Insane
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Chẳng có gì đáp lại tôi sau 3 lần bấm chuông cửa, thế là tôi đành đánh bạo đẩy mạnh cánh cổng sắt kiểu Âu nặng trịch. Cổng không bị khóa và tôi dễ dàng lọt vào khoảnh sân có lát những ô đá gồ ghề. Tôi tiến đến gần sảnh nhưng chưa đến nơi đã giẫm phải những cành cây khô gãy rải rác trên nền đất. Nghe tiếng động, một người đàn ông trung niên có mái tóc điểm bạc ngồi trong nhà bất giác ngoảnh ra. Tôi dẹp bỏ mọi sự ngỡ ngàng, vội lắp bắp thanh minh rằng mình chỉ muốn đến gặp Vic để trả lại bức tranh cho cậu. Người đàn ông đó gật đầu cười hiền. Ông vui vẻ mời tôi vào nhà sau khi đã gấp lại cuốn sách còn đang đọc dở.

Phải một lúc sau, qua chào hỏi xã giao và đôi lời giới thiệu, tôi mới biết người đàn ông đó là cha Vic. Lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, ông bảo rằng Vic đã đi đâu đó từ chập tối rồi. Tôi mỉm cười đáp lễ, bảo rằng mình cũng không có ý định nán lại lâu rồi tranh thủ đưa mắt len lỏi khắp các gian nhà. Một sự lạnh lẽo không thể che giấu cứ xộc thẳng vào tâm trí. Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác lạ lùng như vậy, mọi ngóc ngách của căn nhà này cứ bảng lảng mùi vị giống hệt như một mâm cơm đắng chát và nguội ngắt.

- Cha! Spaghetti của cha đây!!!

Khi chúng tôi đang ngồi yên với vài mẩu chuyện nho nhỏ và đón ánh lửa từ lò sưởi, thì cánh cửa gỗ sơn trắng bất ngờ bật mở và sau đó...Vic bước vào. Nụ cười trên môi cậu ấy tắt ngấm khi nhìn thấy tôi. Ông Hudson – cha cậu ấy- bảo tôi đã chờ cậu ấy được một lúc rồi và tại sao chúng tôi lại không cùng đi dạo ra sau vườn một chút nhỉ. Vic có vẻ không thoải mái trước lời đề nghị của cha nhưng cũng đành phải miễn cưỡng gật đầu, sau khi thu lại ánh mắt xoáy mạnh vào bức tranh tôi đặt ở mép bàn.

Khu vườn ngập trong vị đông buốt giá. Vic không hé răng đến nửa lời, khuôn mặt đăm đăm. Tôi cũng chẳng dám cất tiếng, cứ để mặc cho im lặng bao trùm. Chẳng có gì đặc biệt. Cho đến lúc tôi mỏi chân, vô thức tựa người vào lan can gỗ mục và...vấp phải một hòn đá. Khi ấy, một bàn tay đã nhanh thật nhanh vươn ra chụp lấy tôi đang sắp tiếp đất bằng một cú ngã đau điếng.

- Cảm...cảm ơn. – tôi lí nhí sau khi Vic đã buông tay mình ra, cố vùi vào gió khuôn mặt đang bừng đỏ. Định sẽ không nói thêm điều gì nữa, nhưng rồi một vài vệt màu đỏ vương trên cằm cậu ấy đột nhiên sáng lóa dưới ánh trăng, khiến tôi hốt hoảng như giẫm phải lửa.

- Máu...

Vic bất ngờ hướng theo sự hoảng sợ của tôi. Cậu đưa tay lên mặt mình...và lúc đó tôi mới nhận ra, máu trên cằm là do cậu ấy đã dùng bàn tay bị tróc một lớp da quẹt vào đó.

- Tớ lấy bông băng!

- Không cần! – Vic gạt phắt đi, tỏ ra hoàn toàn bình thản trước sự luống cuống của tôi. Rồi cậu ấy lôi ra từ trong túi áo một ít bông gạc, ung dung thấm lấy những giọt đỏ thẫm đang rơi tự do xuống nền tuyết trắng. – Đừng ngạc nhiên, cái này với tôi là bình thường thôi! – Vic chậm rãi, chăm chú vào vết thương của mình. – Mà cũng đừng lo, không phải lỗi tại cậu.

Bàn chân tôi lún nhẹ vào lớp tuyết phủ dày. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, khuôn mặt Vic bỗng nhiên sáng bừng như một vì tinh tú. Cậu ấy tỏ ra hơi khó chịu khi bắt được tia nhìn chằm chằm ấy của tôi. Nhưng rồi cũng lại quay đi, vẻ như không hề thích nói lên một điều gì đó, ngay cả những điều mà mình không hài lòng.

-Vic này... - tôi cất tiếng, thật nhỏ, như sợ rằng nếu nói lớn hơn, Vic và cả không gian tuyệt đẹp xung quanh sẽ vỡ tan như một tấm gương mỏng mảnh. – Tớ có thể biết tại sao không?

- Chỉ là một tai nạn nhỏ thôi...

- Không, tớ không hỏi vết thương trên tay cậu! – tôi lắc nhẹ đầu khi nhận ra cậu ấy đang hiểu sai ý mình. – Tớ muốn biết ...tại sao cậu lại muốn vứt bức tranh? Tại sao cậu lại trở nên tách biệt? Và...

- Chẳng tại sao cả! –Vic ngắt lời tôi bằng vẻ mặt lạnh lùng. Cậu ấy phủi phủi lớp áo dính đầy những bông tuyết, toan đứng dậy bỏ đi. Tim tôi đập thật mạnh, một thứ gì đó cứ quặn lên và không hiểu sao lại khiến tôi nghĩ rằng Vic sẽ biến mất nếu như cậu ấy cứ tiếp tục đi mãi vào những khoảng tối.

- Vì cậu...cô đơn sao?

Bước chân Vic khựng lại. Đôi đồng tử màu cà phê co lại như đang kìm nén một sự giận dữ. Tôi hiểu rõ mình vừa làm gì. Việc liều lĩnh đánh thức con sóng bao lâu nay vẫn ngủ vùi trong trái tim đầy vết xước chẳng khác nào lôi cơn giận của Vic lên đến đỉnh điểm. Nhưng thật kỳ lạ...tôi không hề sợ.

- Cậu có thực sự hiểu...cô đơn là gì không?

Mấy dây trường xuân khô héo bám chặt vào những kẽ hở của hàng rào thép gai thỉnh thoảng lại run rẩy. Tay Vic vô thức siết chặt. Tôi ngập ngừng, định đáp lại nhưng rồi chợt nhận ra...hình như cậu ấy không cần một câu trả lời nào cả.

- Là lúc tất cả thế giới đeo mặt nạ khi nhìn cậu và chỉ hiện rõ bộ mặt thật khi cậu đã quay lưng lại. – Vic hướng mắt lên cao, tiếp tục. - Là khi cậu nhận ra chẳng còn được ai cần đến và luôn phải sống trong nỗi sợ hãi bị bỏ rơi. Là khi cậu phát hiện những người mình yêu thương bấy lâu nay đã che mắt cậu bởi những chuyện đời dối trá! Cậu hiểu không? Bởi vì tôi...chỉ là con rối trong tay họ! Họ bảo rằng tôi chỉ là một thằng con hoang. Sống bám vào người chẳng phải là cha mình và mòn mỏi đợi chờ tình thương từ một người mẹ!

-...

Tôi nghe rõ lời Vic. Ướt đẫm sương đêm. Lạnh buốt như tuyết. Và rời rạc như mảnh lá khô cuối mùa. Dù không thể biết được Vic đã trải qua và đang chịu đựng những thứ khủng khiếp gì, nhưng bằng một linh cảm kỳ diệu nào đó, tôi bỗng nhiên nghe thấy trái tim của cả cậu ấy và tôi...đang đập những nhịp giống nhau. Tôi không nói gì nữa cả, chỉ cố vươn tay, chạm thật khẽ, thật nhẹ vào những sợi tóc mềm mượt đang che kín đôi mắt màu cà phê ấy. Thấy lòng mình cứ nao nao hệt như đang phải nếm vị màu nâu đắng ngắt của cơn gió giữa mùa.

- Cậu...hiểu chứ? – với giọng nói đã mất dần âm vựa trầm băng lạnh, cậu ấy hướng về phía tôi một ánh mắt ngập màu tuyết.

Tớ hiểu mà!

4. ...Để vẽ một mảng màu sáng khác.

Có một thứ rõ rệt nào đó đã thực sự đổi thay sau buổi tối lạnh lẽo ở nhà Vic ngày hôm ấy. Trước đây tôi cứ ngỡ rằng Vic bất cần và kiêu ngạo. Nhưng bây giờ, rốt cuộc tôi cũng hiểu, người con trai ngang tàng và ngạo nghễ ấy hóa ra cũng chỉ là một con mèo hoang đáng thương, sự lạnh nhạt khi Vic sống giữa lòng thế giới có chăng cũng chỉ là một bản năng tự vệ. Tôi cũng tìm thấy nguyên nhân tại sao hội con gái cố tình bỏ quên và không muốn tiếp cận cậu ấy. Vì gia thế. Vì thân phận. Hay vì ti tỉ những lý do này nọ khác. Thành kiến nặng nề đã khiến người ta dồn Vic vào chân tường và thay vì chạy thoát, cậu ấy lại cố thu mình vào cái góc bé nhỏ ngột ngạt. Suy cho cùng thì Vic cũng giống tôi, cũng đều chạy trốn thế giới mà không có ai chấp nhận cho mình tồn tại. Chúng tôi hóa ra lại là hai kẻ cùng ngập ngụa trong những nỗi đau và bị vùi lấp bởi những luẩn khuất của cuộc đời.

Tôi không còn chủ động xuất hiện trước Vic, chúng tôi chỉ thỉnh thoảng lướt qua nhau trong sự vội vã của những dòng chảy xung quanh. Tôi cũng nghĩ rằng, sẽ không còn cơ hội nào cho tôi được ở gần bên cậu nữa cả. Ấy thế mà...khi Vic đột ngột gọi tên tôi vào một chiều thư viện muộn, thì tôi đã phải tập cách nghi hoặc những điều bất khả thi có thể xảy ra giữa cuộc đời.

Có ai đoán trước được những điều duyên phận đã sắp đặt đâu...

- Tôi không biết là ngoài mình ra, vẫn còn có người biết đọc những tập tranh của Picasso và Vangoth...

Tôi đánh rơi vài chục nhịp thở, theo phản xạ giấu hai tập tranh ra sau lưng, chẳng biết phải nên nói gì. Ngay cả việc tôi cố "dấn thân" vào hội họa là vì muốn hiểu Vic...cũng bị cậu ấy phát hiện ra hay sao?!

Vic mím môi nhìn tôi, một cái nhìn không ngạo mạn, không chán ghét, không tổn thương, rất khác, hoàn toàn khác so với những lần trước đó. Tôi bỗng dưng nghĩ đến khoảnh khắc khi tôi và cậu ấy ngồi bên nhau trong khu vườn, rồi lại nghĩ đến thế giới tách biệt của cả hai chúng tôi nữa.

- Nhật Vy...cảm ơn!

Giây phút khi mà nét nắng nhàn nhạt của ngày đông sắp tắt, tôi chợt thấy một vạt màu sáng ánh lên nơi khóe môi của Vic.

Ấy là một nụ cười.

Và rồi, hệt như một cơn mơ...tôi đã hy vọng và chờ đợi một điều kỳ diệu.

Kể từ lúc đó, thế giới của hai chúng tôi đã bất ngờ từ bỏ việc song song chạy thẳng để rẽ sang những con đường khác. Chẳng biết tại sao sau một lời cảm ơn, Vic lại cứ bình thản để mình rơi và
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
<<1...345
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Yêu người không hoàn hảo
» Yêu một Hoàng tử Ếch
» Yêu Chàng Rồi Nha
» Vợ Ngốc Ah ! Em Trốn Được Tôi Sao ?
» Vị mặn của cà phê muối
1234...434445»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt