Những tấm hình trong cuốn sổ rơi vãi ra, những tấm hình chụp hai người yêu nhau, họ cười thật hạnh phúc. Là anh và cô gái ấy...
Tôi choáng váng. Tôi lao khỏi phòng anh mặc tất cả những lời van xin được giải thích. Tất cả những gì vững chãi trong tôi, niềm tin, tình yêu... vỡ vụn như những mảnh thủy tinh. Không ý thức, tôi chạy ra đường giữa dòng xe qua lại... và tôi thấy chiếc ô tô đang lao về phía mình.
Xung quanh tôi trắng toát và mịt mùng. Dường như tôi đã ngủ một giấc dài. Khi tỉnh lại, tôi thấy mình lửng lơ và cuốn vào những cơn gió...
IV/ Có khi nào rời xa
Cô gái rời khỏi phòng anh, hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi má. Không phủ nhận, tôi đã cảm thấy chút hoan hỉ như mình là kẻ thắng trận. Tôi không thể để anh quên tôi dễ dàng như thế, tôi không thể chịu đựng được việc anh ở bên cô gái khác khi tôi còn ở đây. Tôi lại quanh quẩn bên anh và lang thang theo anh. Trông anh không còn mỏi mệt và xanh xao như trước nữa. Căn phòng trọ lại gọn gàng và ngăn nắp. Những món đồ thuộc về tôi vẫn nguyên chỗ của nó. Tôi ngỡ là mọi thứ trở lại như cũ, cho đến đến khi nhận ra điều bất thường.
Mỗi buổi chiều êm đềm với những vệt nắng xuyên qua khung cửa gỗ, anh tự pha hai cốc cacao nóng, món tôi thích, một cho tôi và một cho anh. Anh ngồi nhâm nhi, nhìn cốc cacao phía đối diện và nói chuyện, như tôi đang ngồi ấy. Mỗi tối trước khi đi ngủ, anh gọi vào số tôi và trò chuyện như tôi đang lắng nghe. Ngay khi trong những cơn mơ dưới lòng đại dương sâu thẳm, tôi vẫn nghe tiếng anh gọi tên tôi, rất gần mà như rất xa... Là anh ảo tưởng hay cố tình tự tạo ra những ảo tưởng?
Tôi hồ nghi. Tôi rối trí. Và rồi tôi hoảng hốt. Tôi chạy lại bên anh, gọi thật to tên anh nhưng anh vẫn nhìn về hướng đối diện. Tôi như vô hình. Và bất lực. Tôi làm mọi cách để anh nhận ra sự có mặt của mình, ở ngay đây chứ không phải phía đối diện kia, chỉ trống rỗng. Nhưng tôi vẫn hoàn toàn bất lực. Tôi khóc thét. Hoảng loạn và tuyệt vọng.
Tôi buộc phải chấp nhận sự thực rằng tôi và anh đã thuộc về hai thế giới. Một sự thực nghiệt ngã mà tôi đã luôn cố tình phủ nhận.
Một chiều tàn, khi chiếc lá vàng cuối đông liệng qua khung cửa phòng anh trọ, mang gió tới thổi bay những trang nhật kí trên mặt bàn, tôi ngỡ ngàng nhìn những dòng chữ hiện lên đầy lo lắng và mỏi mệt
“Cô ấy trở lại. Người con gái tôi từng rất yêu và rất muốn bảo vệ đã trở lại. Nhưng tại sao lại là lúc này? Trong lúc tôi cần cô nhất, cô đã rời khỏi tôi. Cuộc sống tôi là địa ngục cho đến ngày tôi gặp em. Tôi đã ngỡ trái tim mình đóng băng, nhưng nó tan chảy trước em. Tôi yêu em nhiều hơn tất cả những gì tôi có thể tưởng tượng, vì nụ cười em cho trái tim tôi nắng ấm và bình yên. Nhưng. Cuộc đời vẫn có những con chữ “ nhưng” đầy oan nghiệt. Tại sao cô trở về trong lúc tôi và em đang hạnh phúc nhất? Cô nói rằng cô hối hận vì đã rời khỏi tôi và lúc này cô cần tôi ở bên. Phải, tôi có nao lòng. Nhưng tôi giận mình đã đớn hèn như thế. Tôi khốn khổ vì nghĩ đã phản bội em dẫu chỉ trong ý nghĩ. Tôi không thể tiếp tục xao động như bây giờ. Tôi đã chấp nhận việc mất người con gái ấy một cách khó khăn, nhưng tôi không thể và không bao giờ đủ can đảm để đánh mất em. Cô là quá khứ, còn em mới là thực tại. Mọi chuyện nên dừng ở đây, trước khi nàng ương ngạnh phát hiện ra bất ổn.
Giá em biết lúc em ghen hay làm đủ mọi trò con nít để bắt tôi ghen mà bất lực, em dễ thương như thế nào.
Sau cuộc hẹn hôm nay, những bức ảnh dưới cuốn sổ này, tôi sẽ đốt!”
Tôi cảm nhận mơ hồ về những giọt nước lăn trên má mình. Từng giọt, từng giọt, trong suốt, rơi vào không trung, tan biến trước khi đáp đất. Tôi đã muốn giữ anh bên mình, tôi muốn anh chỉ là của tôi, tôi muốn anh không bao giờ quên tôi, ngay cả khi tôi đã hoàn toàn biến mất và vô hình. Tôi quá vị kị trước sự cao thượng của anh, tôi không xứng đáng với tình cảm anh dành cho. Tôi giữ anh quá chặt, và giờ tôi biết tôi cần phải buông tay.
Yêu không hẳn là ở bên người ấy. Yêu là được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc, dù ở đâu, dù ở bên ai.
Yêu không hẳn là mãi mãi sẽ chẳng rời xa. Yêu là phải yêu hết mình cho tới khi không thể yêu thêm nữa, hãy nhủ lòng, buông tay để người ấy ra đi, tìm một hạnh phúc mới, khi ở bên mình không còn hạnh phúc.
V/ Valentine
Tôi nép sát vào tường, dồn sức vào đôi mắt và cố gắng di chuyển khối không khí. Tôi tập trung toàn bộ sức lực của một chiếc bóng lơ lửng chỉ để lật tung những trang nhật kí trên mặt bàn ấy. Thật sự khó khăn, với một kẻ còn rơi rớt lai nơi trần thế này như tôi. Nhưng rốt cuộc, tôi đã làm được. Như có một trận gió mạnh thốc vào, quyển nhật kí bật tung ra. Và những bức hình cũng bật ra, rơi xuống đất.
Cô gái mắt đang ngấn lệ đã định rời đi, nhưng cô đứng hình khi nhìn thấy những tấm ảnh ấy, những kỉ niệm một thời cô và anh của tôi đã thuộc về nhau.
Hôm nay là Valentine, một Vanlentine ngọt ngào và lạnh cho những đôi tình nhân. Mình anh của tôi lặng thinh trong căn phòng vắng. Anh đã mỏi mệt và kiệt sức với những ảo tưởng tự vẽ nên. Anh buộc lòng chấp nhận việc tôi đã không còn bên anh nữa.
Cô gái ấy lại xuất hiện. Cô nói rằng sẽ là lần cuối cùng cô xuất hiện nơi đây nếu anh muốn. Cô nói rằng cô đã rất khó khăn khi ép mình tin, tình cảm của anh giờ đã không còn dành cho cô nữa. Cô xin lỗi dù biết đã quá muộn, nhưng cô sẽ trả lại anh sự bình yên như khi cô vắng mặt. Cô khóc. Còn tôi nguyền rủa rằng, giá mà cô đừng trở lại, đừng phá hủy cuộc sống bình yên của tôi và anh. Nhưng tôi hiểu cuộc sống không chấp nhận hai con chữ “ giá mà”. Lúc này, không còn tôi cạnh bên, anh cần cô.
Ngay khi cô định bước đi, những bức ảnh rơi ra từ cuốn nhật kí. Cô bàng hoàng. Anh cũng bàng hoàng.
Nếu là ngày trước, tôi sẽ điên lên vì ghen mất, khi một cô gái ôm chặt lấy anh như vậy, lại còn ngay trước mắt tôi. Nhưng sao giờ này, tôi thấy lòng thật nhẹ...
Tôi sẽ là quá khứ của anh, anh có thể sẽ quên tôi. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Quan trọng là anh đã yêu tôi, đã từng yêu tôi rất nhiều.
***
Valentine năm nay vẫn vậy, trên bờ Hồ Tây, những đôi tình nhân tựa đầu trò chuyện. Đâu đó từ một chiếc điện thoại, bản balad lại ngân lên êm và nhẹ như ru, như làn khói mỏng từ mặt hồ đang bốc lên. Tôi thấy mình lửng lơ và tan ra giữa làn khói ấy. Tôi sẽ đến nơi thuộc về mình. Nơi đây, tôi để lại người tôi yêu nhất.
Yêu nhau, có thể sẽ có ngày rời xa, sẽ có ngày quên nhau. Nhưng chỉ cần khi yêu, yêu thật nhiều và yêu thật lòng thôi.
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ