Huy chẳng nói gì, đưa tay choàng đôi vai nhỏ bé của Mai vào lòng, nàng đang khóc nức như một đứa trẻ bị lạc. Lúc này đây, anh thấy thương Mai vô cùng, có chắc rằng nàng sẽ quên được?
-Nhưng điều gì đã khiến Mai buồn đến như thế? – Lãm hỏi khi Mai đã thôi không ức nghẹn
-Nguyên sắp về Việt Nam. – Mai chui ra khỏi lòng Huy, nàng đưa tay dụi nước mắt. – Anh ấy mời Mai và Huy dự đám cưới của ảnh. – Nàng mím môi.
-Thế Mai tính sao? – Huy hỏi.
-Mai cũng chẳng biết nữa.
Cả hai im lặng một lát. Nước mắt nãy giờ làm nhòe đi gương mặt đang cóng vì lạnh của Mai.
-Mai à. – Huy quay sang Mai. – Hãy khóc đi,là những giọt nước cho riêng Mai thôi, nếu còn thương Nguyên, thì Mai nên vui cho anh ấy. Chẳng phải đó là điều Mai muốn và đã làm sao? – Nói rồi Huy lấy cây chì đang nằm trên thảm cỏ đưa lên và ngắm.
Mai nhíu đôi mắt lại, ngẫm một chút rồi quay sang nhìn Huy, đôi mắt nãy giờ húp lại vì nước mắt, mái tóc trước hơi rối. Nàng nhìn Huy như thế một hồi lâu, anh chẳng hiểu, hay đã nói gì lỡ lời với Mai? Anh nhíu đôi mày cũng nhìn lại Mai như thế.
Đột nhiên Mai mỉm cười, lúm đồng tiền hiện trên khuôn mặt xanh xao của nàng.
-Huy nói đúng, tại sao Mai không nghĩ ra nhỉ? Lẽ ra Mai phải vui mới đúng chứ, không phải nó đang diễn ra như những gì Mai muốn sao?
Trời đã tối sầm xuống, bên ngoài cánh đồng cỏ, thành phố đã lên đèn rực cả con đường. Mai và Huy đứng dậy dọn đồ vẽ ra về. Mai ngồi sau xe, đong đưa theo một điệu nhạc nào đó phát ra từ một quán nhỏ ven đường.
“…Có chút nắng lên qua hàng cây, có chút gió bay theo làn mây đưa em gần anh
Và…
I just wanna say : I love u and need u
Lặng thầm mong em sẽ bên anh đôi vai gần kề chẳng rời xa nhau
I love u and i need u…”
Nàng nhìn những người lặng lẽ cam chịu cái lạnh cùng sự cô đơn dưới tiết lạnh. Nghĩ lại bản thân, thế ra mình còn hơn rất nhiều người, tại sao cứ buồn mãi vì một cánh cửa đã khép lại từ lâu chứ. Hạnh phúc đôi khi là cánh cửa ở sát phòng ta, nó cứ mở chờ đón ta dù rằng ngày thường ta vẫn hay đi ngang qua đấy.
Mai cười nhẹ nhìn lên tấm lưng của Huy, anh vẫn cứ âm thầm bên Mai. Nhẹ nhàng, nàng luồn hai tay lên eo Huy, tặng cho anh một cái ôm thật ấm.
-Mai xin lỗi Huy nhé!
-Vì cái gì hả Mai? – Huy mỉm cười hạnh phúc, trong anh, cái gì đó đang rạo rực và xao xuyến.
-Mai không biết nữa, nhưng thấy mình có lỗi với Huy. Huy đã vì Mai nhiều quá…! – Nàng áp sát má vào lưng anh
-Trời ạ, ngốc thế! Huy lo cho Mai cả đời cũng được!
Mai cười, ấn nhẹ vào hông Huy, cả hai cùng cười rộn lên khiến những chiếc xe đi gần phải chú ý. Đêm lạnh mà thật ấm.
***
Huy đứng bên ngoài khung cửa nhìn Mai đang dạy trong lớp, cái cách nàng say mê với các học trò cũng khiến cho anh quên đi ý nghĩ kéo cô về công ty mình cùng làm design.
Anh đến để cùng Mai đi mua quà chúc tết, và sắm một ít đồ cho ngày mai đi dự tiệc cưới của Nguyên.
-Anh đứng chờ chút nhé, cũng sắp xong rồi. – Mai tiến lại chỗ cửa sổ nói nhỏ với Huy.
-Uhm, anh quen chờ rồi mà. – Huy cười – Chờ mới có được em đấy chứ.
Cả hai cùng cười. Thật vậy, đôi khi đợi chờ là hạnh phúc, Akira Phan nhỉ
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ