Tác giả : Băng Triệt
Tất cả tựa như mây trôi gió thoảng dần qua, đau đớn cũng theo thời gian mà mài mòn đi góc cạnh.
Đôi khi có người vô ý nói lại chuyện quá khứ, Hạ Cúc Hoa vẫn cười đáp lại, tuy rằng nụ cười ấy thực nhạt, cơ hồ như không cho người ta phát hiện cô đang cười, nhưng trong đó đã chẳng còn sự chua sót.
Cuộc sống cứ yên ả trôi qua, chỉ cần sống, công việc, và cơm để ăn.
Người khác dùng ánh mắt đồng tình để nhìn cô, bảo cô thật kiên cường, nhưng mặc kệ thế nào, họ nhìn cô ra sao, nói cô thế nào, giờ đây tất cả với cô đã không còn quan hệ.
Đêm càng tối tăm, kim đồng hồ còn lại đã chỉ hướng 11 giờ.
Trong ngõ nhỏ rộng chưa đến một thước giờ này thực vắng vẻ, một dãy những ngôi nhà cũ kĩ đều đóng chặt cửa, chỉ có một chút ánh sáng le lói len qua ô cửa nhỏ.
Vừa vào đêm, những nhà có con gái mới lớn đều bị cấm đi ra ngoài, dù sao mới đây không lâu vừa có một án cường bạo làm khu này ầm ĩ cả lên, nghe đâu có một gả uống rượu say mèm đã cường bạo một cô gái trên đường về nhà muộn, cô gái kia vì vậy mà tự sát, tuy rằng gả đó đã bị bắt, nhưng ai biết còn sự tình gì nữa sẽ xảy ra chứ?
Lúc này một bóng người thon dài xuất hiện trong ngỏ tối.
Đó là một thanh niên cỡ chừng hai mươi, khuôn mặt vốn tuấn tú nhã nhặn, giờ phút này đây lại làm cho người ta kinh hãi, đôi con ngươi đen tuyền đã hoàn toàn tràn ngập hận ý.
Người thanh niên đi đến trước một cánh cửa gổ thì dừng lại, có thể nhìn thấy căn nhà này dơ bẩn cũ kỉ đến mức nào, từng mảng vôi vữa lóc ra lộ nguyên khối gạch đỏ đã cũ nát nhiều tuổi.
Người con trai dùng sức đẩy cánh cửa gổ, chỉ trong chốc lát cánh cửa yếu ớt tự động rớt ra. Cửa vừa mở, bên trong ngôi nhà cũng chỉ có một cái bàn với mấy cái ghế con, thì xem như cũng chẳng còn gì nữa.
Người con trai đưa mắt đến cánh cửa phòng đang đóng, đột nhiên dùng chân đá mạnh một cái, oanh một tiếng cái cửa bị đá văng không thương tiếc.
Trong phòng này cũng chỉ có một cái giường, trên giường cũng chỉ vẻn vẹn có cái chăn củ bạc màu, lúc này nằm trong chăn một giương mặt tái nhợt không thể dấu được sự sợ hãi, nhìn thẳng vào người thanh niên xa lạ
Người con trai tức giận dâng trào, cậu ta nhảy lên giường, lôi cô gái ra, xé đi áo quần trên người cô.
Cô gái liều mạng giãy dụa, người con trai dùng sức đè cô lên giường, giữ chặt lấy hai tay của cô.
Cậu ta ác độc nói: “ Đấy là những gì cô nên nhận lấy, ai bảo cô có người cha như vậy, hại chết chị gái tôi, tôi bắt cô hoàn lại bằng hết.”
Cô gái bỗng nhiên hiểu ra tất cả, kinh ngạc nhìn người con trai, không hề giãy dụa, không hề chống cự, chỉ có nhắm lại đôi mắt bất lực chấp nhận số mệnh của mình.
Cô gái còn chưa thành thục nhưng thân hình trước mắt người con trai lại lộ ra vài phần mê người, làm cho cậu ta huyết khí phương cương, nhiệt huyết sôi trào, trong đầu cậu không còn suy nghĩ gì khác, chỉ biết chèn ép về phía cô…..
------------------
Ta xưng cậu vì đoạn này anh nam chỉ mới là thanh niên a.
Mặt trắng: Mặt trơ, làm sai hỏng chịu nhận ấy.
Đọc tiếp : Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa - Chương 1
Chương 1: Bảy năm sau
(Edit: Đăng Như)
Tất cả tựa như mây trôi gió thoảng dần qua, đau đớn cũng theo thời gian mà mài mòn đi góc cạnh.
Đôi khi có người vô ý nói lại chuyện quá khứ, Hạ Cúc Hoa vẫn cười đáp lại, tuy rằng nụ cười ấy thực nhạt, cơ hồ như không cho người ta phát hiện cô đang cười, nhưng trong đó đã chẳng còn sự chua sót.
Cuộc sống cứ yên ả trôi qua, chỉ cần sống, công việc, và cơm để ăn.
Người khác dùng ánh mắt đồng tình để nhìn cô, bảo cô thật kiên cường, nhưng mặc kệ thế nào, họ nhìn cô ra sao, nói cô thế nào, giờ đây tất cả với cô đã không còn quan hệ.
Cô chỉ có trầm mặc, trầm mặc đến mức làm cho người ta quên mất sự tồn tại của mình.
“Chị Cúc Hoa này, có thể phiền chị photo cái này được không, tài liệu này đang cần gấp a.” Một cô gái trẻ tuổi đem tập hồ sơ dày đặt lên bàn của cô.
Hạ Cúc Hoa trầm mặc gật đầu, buông sổ sách trong tay, ôm lấy đống tài liệu đi đến máy photo bên cạnh, bắt đầu in ấn.
Tại công ty gia đình này làm việc đã năm năm, tuy rằng cô là một kế toán viên, nhưng đến cả việc nhỏ như châm trà rót nước, chạy ngân hàng, đi cục thuế hay khi đồng sự làm không hết việc mà kể cả khi họ nhàn rỗi thì những công việc này đều được san qua tay cô.
Bởi vì cô chưa bao giờ cự tuyệt, càng chưa bao giờ tỏ vẻ mất hứng hay có ý kiến phản đối, thậm chí các hành vi đâm chọc sau lưng, cũng chưa từng thấy cô làm qua, mọi người đối với cô rất yên tâm, bởi vì cô làm bất cứ chuyện gì, đều cẩn thận lại thành thật.
“Chị Cúc Hoa, phiền chị mua dùng một phần cơm hộp với, nhớ có món tôm bóc vỏ kho khô nhé.”
“Chị Cúc Hoa, phiền chị pha dùm em tách trà, sắp có khách hàng đến.”
“Chị Cúc Hoa ơi, phiền chị đánh máy phần tài liệu này với.”
Hạ Cúc Hoa nghe, hoàn thành đâu vào đấy các loại công việc không thuộc về cô, rồi lại ngồi vào bàn làm phần việc dở dang của mình.
Đối chiếu, kiểm tra, tổng hợp sổ sách, công việc này có chút rườm rà, nhưng cũng vì thế mà cần nhất sự cẩn thận, bởi chỉ cần sai một số lẻ sẽ đem đến tổn thất rất lớn cho công ty.
“Chị Cúc Hoa, chi phiếu này ghi lên sổ thế nào đây?” Tôn Viên cũng là kế toán như cô hỏi.
Cô gái này mới vào công ty chưa lâu, rất nhiều chuyện thường hỏi ý Hạ Cúc Hoa, cô ấy cũng đối với Hạ Cúc Hoa thật sự không tàng tư ý xấu gì, cư xử với cô thực kính trọng và luôn muốn học hỏi. Đặc biệt mỗi sáng sớm đến công ty, đều cùng Hạ Cúc Hoa đều kiểm tra lại sổ sách về tài khoản tiền gửi ngân hàng một lần .
Thấy cô gật đầu, Tôn Viên Nói: “Này, em nghĩ là là không thể nghi chi phiếu này lên sổ, còn có thuế hôm nay phải đi báo đúng không?”
“Đúng rồi.”
Đối với việc Hạ Cúc Hoa không nói nhiều cho lắm, Tôn Viên cũng tập mãi thành quen.
“Em hiện tại không còn việc gì, đi đến báo thuế vậy.”
Hạ Cúc Hoa gật đầu, đem đống sổ sách đã tổng hợp từ trước, cô vốn tưởng hôm nay sẽ có chút thời gian rỗi để đi báo thuế, nhưng xem mặt bàn còn một đống tài liệu chưa xử lí, không biết đến khi nào mới hoàn thành, cũng đành từ bỏ vậy.
★ ★ ★
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đã đến thời điểm tan tần, chỉ thấy mọi người vội vàng xếp lại bàn làm việc, khẩn cấp chuẩn bị ra về, cũng có người hướng cô chào hỏi, Hạ Cúc Hoa cũng lên tiếng đáp lại. Mọi người đều biết cô luôn là người ra về cuối cùng, cho nên cũng không hỏi gì nhiều, một người rồi một người rời đi.
Phòng làm việc dần dần yên tĩnh, chỉ còn lại mỗi Hạ Cúc Hoa đang xử lí đống tài liệu.
Lúc này chú Lý bảo vệ đi vào, ông biết rõ một năm này , Hạ Cúc Hoa không làm việc đến chín giờ thì sẽ không ra về.
“Cô Hạ, cô lại tăng ca rồi, cứ tiếp tục như vậy, cẩn thận thân thể lại không chống đỡ nổi mất, sớm muộn gì cũng ngã bệnh thì làm sao bây giờ.”
Hạ Cúc Hoa ngẩng đầu, đối với ông mĩm cười, lại cúi đầu làm việc.
Chú Lý cũng quen với sự trầm mặc của cô, tự đem chìa khóa đặt lên bàn.
“Tôi đã đóng tất cả cửa sổ, cô chỉ cần khóa cửa chính nữa là xong, ngày mai phiền cô lại tới sớm một chút.”
“Cám ơn” Hạ Cúc Hoa hướng chú Lý gật đầu.
“Cô cũng đừng làm việc muộn quá, con gái về nhà muộn thì nên cẩn thận một chút.” Chú Lý dặn dò.
Hạ Cúc Hoa lại gật đầu, thản nhiên nói, “Tạm biệt!”
Chú Lý lắc đầu thở dài, xoay người rời đi, “Tôi già rồi, thể lực không bằng trước kia, chỉ muốn về sớm mà nghỉ ngơi cho khỏe. Nhưng mà cô Hạ này, tâm cô còn già hơn cả tôi, aiz!”
Mọi việc cứ trôi qua, Hạ Cúc Hoa vẫn làm việc từ thứ 2 đến thứ 6, buổi sáng sáu giờ rời giường đi làm, buổi tối chín giờ tan tầm, về nhà lại trực tiếp rửa mặt chải tóc, thay áo ngủ, leo lên giường.
Một ngày của cô cứ như vậy không đổi, cứ như một hệ thống được lập trình sẵn, không hề chịu ngoại cảnh ảnh hưởng.
★ ★ ★
Sáng thứ 7—–
Hạ Cúc Hoa chưa được sáu giờ đã mở mắt ra, vốn dĩ mỗi ngày cô cũng không ngủ đến 5 tiếng. Cô xuống giường rửa mặt chải tóc, tất cả vẫn như củ chỉ là sớm hơn một chút, và khác với dĩ vãng, cô làm rất nhiều đồ ăn.
Mang theo cả một hộp nước hoa quả, và đồ ăn đã chuẩn bị tốt cùng với một bó cúc vàng, vòng vo trên đường đón chuyến xe buýt, cô đi vào mộ viên ở ngoại ô, Mộ viên này không phải là lớn, mỗi phần mộ cũng khá là nhỏ, nơi này phân nữa là an táng người không có tiền.
Mộ địa ở thành phó rất đắt đỏ, cô khuynh tẫn tất cả tài sản tích góp mới mua được phần đất ở nơi ngoại ô xa xôi này, lập nên ngột ngôi mộ nhỏ....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ