Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Nắng dần lên, nhẹ nhàng, xanh xao. Tôi đi bên Yohan, kể cho cậu ấy nghe về nghệ thuật của Việt Nam, vài điểm tôi từng đọc qua trong sách và nhớ mang máng. Thi thoảng Yohan nhíu mày ra vẻ không hiểu, tôi xua tay và nói bỏ đi. Nhưng cậu nằng nặc đòi tôi giải thích. Hai đứa bèn mua một cốc cà phê lớn, đi bộ sang công viên Mullae gần đó ngồi mở điện thoại bắt wifi và… tra từ điển. Việt sang Anh, rồi Anh sang Hàn. Từng chút một! Yohan bảo “Thật khó chịu khi giấu mãi một nỗi băn khoăn trong người!”, tôi cười trừ.

Cuối buổi, tôi và Yohan quyết định không quay về theo lối cũ và men theo line 2, qua ba điểm dừng thì xuống để transfer sang line 1 để tới chơi ở Times Square. Phố đông người kinh khủng. Những cặp đôi nắm tay nhau. Ngọt ngào như sợ lạc mất. Những người già cũng đi theo từng đôi. Tôi quay sang nhìn Yohan.

“Sống mãi ở nơi này sẽ khiến tớ tự kỉ vì cô đơn mất thôi!”

Cậu ta chẳng bình luận gì, chỉ đề nghị.

“Chúng ta đi uống rượu sô-chu!”

Trong khi tôi vẫn còn trố mắt vì kinh ngạc, Yohan đã kéo tay tôi đi.

4. Cửa hàng “nhậu đêm” di động trên phố Yeongdeungpo-ro gần như kín bàn. Ông chủ cửa hàng tỏ vẻ ngạc nhiên đôi chút khi nhìn thấy chúng tôi nhưng rồi cũng mỉm cười hỏi hai đứa muốn dùng gì.

“Đồ ăn ta sẽ tính tiền nhưng rượu các cháu có thể thử miễn phí. Trong giới hạn mỗi đứa hai chén, không hơn!”

Yohan quay sang, vẻ tiu nghỉu “Chắc chú ấy nghĩ cậu chưa đủ tuổi đó!”

Tôi ngơ ngác. Yohan lại cười.

“Khờ quá đi! Thôi, uống nào!”

Sô chu cay xè khiến tôi thiếu chút nữa là phun thẳng cốc rượu vừa uống vào mặt Yohan. Gracia, cô bạn cùng phòng người Indonesia hẳn sẽ giận tôi tím mặt khi biết tôi đồng ý đi uống với một cậu bạn người Hàn trong khi luôn từ chối những lời mời nhấp một ly của cô. Nếu đúng Gracia là hình mẫu phổ thông của các cô gái Indonesia, quả thực tôi rất khâm phục tửu lượng cũng như sự yêu thích rượu của họ.

Mùi vị của rượu vẫn đọng trong cổ. Đồ nhậu rặt những ớt không sao nuốt trôi. Đúng là chẳng gì đẹp được như trên phim. Tôi đặt chén xuống bàn, chậm rãi kể với Yohan về những điều tôi từng tưởng tượng về mảnh đất này thông qua những bộ phim được xem, những video giới thiệu.

“Thực tế không tuyệt vời như cậu vẫn nghĩ?”

“Không hẳn! Chỉ là tớ đã quá mộng mơ thôi!” – Tôi lắc đầu.

Yohan bất ngờ chuyển sang chủ đề khác.

“Cậu đã gọi điện được cho bố mẹ chưa?”

“Rồi. Trong lúc đợi cậu ở dưới tàu điện ngầm. Tớ nói tớ mệt mỏi, nhớ nhà và muốn về. Mẹ tớ sụt sịt rồi bảo tớ cố gắng thêm một tháng cho xong xuôi công việc. Đã làm phải làm tới nơi tới chốn!”

“Còn buồn không?”

“Còn! Cậu không thể biết tớ đã trông đợi nhiều như thế nào vào chuyến đi này. Khó khăn từ đoạn xin hỗ trợ tài chính từ nhiều phía. Khó khăn từ việc xin visa và may mắn được trung tâm bên này gửi công văn cho đại sứ quán nhờ giúp đỡ. Vậy mà cũng bị hạch sách đủ đường và suýt nữa phải ở nhà. Khó khăn từ việc không biết cách chi để hòa nhập. Tớ đã cố gắng. Tớ muốn mình thành công và khiến lũ bạn phải ghen tị, khiến bố mẹ phải thay đổi suy nghĩ, rằng tớ đã lớn và tớ có thể làm mọi điều tớ muốn. Nhưng có những khi cô đơn ở bên này, tớ chợt băn khoăn không biết mình phải cố gắng nhiều như thế này vì điều gì, tại sao tớ phải mệt mỏi đến vậy!”

“Thật tuyệt khi cậu có một mục tiêu để phấn đấu, một ước mơ để gắng chạm vào. Nhưng đó đâu phải tất cả. Cuộc đời này còn nhiều thứ đáng giá hơn. Miễn là ta không cho phép mình gục ngã! Một khi đã lựa chọn, ta cần sống toàn tâm với nó. Tớ biết cậu nhớ nhà và cảm thấy cô độc. Nhưng sẽ thế nào khi trở về Việt Nam, cậu cảm thấy hối tiếc và tự hỏi vì sao khi ở Hàn Quốc, cậu không sống và làm việc hết mình. Một chuyến may gần 100.000 won, nếu là tớ, tớ chắc chắn sẽ khác!”

Tôi gắp một miếng thịt cay và bỏ vô miệng. Vị giác bị đánh bại hoàn toàn. Như một phản xạ tự nhiên, tôi co người. Yohan vội vã rót cốc nước khoáng và giục tôi uống cho bớt cay. Đoạn xong xuôi, cậu bụm miệng cười. Tôi vẫn nhớ hôm đó, trời đầy sao.

5. Sang tháng thứ 2, công việc trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Học viên đến lớp chăm chỉ. Những câu hỏi hay ho và thú vị. Hai, ba ngày trong tuần, tôi mò đến Lotteria, chờ Yohan tan ca và cùng ra về. Cảm giác thật tuyệt vời khi đi bên một chàng trai Hàn người còn đượm mùi đồ ăn, lắng nghe cậu ấy kể về vài vị khách kì dị và khác biệt, những ông khách khó tính hay những cô nàng kênh kiệu ngại nấu ăn nhưng lại sợ đồ fastfood,… Ngày nghỉ cuối tuần, trung tâm văn hóa tổ chức cho cả đoàn du lịch temple-stay, nghĩa là du lịch, thăm quan cả ngày sau đó sẽ ngủ nhờ đền, chùa vào buổi tối. Đêm thanh tịnh và bình yên.

Cũng có ngày, tôi và Yohan rủ nhau đến khu phố dành cho xe đạp mang tên Anyangcheon. Yohan thuê xe đạp đôi, hai đứa nhẹ nhàng lướt đi trên đoạn đường dài dẫn ra sông Hàn. Gió thổi vào mặt, mát lịm. Tôi rời vô lăng, đưa tay lên níu nhẹ hai bên áo Yohan. Hình như cậu quay lại và mỉm cười, hình như không.

Tôi giữ thói quen gọi điện cho bố mẹ mỗi tuần ba lần. Những thông tin ngắn gọn và đầy đủ. Vài tối, tôi giục em gái lên mạng để chat webcam. Tôi nói chuyện với cả nhà. Cảm giác xa cách được lấp đầy. Tôi trùm chăn và có những giấc mơ đẹp. Ngày hôm sau lại là một ngày mới, với công việc và lang thang, với bạn bè và… Yohan.

Khi tôi phát hiện Yohan và những tin nhắn quan tâm, những cuộc dạo chơi ngắn ngắn với cậu ấy, những buổi tối muộn chờ cậu ấy xong việc để cùng uống một cốc cà phê, những ngày nắng đẹp ngồi bên cậu ấy và kể chuyện công việc, chuyện ở nhà, chuyện ước mơ, chuyện tương lai… trở thành một phần quan trọng và phải-nhớ của mỗi ngày tôi đang sống, cũng là lúc khoảng thời gian thực tập ở Hàn Quốc của tôi đã gần chạm về mốc số không. Quá tệ!

Trong đầu tôi chợt hiện ra những bài viết về các cơn say nắng thường gặp trên đường hu hí, tất cả rồi sẽ sớm tan nhanh mà thôi. Rồi tôi sẽ quên Yohan sao? Chỉ cần nghĩ đến điều ấy thôi đã khiến tôi giật mình và thót tim.

Nhưng cuộc đời còn dài và chúng tôi ở quá xa nhau. Mỗi người một dự định mà trong đó chúng tôi không thể nào tìm thấy những điểm giao nhau. Sẽ không dễ để xin được visa trở lại Hàn Quốc thêm một lần nữa, và càng không dễ để duy trì một mối quan hệ ở xa đến vậy… Tôi băn khoăn giữa những chiều suy nghĩ mông lung. Tỉnh giấc đã là một buổi sáng mùa thu mát trong. Chiều ngày hôm đó, tôi ra sân bay.

Suốt đoạn đường dài giúp tôi mang vác đồ lên xuống tàu điện ngầm để đổi line, ngồi cạnh tôi trong tàu, Yohan đều im lặng. Tôi sợ nói ra những điều không cần thiết và ngớ ngẩn sẽ khiến cả tôi và cậu ấy buồn, nên đành lặng im. Cứ rời xa như này, không ràng buộc, không hứa hẹn, có thể chúng tôi còn có cơ hội gặp lại nhau, như những người bạn đã từng rất thân. Dù cơ may là rất nhỏ.

Sau khi scan hộ chiếu vào máy tự động, tôi cầm trong tay chiếc vé máy bay có số ghế ngay cạnh cửa sổ. Chuyến bay sẽ cất cánh lúc 19h, hi vọng lúc đó trời chưa tối. Tôi có thể nhìn ngắm những đám mây và biết từng phút giây mình đang dần rời xa nơi này. Sân bay Incheon, thành phố Seoul,… tất cả sẽ chỉ còn là những chấm nhỏ. Yohan, cậu cũng sẽ nhạt nhòa như một chấm bé xíu và rồi tan biến trong cuộc đời tôi phải không?

Tôi chia tay Yohan để bước vào phòng chờ. Cậu ấy vẫn im lặng, chỉ nắm tay tôi thật chặt và mỉm cười. Tôi đưa hộ chiếu và vé máy bay cho viên hải quan đứng ở cửa vào khoang chờ. Bất ngờ, từ phía sau, Yohan hét lớn tên tôi. Tôi giật mình quay lại. Yohan vẫy tay và bảo:

“Nhớ đọc tin nhắn nhé Đan!”

Tôi cười. Yohan vẫn nói tôi khờ nhưng xem ra cậu ấy còn khờ hơn. Tôi sắp bay, trở về nơi cách xa cậu ấy hơn 2000 km và không biết chắc có thể gặp lại. Vậy mà Yohan chọn trò chuyện bằng nhắn tin thay vì nói trực tiếp. Mặc dù nghĩ thế, tôi vẫn mở điện thoại. Một tin nhắn mới.

“Đừng giận vì tớ không nói gì với cậu trước giờ bay nhé! Cảm giác ngột thở khiến tớ bất an. Tớ không muốn phải nói lời tạm biệt với cậu chút nào. Trở về nhà an toàn nhé! À, Đan này, tớ biết, xin visa Hàn Quốc với một người Việt Nam là việc khá khó khăn. Nhưng cậu sẽ thấy cực kì dễ dàng khi xin cấp visa để bước vào trái tim một chàng trai Hàn Quốc. Chàng trai ấy chính là tớ đây. Chờ tớ nhé! Tớ sẽ làm việc chăm chỉ để có thể sang gặp cậu vào cuối mùa đông Việt Nam, khi rét về thật ngọt, khi tớ biết tớ sẽ nhớ cậu biết bao!”

Tôi quay người, nhưng không thể nào nhìn thấy Yohan nữa. Đoàn người đông đúc phía sau ngăn cản tầm nhìn. Tôi mỉm cười, vào facebook. Lần check in cuối cùng ở Hàn Quốc, tôi viết “Tớ và rét ngọt Việt Nam chờ cậu…”. Tôi tắt máy và lên máy bay. Chuyến bay mang tôi trở về với những người tôi yêu, đưa tôi trở về mảnh đất nơi tôi sẽ gặp lại chàng trai đã sẵn sàng cấp visa cho một cô gái ngoại quốc. Chuyến bay trong đêm. Sao tôi thấy trời vẫn sáng?
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
» Tên truyện : Nhóc! Tôi Yêu Em Thật Rồi.
» Truyện Tình Ảo
1234...202122»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

Snack's 1967