếc vòng ấy vốn tôi không thể giằng ra được mặc dù đã cố thử rất nhiều lần, thế nhưng Liễu Dạ lại lấy nó ra nhẹ nhàng như không.
- Ta muốn xem xem, không có nó thì ngươi làm được gì?
Cổ tay tôi đau điếng, giống như bị lột da, đau nhói, đau nhói, tưởng chừng sắp ngất đi mất.
Thực tế đúng là tôi ngất đi, nhưng là sau khi Liễu Dạ dứt lời, ném tôi xuống đất.
Khi tỉnh lại, không biết đã là mấy giờ.
Trời bên ngoài vẫn tối, tôi moi di động ra xem, hơn tám giờ tối. Tôi nhìn xuống cổ tay của mình, thấy hoàn toàn không hề hấn gì, không bị lột da, không có máu chảy, nhưng thực sự không hiểu tại sao lại đau đến thế. Xòe lòng bàn tay ra, tôi thất kinh, dấu ấn mặt trăng đỏ tươi đã nhạt đến mức sắp không nhìn ra nữa.
Như thế có nghĩa là sức mạnh của Thanh Minh đã suy yếu rồi?
Tôi lồm cồm bò dậy, phủi quần áo, quyết định lập tức đến Vong Xuyên đường.
Đường phố bên ngoài hình như có gì đó khác với bình thường, vẫn là những cửa hàng sáng đèn, vài ba người khách bộ hành, đang tám giờ tối nên vẫn còn tấp nập nhộn nhịp.
Chẳng mấy chốc tôi đã đến Vong Xuyên đường, cửa đang mở, hắt ra ánh đèn vàng nhạt. Tôi vén tấm rèm cửa, thấy người đàn ông bận bịu bên trong ngẩng đầu, cười với tôi:
- Cô muốn ăn gì?
Phản ứng đầu tiên của tôi là thả rèm xuống, lùi về phía sau mấy bước, ngó lại tấm biển ngoài cửa, rõ ràng là mấy chữ lớn “Hiệu bánh Tần Ký”. Mấy chữ đơn giản không thể đơn giản hơn, nhưng gần như đâm mù mắt tôi. Đọc đi đọc lại mấy lần, khẳng định là không đọc nhầm, sau đó tôi lại vén rèm, bước vào trong.
- Ông chủ, cho tôi một chiếc bánh bơ, bánh mới nhé.
- Trong lò có bánh đang nướng, nhưng phải đợi thêm mấy phút nữa.
Ông chủ đưa mắt hỏi ý kiến tôi, tôi vội vàng gật đầu. Tôi ngồi xuống chiếc ghế dựa trong cửa hàng, xem xét xung quanh, mọi thứ ở đây đều không giống với Vong Xuyên đường mà tôi quen thuộc. Không gian sạch sẽ mà rộng rãi, tuy bài trí cổ điển, tao nhã, nhưng không hề có mùi cũ kỹ, ngược lại vô cùng thoáng đãng. Ông chủ sau tủ kính bận luôn chân luôn tay, cả cửa hàng tràn ngập mùi bánh thơm phức.
Nơi đây đâu phải là Vong Xuyên đường đổ nát, mà là Tần Ký.
Nhận bánh rồi trả tiền, tôi lặng lẽ ra khỏi cửa hàng, đi thẫn thờ trên đường.
Con phố này cũng không giống với mọi khi, những người đi trên con đường đều rất bình thường, nhưng trong mắt tôi, điều này lại trở nên bất thường.
Tôi nhớ ra khi đưa tôi chiếc vòng tay, Dao có nói một câu.
- Cho em thẻ ra vào, đừng làm mất nó.
Nói vậy, bây giờ tôi không tìm ra Vong Xuyên đường là vì đã đánh mất chiếc vòng tay? Thế lần đầu tiên, làm sao tôi vào trong được?
Tôi nghĩ mãi mà không sao hiểu nổi, đành tiếp tục đi lang thang trên phố.
Người đi trên phố thưa thớt dần, các cửa hàng lần lượt chuẩn bị đóng cửa. Buổi đêm khu thành cổ lạnh lẽo, quạnh quẽ hơn khu trung tâm thành phố rất nhiều.
Tôi không biết mình đã đi đâu, cũng không dám chạy quá xa, cuối cùng lại về trước cửa Vong Xuyên đường, tìm một chiếc đôn đá ngồi xuống, vừa ăn bánh vừa chờ đợi.
Còn đợi đến bao giờ, tôi cũng không biết nữa.
Gọi điện thoại cho Dao và Thanh Minh, không ngoài dự liệu, đầu dây bên kia luôn báo máy bận. Ngắt cuộc gọi, tôi cẩn thận nhét điện thoại vào trong túi.
Cứ thế đợi các cửa hàng xung quanh đóng cửa hết, chiếc bánh đang ăn không có vị gì, cuối cùng tôi vùi đầu vào tay, thút thít khóc.
11
Đã là ngày thứ ba rồi.
Mỗi đêm tôi đều đến đây ngồi đợi, nhưng kỳ tích vẫn không xuất hiện.
Tôi vẫn biết rằng một ngày nào đó tôi sẽ rời khỏi Vong Xuyên đường, nhưng chẳng ngờ ly biệt lại đột ngột thế.
Một lần nữa tôi từ chối lời mời của ông chủ Tần Ký vào trong cửa hàng ngồi, tôi phủi bụi trên quần, rời khỏi nơi này. Không biết tại sao tôi không quay về nhà, mà lại đi về đầu bên kia của con phố.
Hướng đó phát ra một luồng khí âm u, lạnh lẽo, nó có sức hút cực lớn với tôi.
Vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên nền trời xanh xám đang tỏa ra ánh sáng thê lương. Sau khi đi đến tận cùng của con phố, một cây cầu đá chưa từng nhìn thấy chợt xuất hiện trước mắt tôi.
Dưới cầu đương nhiên là sông, một dòng sông lạ lẫm.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì chỗ này không hề có sông, cho dù là tự nhiên hay nhân tạo đều không có. Nhưng nó đã xuất hiện ở đây, tôi bước lên cầu, những tảng đá xanh nhẵn bóng, tôi nghĩ nó không phải là ảo giác.
Những ngọn đèn xanh của khu phố bên kia sông rọi sáng, nối thành một dải, hệt như dải Ngân Hà. Khi đi sang bên ấy, tôi mới phát hiện ra đó không phải là những ngọn đèn lồng bằng giấy, bên trong không phải là đèn điện, cũng không phải nến, mà là một ngọn lửa bập bùng, cháy xèo xèo nhưng vẫn không cháy lớp giấy dán ngoài.
Hóa ra lửa ma trơi lại hữu dụng thế.
Khi tôi ngắm nghía đèn lồng, chủ cửa hàng ở bên cạnh cũng lặng im nhìn tôi, hình như ông ta đang nghi hoặc và hiếu kỳ, cho nên tôi mỉm cười với ông ta.
- Cái đèn lồng này có bán không?
Người chủ có sắc mặt xanh lét như đèn lồng gật đầu, lấy một chiếc xuống cho tôi, tôi đưa tấm thẻ tín dụng của mình cho ông ta.
Tấm thẻ này là Thanh Minh đưa, bên trong là tiền lương của tôi, không có logo ngân hàng, trên nền thẻ màu đen chỉ in mặt trăng màu đỏ, và càng buồn cười đó là, nó lại là thẻ ngân hàng liên kết. Khi đó tôi còn tấm tắc, yêu quái quả nhiên là một sinh vật theo kịp thời đại....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ