pacman, rainbows, and roller s
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
Hãy một lần thử quay đầu lại để xem sau cái quá khứ mà bạn chôn vùi hay tảng lờ đi có thể lại có một bóng hình luôn dõi theo bạn, hạnh phúc khi thấy nụ cười trên môi của bạn, thấy đau khi nhìn bạn khóc...Nghe một bản nhạc chợt bật cười, thở dài khi nhận ra tôi đã quên đi cánh cửa sau những kí ức bề bộn khép tự lúc nào. Và giờ đây chỉ đành ngẫm lại những gì đã có, đã làm được và những điều gì đã đánh mất.

***

Tha thứ! Cuối cùng tôi cũng đã học được rồi…Cậu cho tôi quả đắng, cho tôi nỗi sợ hãi khi nhắc đến hai từ “bạn thân” nhưng tôi vẫn tha thứ cho cậu. Dù tôi và cậu đã không còn là đôi bạn thân thuở nào nhưng tôi mãi mãi sẽ không quên cậu. Cậu cho tôi niềm vui, những kí ức đẹp và cả nỗi buồn. Đôi lúc tôi hờn dỗi cậu, thế mà cậu vẫn cười xòa, dỗ dành tôi. Người nào cũng bảo cậu và tôi đang yêu nhau. Phải không nhỉ? Câu hỏi này thật khó trả lời quá! Tôi tự nhận đã cảm mến cậu, nói thẳng ra thì đã yêu, rất yêu cậu và giờ chỉ là quá khứ. Còn cậu, đã từng một lần dù chỉ thoáng qua cảm thấy một chút gì đó thích tôi hay không?

Yêu cậu bạn thân, đó là tựa đề một fiction mà tôi đã vô tình đọc được. Là cái duyên hay chính là nút thắt cho những rối ren của tôi ngay lúc này: không có cái kết, lời yêu của người kia mà chỉ là nỗi đau hiện tại dành tặng tôi. Tôi chợt mỉm cười khi thấy bóng dáng mình thấp thoáng trong nữ chính của fiction đó. Có lẽ là những gì tôi không có hay đơn giản là điều tôi từng ao ước đều ẩn hiện trong nữ chính này. Nhiều lúc tôi bật khóc khi nhớ lại những hành động, lời nói của cậu và cả từ chính người bạn mà tôi từng tin tưởng. Sao giống phim Hàn Quốc thế nhỉ? Tôi yêu chính bạn thân của mình để rồi biết được người ấy lại đem lòng yêu người bạn thân còn lại kia của tôi. Cô ấy biết rõ tình cảm tôi dành cho cậu, từ những cái mơ hồ cho đến sâu đậm nhưng rồi tôi chỉ ngậm ngùi giấu sự nghẹn ngào của mình trong đáy lòng. Cô ấy luôn tỏ ra lãnh đạm, quên đi sự tồn tại của cậu, còn tôi thì hụt hẫng thấy cậu đau, cậu hận với sự nhút nhát của mình. Đến giờ tôi vẫn muốn một lần hét thật to mà hỏi hai người:

“Chúng mình là bạn thân mà, đã thân ba năm rồi. Chỉ vì một câu nói của cô ấy cậu nhẫn tâm vứt bỏ, lu mờ thứ tình bạn này sao? Sao cậu nỡ làm vậy! Tại sao? Tại sao hả? Tại sao cậu bỏ mặc tôi, người chấp nhận hi sinh hạnh phúc của mình làm cầu nối để cậu bước đến gần trái tim cô ấy.

Tôi cũng là bạn của cô mà, là người bạn thân luôn an ủi, giúp đỡ từ khi cô bước chân vào lớp trong sự ngỡ ngàng với việc chuyển lớp cho đến lúc này. Tại sao lại nói với cậu ấy cô ghét tôi, ghét tình bạn này và bắt buộc cậu ấy rời xa tôi? Chả lẽ tôi chỉ có thể đứng sau lưng câm lặng mà khóc, mà đau”

Dù nhà tôi rất xa nhà cậu thế nhưng cậu luôn dành thời gian chở tôi đi học, kể cả lúc học thêm nếu cậu rảnh. Cậu nhà giàu, dùng hàng hiệu và luôn coi trời bằng vung. Nhưng tôi không như mọi người nghĩ là nhà nghèo hay khó khăn, đại loại như thế. Tôi nhà con nhà giáo được giáo dục rất nghiêm khắc, nếu không nói là hà khắc. Tôi - một đứa thiếu tự do, chỉ biết học và học. Bạn học ai cũng bảo tôi kiên cường, mạnh mẽ nhưng chỉ mình cậu biết được tận sâu trong lòng tôi là một vũng đen sâu thẳm, nơi mà tôi tự ép mình vào một khoảng tối bao bọc. Tôi là người có hai tính cách, hai lối suy nghĩ khác nhau. Vẻ ngoài luôn tươi cười, hài hước và “học giỏi” như lời cậu nói, nhưng cậu cười buồn nhìn tôi mà nói rằng tôi tự khép kín con người thật của mình vào một bóng đêm mịt tối, khóc cũng khóc một mình, buồn cũng gặm nhấm nỗi buồn một mình.

Tôi phải cảm ơn cậu bởi cậu đã cho tôi niềm tin, sự sống mà tưởng chừng như đã đánh mất ở con người tôi. Cậu kéo tôi ra khỏi trại giam do chính mình tạo ra, cho tôi biết được đâu là ấm áp, sự yêu thường mà tôi “thèm” được một lần có được. Và không ai biết được, cậu quan trọng như thế nào trong cuộc sống của tôi. Cậu- một đứa luôn bướng bỉnh, thích làm tâm điểm và ghét lời cảm ơn, xin lỗi. Cậu từng bảo với mọi người: từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ cậu chưa bao giờ phải nói hai từ đó và tiền luôn giải quyết được tất cả. Nhưng lần đầu tiên trong đời cậu nói lời xin lỗi và cảm ơn lại là tôi. Cậu thường xoa đầu, bĩu môi tỏ vẻ giận dỗi mà nói:

- Không ngờ chính mày lại dạy cho tao biết thế nào là nói cảm ơn và xin lỗi. Bất công quá mà.

Một thời gian cậu ham chơi, đua đòi và luôn bỏ nhà đi bụi. Ba mẹ cậu khóc đi tìm cậu, bạn bè hay chơi cũng đổ xô đi tìm và khuyên cậu. Tôi lo lắng nhưng chả biết làm gì ngoài nghe ngóng tình hình vì điện thoại cậu đã khóa máy. Một tuần, hai tuần, lại ba tuần, cậu vẫn vắng học với lá đơn bị ốm mà gia đình gửi lên. Tôi thấp thỏm không yên bèn tới thuyết phục bạn gái của cậu cho tôi số điện thoại cậu vừa đổi. Ngồi thẫn thờ nhìn khoảng không trước mặt, vẫn sự tĩnh lặng đến khó thở.Bàn tay vô thức nắm chặt tờ giấy ghi số điện thoại trong tay nhưng tôi không biết có nên gọi hay không. Cậu có muốn nghe giọng nói tôi không? Có chịu nghe lời tôi nói không? Tôi bật cười mà thấy mặn đắng trong lòng.

Cậu chưa bao giờ có ý nghĩ cho mọi người biết cậu là bạn thân của tôi khi đi ngoài đường. Đôi lúc vô tình chạm mặt trên sân trường hay trên đường chẳng hạn, cậu đã tản lờ tôi đi, bước qua nhau tựa hồ như không quen biết. Cảm giác nhói đau trong tim tôi, nghẹn ngào giữ chặt lấy sự hoảng hốt, sợ hãi vì chính cái vô tình đến tàn nhẫn của cậu. Bạn bè đều bảo tôi sao mà dại thế, bạn thân mà thế thì gọi là người dưng thì tốt hơn. Lúc đó tôi chỉ cười nhẹ, im lặng thay cho câu trả lời. Thật sự đến bây giờ tôi cũng không thể hiểu được vì sao cậu làm vậy, do tôi xấu hay không phải dân chơi như cậu? Cậu thấy xấu hổ khi để mọi người phát hiện cậu là bạn thân của con nhóc chỉ biết học hành, mù tịt và lạc hậu sao?

Cậu xấu lắm biết không! Sao tôi ngốc đến thế khi chấp nhận chơi thân với cậu? Nhưng người khác không thể cho tôi sự an toàn, gần gũi và tình thương như cậu. Và khi chúng ta là hai kẻ xa lạ, tôi lại biết được những điều đó đều vì cậu muốn “lợi dụng” tôi. Đau quá! Trái tim như bị xé nát, dẫm đạp lên từng hồi, từng chút một.

Lại trở về với quá khứ cách đây ba năm.

Dù biết là thừa thải nhưng tôi vẫn quyết định gọi cho cậu. Tiếng “tút” kéo dài hồi lâu không có dấu hiệu bắt máy:

- Alo .

Một giọng nói mệt mỏi mà quen thuộc vang lên. Vội bịt lại loa nghe, run run nắm chặt.

- Alo, ai vậy. Nói gì đi chứ?

Vẫn im lặng, lòng quặn đi, như nín thở nghe giọng nói ấy:

- Mày phải không, Lam? Nói đi nào, mày đúng không? Trả lời tao đi?

Tôi bất ngờ xen lẫn vui mừng khi cậu đoán được đó là tôi.

- Ừ, tao đây!

Không hề lên tiếng, cả hai vẫn trầm lặng mặc cho thời gian trôi qua hờ hững. Lòng chợt chua xót, bồi hồi, nhẹ giọng nói:

- Mày về đi, mọi người lo cho mày lắm.

Nhưng cậu không trả lời tôi mà hỏi ngược lại:

- Vậy còn mày có nhớ, có lo lắng cho tao không?

Tôi chợt giật mình, hoảng hốt nắm chặt tay thành đấm, cố hít thật sâu, giọng nghèn nghẹn đáp:

- Rất nhớ, rất lo.

Dứt lời, tôi vội vã kết thúc cuộc gọi. Và rồi sáng mai bước vào lớp, tôi khó tin nhìn cái dáng dong dỏng cao của cậu đứng trước cửa lớp, mỉa mai tôi:

- Cóc ghẻ, giờ mới đi học à, đồ lười mà dám nói siêng đấy, hehe.

Cậu không thể biết được rằng từng câu nói, từng hành động của cậu vào lúc này đây như vết dao cứa sâu vào tim tôi mỗi lúc tôi nhớ, hoài niệm về cậu. Thà rằng cậu đừng trở về ngay ngày mai để tôi không nhầm tưởng chính vì tôi mà cậu làm thế. Thà rằng tôi không gọi cho cậu thì có lẽ giờ đã không dằn xé con người trong bóng tối kia của tôi. Cái ngày cậu chở tôi về, trời mưa như trút nước.Tôi ngồi sau cậu chợt vô tình mà cũng là cố tình hỏi cậu:

- Mày yêu nó ở điểm gì thế Vũ?

Cậu ngồi trước tôi nên không thể thấy được gương mặt tôi lúc này: Hồi hộp, đau đớn và cả chế giễu chính mình. Cậu thản nhiên, giọng nói tươi vui mà đáp:

- Dễ thương, tốt bụng, vui vẻ giống con nít ấy, yếu đuối nhưng cũng rất mạnh mẽ, tao thích.

Giọt nước mặt lặng lẽ lăn dài trên gò má, lạnh và cô quạnh như chính con người tôi lúc này. Có lẽ điều làm tôi thấy xuẩn ngốc nhất chính là tự dối mình. Cô ấy từng bảo:

- Nếu mày yêu nó hãy nói ra đi, tao chả cần. Tao và mày là bạn thân mà?

Tôi chỉ khẽ cười, cười nhưng tim lại càng nguội lạnh. Ừ, bạn thân, rất thân phải không mày nhỉ? Thân để rồi mỗi lần hai đứa mình gặp nhau, mày luôn điện thoại gọi cho cậu ấy không thì đọc cho tôi nghe tin nhắn và cuộc nói chuyện giữa hai người. Tôi luôn muốn bỏ đi, quay lưng bỏ mặc những thứ vô tình đó. Nhưng đều bị ngăn cản, cô ấy giữ tay tôi lại và phải ngồi nghe lời đối thoại mà cô ấy cố ý bật loa ngoài. Từng lời, từng câu cậu hỏi và trả lời người ấy cũng là nỗi đau đớn, từng đợt xát muối lên lòng tôi. Tôi từng nuôi hi vọng mong manh và nhạt nhòa. Tình yêu của tôi không cần phải có người đó, chỉ cần thấy được nụ cười, niềm vui hiện lên trên khóe môi cậu, tôi đã có hạnh phúc riêng của mình. Đôi lúc phải chịu mất mát, nỗi buồn hay cả sự hi sinh của bản thân nhưng đổi lại chỉ là con số không....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Valentine có ba mảnh ghép
» Cánh cửa sau những ký ức bộn bề đã khép
» Câu chuyện của bút chì
» Cậu béo. Tớ gầy. Thích nhau làm sao?
» Chuyến xe bus số 13
1234»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt