XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
Nắng khẽ hắt vào căn phòng nhỏ của cô, ánh nắng chiều mà sao cô thấy thật dễ chịu chứ không oi bức như ngày thường. Cô đứng dậy, mở cửa sổ, nhíu mày vì có cơn gió vô tình bay ngang qua, thổi vào mắt cô những hạt bụi bé nhỏ. Dụi mắt, hình như ươn ướt. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra. Một cơn gió khác lại thổi đến, nhưng không mang theo bụi, cảm giác thật thoải mái với cơn gió trong lành của đất trời. Sau lưng cô, có tiếng chuông gió vang lên.

Phòng trọ của cô nằm trên căn gác nhỏ, cửa sổ lại quay về phía Tây, nơi sẽ đón những đợt nắng gắt của chiều tà. Nhưng cô lại không muốn chuyển đi chỗ khác, vì chỉ có ở đây, ban đêm cô mới có thể hứng những cơn gió mát lành thổi từ khúc sông nhỏ phía sau, thỉnh thoảng, cô có thể nhâm nhi ly cafê đen, ngắm sao trời, và, nhắn tin với anh. Nhưng đó đã là một thói quen của ngày trước.

Tiếng chuông tin nhắn vang lên, là Phong.

Ngủ dậy chưa Phan.

Xin lỗi bạn nhắn tin nhầm rồi.


Cô mỉm cười nhắn lại, rồi hồi hộp chờ tin nhắn trả lời từ Phong. 5 phút, rồi 10 phút trôi qua, Phong không trả lời tin nhắn của cô.

“Cậu ta dỗi mình ư? Mình mới là người phải dỗi cậu ta mới đúng!”

Phong là cậu bạn cô mới quen trong buổi offline trà sữa hai tháng trước, ngoài chiều cao nổi trội ra thì ở Phong không có gì nổi bật, khuôn mặt cậu ấy không đẹp lạnh lùng hay ấm áp như những hotboy trong truyện, chỉ có cái gì đó rất bình thản khiến cô để ý từ đầu buổi gặp mặt.

Buổi offline là để giúp cho mọi người trong nhóm có cơ hội tiếp xúc với nhau và thân thiện với nhau hơn, chính vì vậy mà mỗi người phải tự giới thiệu về bản thân mình. Cô vốn chỉ đi cùng nhỏ bạn cùng lớp nên không có bất kỳ một sự chuẩn bị nào, cứ nghĩ đến uống trà sữa rồi ai hợp cạ thì bắt chuyện thôi nên cô mới đồng ý đi cùng. Vậy nên cô đã rất lung túng.

Mình là…là…là…Phan…Phan.

Khuôn mặt cô bắt đầu đỏ ửng lên, miệng lắp bắp không nên lời, mọi người càng động viên cô lại càng bối rồi. Ánh mắt cô lướt nhìn mọi người và dừng lại ở Phong. Cậu ấy nhìn cô, cứ như hai người bạn thân lâu lắm rồi tình cờ gặp nhau trong quán nước ven đường. Không hiểu sao, cô lấy lại tự tin và nói rành mạch hết về bản thân một cách thật hóm hỉnh.

- Mình là Phan Linh, hai tháng nữa mình sẽ chính thức ra trường và sẽ là 1cô giáo. Rất vui vì được kết bạn với tất cả mọi người.

- Cô giáo có người yêu chưa cô giáo ơi?

Có tiếng đùa từ những bạn còn lại, cô nháy mắt, cười thật tươi

- Cô giáo còn ế con ơi!

Tâm trạng cô lúc đó thật tốt, lâu rồi cô mới lại cười tươi như vậy, nhỏ bạn ngồi bên khẽ nắm chặt tay cô. Cô hiểu nhỏ muốn nói gì.

“Qúa khứ là của hôm qua, của lâu lắm rồi”

Đến lượt Phong, như là cuộc họp mặt với những người bạn thân cấp ba, cậu đưa mắt về phía mọi người, cười thật tươi và nháy mắt với tôi: "Bác sỹ rất hợp với cô giáo, Nam Phong rất ấn tượng với bạn Phan."

Tất cả mọi người hò hét và đều hướng về phía cô, khiến một lần nữa, mặt cô nóng bừng.

Sau buổi họp mặt ngày hôm đó, cô trở thành bạn với Phong.

Đó là một cậu bạn rất kỳ lạ với cô. Phong rất tốt, cậu quan tâm cô đúng mực của 1người bạn, lại rất tâm lý nhưng không bao giờ cậu hỏi về cô, cậu nói cậu sẽ tự tìm hiểu, như là cô thích kem loại gì, thích màu gì, thích ăn món quà vặt nào nhất, thích uống thức uống gì, thích loại trái cây nào…và quá khứ của cô ra sao.

Nếu hỏi cậu thì là thuộc bài rồi, mình muốn tự khám phá hơn, Phan ngốc.

Cô hét lên, chạy đuổi cậu xung quanh công viên, cứ toàn gọi cô là Phan, mà lại còn là Phan ngốc nữa chứ.

Nhưng mà...

Cậu đã trả lời như vậy khi cô hỏi câu hàng tá những câu hỏi về sở thích của cậu mà cậu lại không hề hỏi cô điều gì. Điều đó làm cô chẳng thể hiểu nổi cậu.

“Có những lúc, cậu sẽ chẳng có được câu trả lời thật lòng nếu cậu hỏi người khác đâu, cậu phải tự mình hiểu. Đôi khi còn phải dùng đến cả lý trí và trái tim để có câu trả lời đúng nhất Phan ạ.” Đó là tin nhắn tối qua, mà không, là sáng nay, lúc 4h sáng, Phong nhắn cho Linh. Cô hiểu cậu muốn nói gì. Chuyện của cô, của lâu lắm rồi.

Điện thoại cô đổ chuông.

Phongphong

Cô bắt máy, chưa kịp nói gì, đầu bên kia Phong đã giục

Phan, tôi cho cô 5 phút để xuống đi dạo với tôi, 5phút bắt đầu.

Phong tắt máy, Linh thấy cậu bạn thật đáng yêu, sao lại biết cô đang cần làm- một - vòng thành phố nhỉ.

Quận 7 vào buổi chiều đầu tuần nên không có nhiều người lắm, cô và Phong gửi xe rồi tản bộ hít thở không khí trong lành.

Phong này.

Ừm.

Ừm gì mà ừm, tớ hỏi này.

Phan nói đi.

Đã bảo không được gọi tớ là Phan rồi mà.

Cô tức khí, nhéo vào tay cậu 1 cái rõ đau, Phong quay lại nhìn cô, khẽ nhăn mặt rồi chạy đi. Cô bất ngờ, không nghĩ cậu bạn lại trẻ con như vậy, có chút xíu vậy cũng dỗi nữa rồi. Cô toan đuổi theo, nhưng khựng lại, là anh, đúng là anh đang ở đối diện, anh đang đi về phía cô.

Sáng nay, khi đọc được tin nhắn của Phong cô đã nghĩ thông hết mọi chuyện, đã quyết định thôi mong chờ anh, đã nghĩ đến lúc phải cất giữ anh ở một góc nhỏ trong tim như một kỷ niệm ngọt ngào nhưng đớn đau. Vậy mà giây phút này đây, trái tim cô như tan chảy, sau hơn 1 năm trời anh xuất hiện trước mặt cô như một cú đánh, đánh gục cô, một người vừa mới đứng dậy sau vấp ngã. Anh tay trong tay một cô gái khác, cười nói vui vẻ, lướt ngang qua cô như không hề quen biết.

Cô chẳng thể đứng vững.

“Hãy cho nhau thời gian, xa nhau để biết mình cần nhau, anh yêu em, chờ anh...”

Vào cái ngày anh nói lời chia tay cô, cô gần như phát điên, và anh đã nói vậy khi cô hỏi lý do. Anh nói cần thời gian, cần xa nhau để về bên nhau khi thấy cần nhau. Cô cần anh dù là lúc nào, nhưng anh lại nói anh không biết là bao lâu. Cô đã tin, đã chờ anh.

Người ta nói anh chỉ là kẻ trăng hoa, chỉ lợi dụng tình cảm của cô, cô bỏ ngoài tai, cô vẫn chờ anh. Facebook của anh xuất hiện hình ảnh tình cảm với người khác, cô vẫn tin anh, vẫn chờ anh. Anh nói cô quên anh đi, lúc đó chỉ vì anh không muốn cô nghĩ quẩn nên nói vậy thôi, cô vẫn tin anh, vẫn chờ anh. Nhưng mà, bây giờ thì hết thật rồi, anh thậm chí còn không nhìn ra cô, lướt ngang cô như không hề quen biết.

Cô khóc nấc lên, tại sao chứ, không phải chỉ mới vài tiếng trước thôi cô đã quyết tâm quên đi anh rồi sao, vậy sao giờ đây còn thấy đau đến vậy, mọi thứ lại như trước đây, như lúc cô chưa hề muốn chấp nhận, như lúc cô chưa hề muốn quên anh đi.

Phan à, xí xóa nhé, Phan đừng giận vì mình cứ gọi Phan là Phan nhé.

Phong quay lại cúi xuống áp hai cây kem vào má cô từ phía sau, cô quay lại, ôm chầm lấy Phong vỡ òa như một đứa trẻ.

Linh mà tớ muốn hiểu, không phải như thế này.

Nhưng mà Phong ơi, người ta cứ như chưa từng quen biết tớ.

Phong ôm chầm lấy Linh, tự nhiên cậu cảm thấy cô gái này thật nhỏ bé, và câu muốn che chở cho cô.

Dưới đất hai cây kem tan chảy.

Trái tim ai đó hình như cũng đang tan chảy.

Này.

Gì?

Biết hôm nay là ngày gì không?

Cô vừa hút trà sữa vừa giương đôi mắt tròn xoe lên nhìn cậu,

Ngày gì?

Phong cốc vào đầu cô 1cái rõ đau

À.

Mắt cậu sáng lên

Nhớ ra rồi hả?

Ừm, 2 năm ngày tớ và anh ấy chia tay.

Ừm.

Phong không còn giữ được vẻ bình thản hàng ngày, cậu thở dài, ra vẻ thật vọng lắm.

Linh nhìn cậu, mỉm cười:

"Và một năm từ ngày đầu tiên tớ gặp được người sẽ bên tớ trên con đường tương lai!"

Cái gì là của ngày hôm qua, cho dù ta có muốn cũng chẳng thể quên đi, nhưng hãy cất giữ nó để đón chờ một cơn gió mới mát lành hơn.
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
Bài Viết Ngẫu Nghiên
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Liên kết
onlinebộ đếm