Polaroid
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Thật đấy! Người yêu anh thì có thể có rất nhiều, nhưng mẹ anh là duy nhất.Vì thế, cái cách anh chọn em chẳng chút oán thán kêu ca. Em chỉ đau vì anh đi nhanh quá, vội quá...chẳng để em kịp ghi lại nụ cười ấy thêm một lần nữa mà thôi!

Em vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày mẹ tìm đến em, mẹ một mình lặn lội từ Hà Nội xa xôi vào Đà Nẵng, lí do em chẳng rõ là gì? Là thăm anh, là xem mặt em, hay là chỉ để nói chuyện với em - về anh! Một cuộc gặp mà em chẳng thể có một chút chuẩn bị, và ngay cả anh cũng bị động bởi hình ảnh mẹ ngồi ở phòng em, và anh bất ngờ ghé thăm em. Từ lúc em biết mẹ là mẹ anh, em đã linh cảm một điều gì đó không lành.

- Cháu là bạn gái của Thanh nhà bác ạ?

Sợ sệt đáp lại lời mẹ, nhìn lên em thấy mẹ thật đẹp, và vẻ đẹp đó toát lên một phong thái quí phái, thanh lịch và đầy nghiêm nghị. Em cũng chẳng biết mẹ nghĩ gì về em. Vẫn có một khoảng cách giữa cả hai, và chính em, cũng bắt đầu ngờ ngợ về lí do mà bác có mặt ở phòng em lúc đó.

- Cháu và Thanh nhà bác quen nhau bao lâu rồi?

- Dạ, hơn hai năm ạ!

- Thế giờ cháu làm việc ở đâu? Cháu có biết Thanh là con duy nhất trong nhà, sớm muộn gì cũng phải về Hà Nội hay không?

- Cháu biết ạ! Cháu đang làm hồ sơ phỏng vấn một vài chỗ, hiện vẫn chỉ làm hợp đồng. Còn việc anh như thế nào, cháu không rõ ạ!

- Đi vào vấn đề chính nhé! Bác cũng không muốn vòng vo. Thanh nhà bác là con duy nhất, lại là niềm hi vọng của hai bác, nó cũng tới tuổi trưởng thành rồi. Nó cần phải về Hà Nội trong nay mai. Còn cháu, bác không có chê trách gì hết. Nhưng mà gia cảnh hai đứa, hoàn cảnh và cả nếp sống đều khác nhau. Cũng chưa chắc cháu có theo nó về Hà Nội mà chịu xa quê hay không. Bác biết, như thế này quá đáng với cháu. Nhưng gia đình bác không chấp nhận được một người có hoàn cảnh như cháu. Mong rằng cháu hiểu ý bác...

Từng giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má, dù cho em đã cố gắng không để nó vỡ òa, nhưng mà nó không chịu nghe lời em, lạc giọng, em cũng chẳng biết rằng sẽ có ngày mình phải đối diện với nỗi sợ hãi bấy lâu vô hình âm thầm trong tim. Vẫn biết có ngày sẽ như thế này, vẫn sợ mỗi lần anh nhắc tới mẹ...Nhưng mà sao khi nghe những lời đó, em lại đau đến vậy. Em cứ lặng im, khi bác cầm tay em tỏ vẻ cảm thông, cứ khóc mà chẳng nói nổi một lời, cổ họng em nghẹn lại, tay run lên theo từng đợt sóng lòng. Em đâu hay biết anh đã đứng trước cửa phòng từ bao lâu.

- Mẹ, sao mẹ lại...- Con đấy hả? - Mẹ vào bao giờ? Sao không nói gì với con? Mẹ có cần phải như thế này không? Con đã bảo cứ để con lo mà!- Lo cái gì? Đã tới lúc con phải trở về. Con bé không thể, mãi mãi không thể, dù con có yêu nó tới cỡ nào! Nếu cứ khăng khăng ở đây, thì bố mẹ sẽ từ mặt con.- Mẹ để con lo liệu đi, sao mẹ tìm đến cô ấy! Mà cô ấy thì sao? Có gì không thể đâu?- Mẹ chờ con bao lâu để con lo liệu rồi! Con bé chẳng có gì phải chê, nhưng không được là không được, dứt khoát không thể. Mẹ xin lỗi!- Anh à, anh đưa mẹ về, mẹ mới vào, chắc mệt rồi! Anh không phải nói gì nữa đâu. Em hiểu mà... - Nước mắt lã chã rơi, em biết anh đang đứng ở giữa hai người phụ nữ, em chỉ biết nói với anh câu đó, rồi một mạch xin phép vào phòng. Nỗi đau chết lặng, trân trân em nhìn bóng mình hắt dài lên tường. Anh à! đó có phải là nỗi đau ?

....

Chẳng qua thu tới khiến em buồn, chẳng qua em nhớ anh quá mà thôi, chẳng qua lâu lâu đi qua những miền kí ức cũ, hình bóng anh lại dần dần lặng lẽ hiện về qua những bài ca Hà Nội, qua những tiếng gió biển mà mỗi độ hè về anh cùng em lặng lẽ ngồi nghe, qua cả màu nắng chói chang của triền đê trầm lặng...in cả trên những đoạn đường hồng điệp thắp vàng sáng cả lối đi....

Nghe đâu đây vẫn âm vang nụ cười ấy, một nụ cười hiền, nhẹ...khiến những lo âu trong em thoáng bay, mở ra cho em một hồi ức đẹp nhưng buồn đến nao lòng...anh vẫn còn nhớ hay đã quên rồi?

Lâu lâu, nghe tin tức về anh qua những người đồng nghiệp, chỉ bâng quơ hời hợt, cố giả bộ không thèm để ý, nhưng mà lại nghe rõ mồn một từng lời. Mình không liên lạc với nhau từ đó, em xóa facebook, em đổi yahoo, em còn đổi cả số điện thoại. Em không muốn anh bận lòng, em không muốn thành gánh nặng cho anh, em cũng chẳng cần anh thương hại....Và sự thật là, em tránh không để mình yếu đuối, những lúc nhớ anh lại tìm gặp anh khiến anh khó xử...Vậy đó!

Em tự mình va vật với nỗi đau, cào cấu giằng xé, tan nát nhưng chẳng mảy may một lời oán thán hay kêu ca. Vì em biết tất cả những điều này do em lựa chọn, do anh bất đắc dĩ phải làm, thế nên em vui anh ạ! Vui vì ít ra em cũng không làm anh trở thành một đứa con bất hiếu....

Hà Nội lại vào thu, chắc đã se lạnh nữa rồi anh nhỉ? Anh bảo nắng thu Hà Nội đẹp lắm, sáng mà trong suốt lung linh như pha lê, tạo cho con người ta cảm giác khoan khoái dễ chịu....Lâu lâu đi dạo giữa những con phố sẽ bắt gặp những gánh hàng rong, nên thơ mà nhẹ nhàng....Hòa lẫn vào mùi nắng là hương hoa sữa ngào ngạt. Anh vẫn bảo chỉ đến khi biết cảm nhận được hương hoa sữa thì mới yêu hết cái đẹp của thu Hà Nội.Trời Đà Nẵng hôm nay trong xanh như màu ngọc bích, bầu trời chẳng gợn một bóng mây, nắng trải dài trên triền cát, hắt vào cả Sơn Trà mù sương một màu óng ánh ...Đẹp lắm phải không anh? Đẹp như chính ngày anh ra đi, à, đúng hơn là anh trở về, về với Hà Nội của anh, với bố mẹ và trách nhiệm của mình, về một nơi...chẳng có em!Tiễn anh ra sân bay, lòng em vẫn nhẹ nhàng vì bắt mình chấp nhận số phận. Em hiểu mà, anh à em hiểu, em sẽ không thể níu anh khi mà trái tim anh mãi in Hà Nội vào tim, trái tim đó của em, nhưng thuộc về Hà Nội. Em vẫn cười khi chia tay anh tại sân bay, vẫn nhớ dặn dò anh bao nhiêu thứ. Anh thấy em của anh có chính chắn và kiên cường không nào?

- Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại!- Em không thể. Anh à, anh thuộc về Hà Nội, nơi mà không có em, có gia đình anh. Cứ như thế này đâu được đúng không anh?- Anh xin lỗi, vì không thể chiến đấu cho hạnh phúc của mình!- Là em muốn thế mà, chỉ vì hoàn cảnh không thích hợp gặp người yêu thích hợp thì mọi thứ cũng là viển vông mà thôi. Đi anh nhé! Anh nhớ bình yên!- Em à, em vẫn mãi nằm ở một góc nào đó! Sâu thẳm trong trái tim anh, mà chẳng một ai có thể thay thế ! Anh ...xin lỗi...!!!

Phía sau phòng chờ máy bay, hôm đấy, có một người con gái nở một nụ cười chào tạm biệt anh lần cuối. Nước mắt em không rơi, bởi nỗi đau đã đi tới tận cùng, chẳng thể rơi lệ được nữa, bởi nước mắt em đã ướt đẫm những đêm trước đó rồi! Em giỏi đúng không anh, em dẹp cái trẻ con, không níu chân anh ở lại, để anh đi dù lòng chỉ muốn được anh yên an vỗ về bình yên ?

----

Ừ thì, em nhớ anh, vẫn nhớ anh hằng ngày, vẫn khóc khi nỗi đau cũ hiện về, vẫn yêu anh qua từng lời anh kể, qua nụ cười anh giữ, qua cái nắm tay cuối cùng anh trao, qua cả ánh mắt trìu mến tạm biệt em lần cuối... Vẫn vậy, chỉ có khác là em đã trưởng thành hơn, biết suy nghĩ hơn, chính chắn hơn....

Em biết đã đến lúc mình cần để anh đi, đóng chặt khoảng trời có anh và cả mùa thu Hà Nội....Da diết nhớ, da diết kiếm tìm, da diết lưu giữ....nhưng mà đã đến lúc em để anh về với Thu Hà Nội rồi. Không nên cố níu kéo thêm hình bóng anh ở nơi này nữa....

Vẫn khỏe anh nhé! Đừng để cái xô bồ cuốn mất đi nụ cười lãng mạn và tình yêu của mình anh nhé!! Chính tình yêu Hà Nội, yêu từng cái nhỏ nhặt nhất xung quanh mà anh khiến em thêm yêu anh nhiều hơn nữa. Đã có những lúc em chỉ muốn bay ngay ra đó để được bên anh, cạnh anh mà chẳng thèm đoái hoài những gì xung quanh. Nhưng rồi, em biết, những gì đã không thể thì không nên cố gắng, làm như vậy sẽ lại khiến lần nữa người mình yêu bị tổn thương. Em lại không thể một lần khiến anh đứng giữa hai người phụ nữ mà lựa chọn...

Vẫn mãi yêu anh, dù cho với em giờ chỉ là một hình bóng, thu Hà Nội hẵng còn xa xăm, và ám ảnh mỗi độ thu về rải thảm trên thành phố biển này.... Nhưng chắc chắn một ngày nào đó em sẽ tự mình đi giữa lòng Hà Nội, cảm nhận hết cái sắc thu anh vẫn tự hào. Và em sẽ mãi mãi không quên anh, chàng trai có nụ cười Hà Nội....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Anh có tìm em lần nữa không?
» Anh sẽ yêu em mãi chứ - Gào
» Ba, liệu có quá muộn cho một lời xin lỗi?
» Ban công Leng Keng - Chi Chan
» Bản nhạc xưa quay về
1234...181920»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt