Những người nhận được tất cả các chuỗi tràng hạt đó dần dần đều chết một cách rất lạ lùng. Người ta bắt đầu điều tra, sau đó có một cao nhân phát hiện ra nguyên nhân, và đã tốn công thiêu hủy gần hết số chuỗi tràng hạt, chỉ có hai chuỗi là trốn được kiếp nạn, lưu lạc trong nhân gian. Chúng còn được mang một cái tên tao nhã là “Chuỗi hạt ly biệt”.
Đương nhiên, thứ tôi đang đeo trên tay chính là một trong hai chuỗi hạt đó.
Số tôi đúng là đen đủi, ngay đến chuyện hy hữu mà cũng gặp phải.
- Ý anh là, em không có lựa chọn nào khác? - Tôi liếc mắt nhìn Bạch Dạ.
- Không có! - Bạch Dạ rất dứt khoát.
Tôi nhào sang phía Dao.
- Vì tình cảm đã có từ trước tới nay giữa chúng ta, mỗi khi năm hết tết đên, anh nhất định phải đốt chút vàng mã cho em đấy! Nhớ đốt cả nhà cho em, em thích biệt thự đó! À, còn phải đốt cả một anh hình nhân đẹp trai nữa nhé!
- Nói vớ vẩn gì thế!
Dao không đẩy tôi ra, chỉ quay sang Bạch Dạ:
- Cậu đừng dọa cô ấy nữa!
- Tôi đâu có dọa, tin hay không là tùy cậu! - Bạch Dạ phẩy phẩy tay, tỏ vẻ rất vô tội.
“Bộp”! Dao ném quyển sách vào mặt anh ta.
Tôi một mình chạy đến sân sau ngồi, nơi đây là chốn yên tĩnh nhất trong ngôi nhà này.
Nhìn chuỗi hạt ly biệt, tôi thấy rễ của chúng không những không khác ban nãy chút nào, mà dường như còn càng lúc càng vươn rộng hơn, những chiếc rễ gần với da thịt đã biến thành màu đỏ nhàn nhạt. Tôi khẽ chạm vào, một cảm giác đau nhói ập đến.
Nếu tôi nói không sợ thì chỉ là nói cứng, nhưng phải đi tìm một chuỗi hạt còn lại, liệu có dễ dàng không?
Tôi thở dài, chợt nghe thấy một giọng nói nhí nhảnh vang lên:
- Tuổi còn trẻ, thở dài cái gì chứ?
Tôi ngẩng đầu lên, thấy một thiếu nữ áo đỏ ngồi vắt vẻo trên tường, khi cười để lộ hai lúm đồng tiền, dung mạo và khí chất đều xinh đẹp khác thường.
- Nếu cô biết mình mắc bệnh hiểm nghèo, chẳng mấy nữa sẽ chết thì có thở dài không?
Thiếu nữ nhìn tôi từ đầu đến chân:
- Nhưng cô làm gì có bệnh!
Cũng chẳng khác gì nhau, sống chẳng được mấy lúc nữa! - Tôi chán đời giơ cổ tay có chuỗi hạt cho cô ấy xem.
Cô ấy nhìn một lát rồi lại cười.
Tôi hơi bực:
- Có gì đáng cười lắm sao?
- Cô có thời gian ngồi đây phản bác tôi, thì chẳng thà tiết kiệm sức lực mà đi tìm chuỗi hạt kia còn hơn!
Tôi nhìn cô ấy:
- Cô cũng biết câu chuyện về chuỗi hạt ly biệt sao?
- Tôi không chỉ biết câu chuyện về chuỗi hạt ly biệt, mà đến tung tích của chuỗi còn lại tôi cũng biết, cô muốn biết không? - Cô ấy ngồi trên tường đung đưa đôi chân nhỏ, nhàn nhã ung dung nhìn tôi.
- Tôi phải trả giá thế nào? - Đương nhiên tôi không ngốc đến nỗi cho rằng người khác vô duyên vô cớ giúp tôi không công.
- Khi nào cô tìm thấy chuỗi hạt còn lại thì đưa cả hai cho tôi, thế nào?
- Đồng ý.
Khi tôi trở vào trong cửa hàng thì Bạch Dạ đã đi mất, Dao đang bận rộn trong bếp, hình như anh đang chuẩn bị nấu cơm. Tôi bèn đeo một chiếc túi nhỏ rồi rón rén chuồn đi.
Nhà ga luôn là một nơi ồn ã, người qua kẻ lại với những gương mặt xa lạ, cử chỉ vội vã. Do không phải là ngày nghỉ lễ, cho nên tôi rất dễ dàng mua được tấm vé tàu đi Trùng Khánh.
Hành trình dài mười mấy tiếng đồng hồ, vì thế với tôi, phẩm chất của bạn đồng hành như thế nào đương nhiên rất quan trọng.
Tôi mua vé giường nằm, toa của tôi là toa cuối cùng nên tôi phải chạy tới chạy lui mới tìm thấy cửa soát vé.
Người trong toa không đông lắm, các ghế ngồi chỉ kín hơn một nửa. Trong phòng của tôi, giường dưới phía đối diện là một cậu trai có dáng dấp như học sinh, da dẻ trắng mịn, nhìn qua cũng biết là đánh phấn, lông mày cắt tỉa rất mảnh, nói năng nhẹ nhàng, hòa nhã.
Nam sinh giường trên có lẽ là bạn học của cậu ta, vẻ ngoài hoàn toàn ngược lại, cậu ta là một nam sinh miền Bắc cao to vạm vỡ, nói rất to, hay nói hay cười.
Nam sinh mặt trắng không hề che giấu thiện cảm đối với nam sinh giường trên, vừa lên tàu đã bày ra một đống đồ ăn vặt, vô cùng ân cần mời mọc cậu bạn giường trên.
Vé của tôi nằm giường trên, giường dưới là một phụ nữ ngoài ba mươi, vẽ mắt đen, tô son đỏ, dáng đẫy đà, áo trễ cổ, trên người toát ra một mùi nước hoa nhức mũi.
Sau khi tôi nhìn qua một lượt mấy người này thì tàu bắt đầu chuyển bánh.
Người phụ nữ giường dưới vừa yên vị, liền bắt đầu nói chuyện phiếm với hai cậu nam sinh đối diện, chẳng bảo lâu đã chuyện trò rôm rả.
Tàu đang vận hành có tiết tấu đặc trưng khiến cho người ta nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ. Tôi dựa vào giường, lơ đãng nghe họ nói chuyện, một lát sau ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại thì trên tàu đã tắt đèn, xung quanh tối đen như mực, rèm cửa kéo kín mít, một chút ánh sáng cũng không có. Sờ sờ túi tôi mới nhớ ra, vì đi quá vội nên tôi đã quên mang theo điện thoại, trong lòng cảm thấy hơi hối hận.
Không biết là ai đang nghe đài, âm lượng rất nhỏ, đó là tiếng một cô gái đang ngân nga khúc hát: “Chốn thâm u có người nào tới, sương trắng điểm đài xanh lạnh lẽo. Cách song cửa ho khan một tiếng…”.
Tôi tỉnh như sáo, chầm chậm trèo xuống giường, định ra ngồi lên một lát. Hé một góc rèm cửa sổ, quả nhiên trời đã tối, nơi tàu đang đi qua hình như là vùng núi, một vùng tối đen, chỉ dăm ba căn nhà còn sáng đèn.
Mở chai nước mua lúc ở nhà ga, tôi nhấp một ngụm làm mát dịu cổ họng khô rát. Hành trình vẫn còn rất dài.
Tôi có chút tiếc nuối vì đã ngủ quá sớm, ban đêm trên tàu thật vô vị, cũng chẳng nhìn thấy phong cảnh bên ngoài. Lúc này có lẽ Dao đã phát hiện ra sự biến mất của tôi. Tôi lén bỏ đi cũng là có lỗi, nhưng nếu nói cho anh biết, nhất định anh sẽ đi cùng, mà tôi thì không muốn như vậy.
Lần này nếu tìm thấy chuỗi hạt đó đương nhiên là tốt, còn nếu không tìm thấy thì chết ở bên ngoài cũng được. Cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng không muốn anh nhìn thấy cảnh mình trút hơi thở cuối cùng.
Bởi tôi đã nợ anh quá nhiều, nên tôi muốn anh quên tôi đi. Anh xứng đáng có được cuộc đời của riêng mình mà không phải lãng phí vô ích vì tôi.
Tàu vẫn chạy như bay về phía trước. Tôi đứng dậy, định đến đoạn nối toa để hóng gió, nhân tiện hỏi nhân viên trực tàu xem mấy giờ rồi.
Phòng quản lý tàu tối om, có lẽ họ đã đi sang toa khác để tuần tra rồi.
Chỗ nối toa rất thoáng đãng, một người đàn ông đang dựa cửa hút thuốc. Qua tấm kính trên cửa có thể nhìn thấy, tàu vẫn đang chạy trong vùng núi hẻo lánh.
Tôi đứng bên cửa, cố gắng mở mắt nhìn ra ngoài nhưng chẳng nhìn thấy gì, trời và đất là một khối đen sì. Liếc thấy người đàn ông hình như có đeo một chiếc đồng hồ trên cổ tay, tôi liền hỏi anh ta:
- Anh ơi, xin hỏi bây giờ mấy giờ rồi?
Người đó chăm chú nhìn chiếc đồng hồ trên tay rồi trả lời tôi:
- Mười một giờ ba mươi ba phút, không, đã là mười một giờ ba mươi tư phút rồi.
Tôi cảm ơn anh ta, rồi lại đi vòng vòng quanh chỗ nối toa, muốn tìm xem có lịch trình của tàu không, nhưng phát hiện ra chỗ nối toa này và toa tiếp theo bị đóng kín, cửa bị khóa. Lay một hai cái mà không thấy suy suyển gì, tôi đành bỏ cuộc. Người đàn ông nhìn thấy tôi ngó nghiêng, bèn hỏi:
- Cô tìm gì thế?
- Tôi muốn tìm xem có lịch trình không, không biết ga sau dừng ở đâu?
Anh ta lắc đầu.
- Thứ đó chẳng ích gì, đoàn tàu này chỉ có một điểm dừng thôi.
- Đi thẳng tới Trùng Khánh à?
- Không, đi thẳng tới Phong Đô[1">.
[1"> Phong Đô: Thành Phông Đô - thánh chính dưới âm phủ. Ở Trùng Khánh cũng có huyện Phong Đô - một địa danh du lịch nổi tiếng. Ở đây nhân vật “tôi” tưởng là địa điểm Phong Đô ở Trùng Khánh. (ND)
Phong Đô làm gì có nhà ga.
Khi ở nhà ga tôi đã hỏi kỹ nhân viên bán vé, vì Phong Đô không mở đường sắt nên muốn đến đó thì phải đến Trùng Khánh hoặc Thành Đô trước, rồi mới chuyển sang đi ô tô. Huống hồ, vé tàu mà tôi mua rõ ràng là đi Trùng Khánh.
Tôi bình tĩnh rút chiếc vé từ trong túi áo ra, hai chữ “Trùng Khánh” trên đó quả nhiên đã biến thành “Phong Đô”.
Xem ra tôi đã cực kỳ may mắn khi đáp được chuyến tàu đến Quỷ Thành.
Vậy thì cái người đang đứng đối diện này, và cả những hành khách trên tàu, có lẽ đều không phải là người bình thường.
Tôi lén quan sát, lúc này mới nhận thấy chiếc đồng hồ trên tay anh ta đã vỡ nát, mặt kính rơi mất từ bao giờ, còn bên gò má có những vết thương chằng chịt, có cái còn chưa liền miệng, không ngừng chảy máu, trên ngực cũng có một vết thương rất sâu, xem ra là vết thương chí mạng.
Nhưng lạ lùng là, dáng vẻ anh ta tuy có chút đáng sợ, nhưng chắc chắn không phải là hồn ma.
Tôi có thể cảm nhận được trên người anh ta còn le lói chút sinh khí, tồn tại ở một nơi nào đó trong cơ thể, có lẽ vẫn chưa chết hẳn....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ