XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Thế giới tĩnh lặng trở lại.

Tôi muốn nhìn xem hắn thê thảm ra sao, liền mở mắt.

Trên mặt đất không thấy Liễu Dạ, chỉ thấy Tô Dương vứt thanh kiếm trong tay, lao bổ về phía tôi. Sau lưng cô ấy, Bạch Dạ đang thủng thẳng lau miệng, ngoài ra không còn ai khác.

Chúa ơi, đừng bảo với con là anh ta đã ăn sạch Liễu Dạ rồi đấy nhé.

Tô Dương nhìn tôi với ánh mắt rất lạ lùng.

Nói thế nào nhỉ? Không phải là bi thương mà là kinh ngạc? Có người nhìn bạn bè sắp qua đời bằng ánh mắt kinh ngạc sao?

Theo lẽ thường thì không thể, nhưng trong một số trường hợp đặc biệt thì điều này cũng có thể xảy ra.

Theo ánh nhìn của cô ấy, tôi cúi đầu nhìn khắp lượt thân mình, rồi sau đó, đến chính bản thân tôi cũng thấy vô cùng kinh ngạc.

Cơ thể bị đao xẻ đôi của tôi không hề khép lại, không chảy một giọt máu nào và cũng không hề cảm thấy đau đớn, hơn nữa nó đang nhanh chóng thoát khỏi lực hút của trái đất để bay lên bồng bềnh như một quả bóng lơ lửng giữa không trung.

Người bình thường không thể không chảy máu, và thi thể của người bình thường lại càng không thể bay lơ lửng.

Cho dù xét từ phương diện nào thì tôi cũng không giống người vừa chết. Nói tóm lại, cơ thể thực sự của tôi hình như đã không tồn tại từ lâu, trong giờ phút này tôi chỉ là một linh hồn mà thôi.

Linh hồn thì đương nhiên không thể chảy máu.

Hóa ra tôi đã chết từ lâu…

Rốt cuộc tôi đã chết lúc nào vậy?

- Tiểu Hạ! Này, Tiểu Hạ! Cậu mau xuống đây đi!


Xin lỗi Tô Tô, tớ rất muốn xuống dưới đó, vấn đề là, tớ không biết phải làm thế nào để xuống.

Tóm lại phải nói những chuyện cần kíp trước đã. Tôi gào tướng lên:

- Nhớ năm hết tết đến phải đốt tiền giấy cho tớ! Nhớ ghi tên của tớ, nếu không tớ không nhận được đâu!

- Sắp chết đến nơi rồi còn mê tiền thế, cô nhóc này…

Mái tóc màu bạc của Bạch Dạ tung bay trong gió, đôi đồng tử màu đỏ nhìn tôi chăm chú. Từ góc nhìn của tôi, anh ta cực kỳ giống một chú chim ưng trắng đang săn mồi, đương nhiên con mồi chính là tôi.

Tôi bị anh ta túm gọn, sau đó thì trước mắt tối sầm, không biết mình nằm ở đâu nữa.

Chỉ cảm thấy xung quanh rất ấm, bên cạnh náo nhiệt chật chội chết đi được. Cố gắng mở mắt ra mới phát hiện ra mình đang nằm giữa một quầng ánh sáng đom đóm.

Bạch Dạ chết tiệt, không biết đã ném tôi xuống chỗ quỷ quái nào nữa, không chừng là ở giữa nghĩa địa giữa đồng không mông quạnh cũng nên.

Đom đóm tụ lại, giúp tôi có thể nhìn thấy khá rõ xung quanh. Khi mắt đã quen dần với ánh sáng nơi đây, tôi mới biết mình đang nằm trong một chiếc túi!

Nhìn kỹ còn có thể thấy những đường viền và mũi thêu tinh xảo.

Này! Tôi đang định phản đối thì nghe thấy tiếng của Bạch Dạ bên ngoài, dịu dàng vô cùng:

- Cố chịu một chút, sắp đến nơi rồi.

Anh ta ngọt ngào như thế khiến tôi cũng ngại không nỡ mở miệng tiếp. Thôi, dù sao thì cũng sắp chết rồi, khó tính quá làm gì nữa.

Nằm trong chiếc túi được may rất tinh xảo này xa xỉ hơn rất nhiều so với việc lấy một manh chiếu cuộn lại.

Tôi ngậm miệng, nằm im lặng.

Cái cảm giác không biết mình đang ở đâu thực là khó chịu, may mà tình cảnh này mau chóng thay đổi, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên ngoài. Là Dao.

Anh gọi tên tôi.

Miệng túi được mở ra, tôi chui ra ngoài.

Trước mặt là Vong Xuyên đường quen thuộc, Dao đang đứng trước mặt tôi, có vẻ hơi xúc động, dang rộng vòng tay, khẽ gọi tên tôi.

Tôi cũng xúc động, liền chạy như bay về phía Dao.

Sau đó, tôi rơi vào trong vòng tay ấm áp ấy, tiếp đó là cảm nhận được sự vững chãi của bàn chân khi chạm xuống mặt đất.

- Cuối cùng em đã về rồi.

Dao ôm tôi thật chặt, chặt đến nỗi tôi có thể cảm thấy xương cốt sắp bị anh siết vỡ, tôi thấy hơi đau nên muốn đẩy Dao ra. Đột nhiên tôi ý thức được một điều, tôi đã có cảm giác đau!

Hình như tôi đã về với thân xác.

- Này, em còn sống sao?

- Đương nhiên! - Dao buông tôi ra, trợn mắt, nụ cười rạng rỡ.

- Hình như em hơi đói…

- Mấy ngày không ăn rồi, không đói mới lạ chứ!

Dao vỗ vỗ đầu tôi.

- Trong nhà bếp có đồ ăn đấy.

Tôi giống như chú lính nhỏ nhận được lệnh, lập tức chạy vào bên trong cửa hàng.

- Này, ăn từ từ thôi, không có ai cướp của em đâu!

Mấy ngày sau, tôi gặp lại Tô Dương ở Vong Xuyên đường.

Lần đầu tiên cô ấy tới chỗ tôi làm việc nên tỏ ra rất phấn khích, chỗ nào cũng sờ sẩm, dáng vẻ đầy thích thú. Chúng tôi trò chuyện rất lâu, cuối cùng tôi mới hỏi cô ấy sự tình ở phủ phán quan buổi nọ. Tại sao một người bình thường lại có thể ra vào nơi ấy, còn mang trường kiếm PK[6"> với ngạ quỷ?

[6"> PK: Viết tắt của từ tiếng Anh “player kill”, nghĩa là “quyết đấu”. (ND)

Câu trả lời của cô ấy làm tôi trợn tròn mắt.

- Lẽ nào cậu không biết nhà họ Tô tớ là gia tộc trừ tà?

Có quỷ mới biết! Tôi không phải là máy tính, làm sao biết được chuyện này, huống hồ chuyện này cũng không được viết trong hồ sơ học sinh?

- Cậu không biết thật à? - Cô ấy tỏ rõ vẻ nghi ngờ.

- Cậu có nói cho tớ biết đâu!

- Cậu còn nhớ chuyến du lịch hồi năm thứ ba không?

- Nhớ chứ! - Tôi vẫn thấy bực.

- Ừ, đám yêu tinh cá trong quán trọ đó có người ủy thác tớ thu phục đấy.

Tôi lập tức nhớ ra Tô Dương lúc đó bị Trang mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Bộ dạng đó, nếu không nói ra thì ai mà biết được là cô ấy diễn kịch, nhưng sau đó Trang lại chĩa mũi giáo sang tôi. Thực ra như thế cũng rất bình thường, vì từ nhỏ tới lớn tôi đều có khả năng thu hút ma quỷ.

- Thế thì cậu cũng đừng có lấy tớ ra làm mồi nhử như thế chứ?

- Đâu có! Trời đất chứng giám! Tớ sao lại dám lấy cậu ra làm mồi nhử? Nếu không, Dao sẽ không tha cho tớ đâu.

Tô Dương cười ha ha.

Nhắc đến Dao, tôi lại nhớ đến chú mèo đen mình nhìn thấy khi đó, tuy không biết đó là sự thật hay ảo ảnh, nhưng chú mèo đen đó có phải Dao không?

- Tô Tô…

- Hử? Sao thế?

- Trong chuyến du lịch đó, cậu có nhìn thấy con mèo đen nào không?

- Không! - Tô Dương trả lời rất dứt khoát.

Có lẽ tôi hoa mắt thật rồi.

Tôi trở về đã được hơn nửa tháng.

Thanh Minh vẫn không xuất hiện, tôi cũng không hỏi anh ở đâu.

Dao vốn là người sống hồn nhiên, vô tư, ngày ngày ngủ dậy thì lau dọn quầy, gảy bàn tính, xong rồi thì ngồi ngủ bên cạnh quầy, có lúc đấu khẩu với tôi, khi gặp khách hàng là các bà các cô xinh đẹp thì vẫn nhiệt tình xoắn xuýt vô cùng.

Dường như Vong Xuyên đường luôn như thế, cứ như từ trước đến nay không hề có một người tên là Thanh Minh từng ở đây.

Điều khác biệt duy nhất là Bạch Dạ năng đến cửa hàng hơn, dăm ba bữa lại đến một lần, phần lớn thời gian không có việc gì đáng kể, thú vui của anh ta là cãi cọ với Dao, hai người ấy cứ hễ gặp nhau là đấu khẩu rất hăng.

Tôi thường ngồi bên cạnh xem, nâng tách trà nóng nhìn họ cãi vã. Có lúc thực sự tôi cảm thấy, họ đúng là một cặp oan gia trời sinh.

Nhờ Bạch Dạ, không khí nơi đây mới đỡ cô quạnh một chút.

Khi không có việc gì, tôi thường thẫn thờ, mắt dán vào vị trí trong quầy. Nơi đó vẫn sạch sẽ như xưa, cuốn sách anh đang đọc dở đặt ở đó, vẫn còn chưa gấp lại.

Chủ nhân của nơi ấy bao giờ mới quay về?

Trước mặt tôi luôn hiện lên hình bóng anh tuấn của Thanh Minh đang chăm chú đọc sách.

Hết thảy đều bình thường, chỉ có điều vật còn mà người thì vắng bóng. Tôi luôn có một cảm giác rằng ngoài tôi ra, không còn ai nhớ đến anh nữa.

Chỉ cần nắm chặt bàn tay, là không trông thấy mặt trăng đỏ trong lòng bàn tay nữa.

Con người là loài động vật giỏi lãng quên.

Cho dù là người hay là vật, chỉ cần biết mất khỏi tầm mắt, thì sẽ mau chóng chìm vào quên lãng.

Lãng quên là một việc vô cùng tàn khốc.



Chuyện thứ bảy: Sách mộng gối đầu


- Tại sao ngày ngày ngươi đều ngồi ở đây? - Trong quả truyền ra một giọng nói trong trẻo.

- Vì ta muốn xem ngươi xuất thế - Thiếu niên mỉm cười đáp lại.

Ngày dường như càng ngày càng ngắn đi.

Mới chưa đến bảy giờ, trong phòng đã tối. Tôi leo lên chiếc ghế, cố gắng lau sạch đồ đạc trên giá, chuẩn bị mở cửa hàng.

Khi sắp sửa lau dọn xong xuôi, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng lịch kịch ở trên gác, hình như có thứ gì đó vừa bị rơi.

Trên đó là nơi cất những đồ lặt vặt. Nói là đồ lặt vặt nhưng kỳ thực đến già nửa là những món đồ cổ loại lớn mà trong cửa hàng không bày hết được, nên khóa lại để đó, bình thường rất hiếm khi có người lên. Hồi mới tới cửa hàng chưa lâu, có một lần tôi cùng Thanh Minh lên gác kiểm kê đồ đạc, thấy bên trong tối om om, xộc lên mùi ẩm mốc....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ma Bùa Lỗ Ban ... thực hư ... thiện ác
» Truyện Ma Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường (chập 2)
» Truyện Ma Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường (chập 1)
» Truyện Ma Người Trong Gương
» Bệnh viện u ám - Full - Truyện Ma • Zing Truyện
12»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Ma Bùa Lỗ Ban ... thực hư ... thiện ác
» Truyện Ma Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường (chập 2)
» Truyện Ma Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường (chập 1)
» Bệnh viện u ám - Full - Truyện Ma • Zing Truyện
» Truyện ma Ánh Lửa Ma
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt