Lâu ngày không gặp, giờ cô đã trở thành một thiếu nữ thanh tú, toàn thân toát lên một sức sống phơi phới, hoàn toàn khác xa với những yêu ma quỷ quái đang lởn vởn khắp căn phòng. Xem ra tinh thần của cô rất sảng khoái.
Tuy trái tim Dao đang đập loạn, nhưng anh vẫn lặng lẽ đi đến trước mặt rồi lấy chiếc tách trên tay cô, do bất cẩn nên làm nó rơi vỡ.
Chiếc tách sứ màu xanh vỡ tan trên đất, nở bung ra như một đóa hoa tuyệt đẹp.
Nhìn vẻ mặt đầy tiếc nuối của cô, Dao ngồi xuống, nhặt những mảnh vỡ rồi nhẹ nhàng thả vào lòng bàn tay cô.
- Tiểu Hạ…
Nghe thấy giọng nói này, cô kinh ngạc. Trong giây phút nhìn thấy anh, đôi mắt cô mở to, vô cùng ngạc nhiên. Trong đôi mắt đó hiện lên những cảm xúc đầy phức tạp, không giống với cô bé Hạ Chí anh từng biết, mà giống với một người khác hơn.
Sau đó rất nhanh, cô nhào tới.
Anh không đỡ kịp, đứng không vững.
- Anh!
- Tiểu Hạ…
Dao ôm chặt cô vào lòng.
- Anh, em xin lỗi!
- Hả? Tại sao phải xin lỗi anh?
- Vì em đột nhiên quên mất khuôn mặt anh, cũng không nhớ đường về nhà!
- Vậy bây giờ em đã nhớ ra anh rồi chứ?
- Vâng, nhìn mặt anh là trong chốc lát em nhớ ra ngay.
Dao vuốt mái tóc rối của cô thả ra sau vai, vùi đầu mình vào đôi vai cô, còn đôi mắt thì vẫn nhìn vào người đứng phía sau đó.
Từ đầu chí cuối, Thanh Minh đều đứng ở đó nhìn hai người.
- Tiểu Hạ, đi cùng anh nhé.
- Không được.
- Tại sao?
- Vì em sắp chết rồi.
Hạ Chí ngẩng đầu lên, đôi mắt ngước nhìn Dao, cho dù nói những lời bi thương ấy, nhưng trong mắt cô vẫn lấp lánh nụ cười.
- Em sắp chết rồi, anh ạ. Trước khi chết có thể gặp lại anh, thật là tốt biết mấy.
Dường như chạm phải công tắc của cái chết, gương mặt tràn đầy sức sống đó đột nhiên mất đi sinh khí, tối sầm xuống.
Dao ôm lấy cơ thể mềm oặt của cô, không dám tin vào điều đang xảy ra.
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Người đàn ông tóc đen đang đứng bên cạnh, nhìn họ với ánh mắt có phần phức tạp.
- Hẳn cậu đã nhận thấy rồi chứ? Linh hồn của cô ấy đã vỡ nát…
Dao nhíu mày nhìn Thanh Minh.
- Tôi biết, cho nên mới hỏi chuyện này là sao? Tại sao anh nhất định phải truy đuổi cô ấy, không chịu buông tha? Tại sao nhất định phải hại cô ấy thành ra thế này? Một vị thần cao quý như anh, vì sao ngay đến một không gian sinh tồn nhỏ nhoi mà cũng không chịu chừa lại cho chúng tôi?
Dao xem ra hơi suy sụp, giọng nói cũng hơi lạc đi.
- Từ cái ngày thiên kiếp đó, cô ấy đã chết rồi.
- Sở dĩ tôi ở đây, chính là vì muốn để cô ấy sống. Nhưng sự xuất hiện của cậu đã chạm phải cánh cửa thời gian, khiến cô ấy quay về quá khứ. Xét cho cùng, cậu mới là kẻ gây họa.
Ngữ khí Thanh Minh rất bình thản, nhưng từng câu từng câu sắc nhọn.
Dao bị anh nói vậy, không thể phản bác lại, chỉ biết ôm Hạ Chí trong lòng càng chặt hơn nữa.
- Linh hồn cô ấy đang dần dần tiêu tán, rồi cuối cùng sẽ trở thành một người hoàn toàn bình thường. Duy nhất chỉ có dùng mỹ ngọc trân quý tương đương mới có thể cứu được. Mà dưới gầm trời này, loại đá có hiệu quả kỳ diệu như vậy, duy nhất chỉ có kết tinh của Tuyết Diên mà thôi.
- Vì bị cậu phá ngang như vậy, nên công sức lúc trước của tôi đã phí hoài hết rồi.
- Cho dù có thể lấy được kết tinh của Tuyết Diên thì cô ấy cũng không thể trở lại như ngày xưa, cách tốt nhất có lẽ là giữ nguyên hiện trạng. Nếu linh hồn của cô ấy đã không thể khôi phục, cậu còn có thể tiếp tục vượt qua luân hồi để ở bên cô ấy không?
Ánh mắt của Thanh Minh rất sắc, anh đang đợi câu trả lời của Dao.
- Miêu Nhi, điều cậu thực sự muốn là gì?
Dao lặng người đi một lát rồi trả lời:
- Cho dù cô ấy có biến thành một người bình thường, không còn nhớ tôi đi nữa, tôi vẫn sẽ ở bên cô ấy, cho đến ngày sinh mệnh của tôi kết thúc. Một vị thần cao ngạo như anh sẽ không thể nào hiểu được tình cảm của tôi đâu.
- Vậy thì tôi cũng sẽ ở cạnh cậu - Thanh Minh nhìn Dao, lạnh nhạt mỉm cười.
- Ở cạnh tôi?
- Tôi muốn thử lý giải tình cảm của cậu. Tôi muốn thử xem xem, thứ tình cảm vĩnh viễn mà cậu nói có thể kiên trì đến bao giờ. Tôi có nghĩa vụ giám sát cô ấy, còn cậu cũng sẽ luôn đuổi theo phải không?
- Đã vậy thì hãy cùng tôi đợi lần chuyển thế tiếp theo của cô ấy nhé.
- Ở lại chỗ tôi, mới có thể tạo nên một nơi cho cô ấy sinh sống ổn định.
- Tỉnh rồi à?
Dao ngồi cạnh giường, dường như đang e dè nhìn tôi.
- Mấy giờ rồi?
- Ba giờ rưỡi, nhưng là chiều của ngày thứ hai, em ngủ lâu quá rồi, có đói không?
Tôi nheo mắt, hỏi Dao một câu:
- Bao nhiêu năm cứ luôn ở cạnh một người, anh không thấy mệt sao? Hơn nữa còn là một kẻ ngốc nghếch thế này.
Dao nhìn tôi, mặt hơi biến sắc:
- Tiểu Hạ, anh…
Không đợi Dao nói hết câu, tôi nhào tới, ôm chặt lấy cổ anh:
- Xin lỗi, xin lỗi. Dao, em xin lỗi…
- Em sao vậy? Chẳng phải anh vẫn ở đây sao?
Dao khẽ vỗ vỗ vào lưng tôi.
Tôi buông tay ra, nhìn vào đôi mắt anh, nơi đó ngập tràn ấm áp.
Vì tôi, nên người này mới ở đây.
Đối diện với người dịu dàng nhất thế giới này, tôi không biết phải làm thế nào.
- Em nhìn thấy rất nhiều chuyện đã qua, về anh, về cả Thanh Minh nữa.
- Em có cảm thấy khó chịu ở đâu không? - Dao lo lắng nhìn tôi, vẻ mặt và lời nói đều thể hiện sự quan tâm, ân cần.
Tôi lắc lắc đầu, xuống giường.
- Giống như xem một bộ phim vậy, tuy rằng rất cảm động, nhưng em không cảm thấy đó là câu chuyện của em.
- Tiểu Hạ…
- Em không phải là Văn Ngọc nghìn năm gì đó, cũng không có trái tim lấp lánh.
- Tiểu Hạ…
- Em chỉ là chính em, một người rất đỗi bình thường.
- Tiểu Hạ…
- Đừng ở bên em, để rồi thất vọng.
- Tiểu Hạ…
- Em không có cách nào để thể nghiệm được tình cảm của cô ấy, cũng không thể đáp lại anh.
Dao từ phía sau lưng ôm chặt lấy tôi, khiến tôi cảm thấy nghẹt thở.
- Chỉ cần em sống là tốt rồi, chỉ cần em sống là tốt rồi!
- Này, buông em ra, buông… ra! Em đã nói rồi, em chỉ là em thôi!
- Không buông!
- Thế thì lấy cho em bát cháo đi…
- Hả?
- Nếu không em sẽ chết đói ngay lập tức trước mặt anh đấy.
- Anh đi ngay…
Ánh nắng chiều chiếu vào trong cửa hàng, vạch lên những bóng nắng màu vàng trên mặt đất. Tôi ngồi thu lu trong chiếc ghế mây đọc sách, trong lòng còn ôm một chiếc gối ôm “mèo đen” trơn bóng, thật là dễ chịu.
“Gối ôm” bị ánh nắng chiếu tới mức nóng rực, lật mình hắt hơi một cái, rồi tiếp tục ngủ.
Tôi vuốt ve bộ lông trơn mịn đó, đột nhiên rất muốn biết, anh đang mơ thấy gì?
Trong giấc mơ của anh có hình bóng tôi không?
Chuyện thứ tám: Chuỗi hạt ly biệt
Cô cắn ngón tay, máu từng giọt nhỏ lên nhụy hoa, ai ngờ hoa dường như cũng có linh hồn, lập tức hút cạn máu. Sau đó, đóa hoa kết thành một quả Văn Ngọc màu đỏ thắm.
Bên ngoài cửa hàng, trên mặt đất có một chuỗi hạt.
Đó là một chuỗi hạt bằng gỗ vô cùng tinh xảo, màu trầm tối, trơn bóng nhẵn mịn, có lẽ là tràng hạt.
Nó nằm trên đất đã hơn nửa ngày, giống như một đứa con côi bị bỏ rơi, đợi có người chú ý đến mình.
Kỳ thực, chuỗi hạt không biết nói, nhưng nó đem lại cho tôi cảm giác ấy.
Người qua kẻ lại rất đông, nhưng chẳng có ai thèm mảy may chú ý tới nó, cho đến khi trời sáng bạch, cũng không có ai đem nó đi.
Trên đường giờ đã không còn một ai.
Dao từng nói, không cho phép tôi nhặt đồ lung tung. Tôi hơi do dự, nhưng vẫn rón rén chạy đến bên cửa, nhặt nó lên.
Nó nằm trong lòng bàn tay tôi, cơ hồ càng trở nên đẹp hơn, trên chất gỗ màu đen nổi lên những vân mây nhàn nhạt. Tôi vừa nhấc nó lên thì nghe thấy bên tai vang lên một tiếng cười quái lạ.
- Kẹo hồ lô đây…
Huyết Hóa Lang đẩy một chiếc xe nhỏ, rao bán kẹo hồ lô trên phố như mọi khi.
Bao lâu nay tôi không thấy ông ta bán được thứ gì.
- Ăn kẹo hồ lô không? Vừa mới ra lò, ngon lắm…
Ông ta liếc nhìn chuỗi hạt trong tay tôi, cười khiến người ta sởn gai ốc, rồi không đợi tôi trả lời đã chậm rãi rời đi.
Tôi bỏ chuỗi hạt vào trong túi áo, chuẩn bị đóng cửa.
Dao chắc là đang ngủ trong phòng, tôi đứng ngoài cửa gọi anh mấy tiếng mà không thấy đáp lại, bèn dọn bữa tối lên bàn, ăn qua loa mấy miếng rồi cũng chuẩn bị về phòng đi ngủ....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ