Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
1.
- Alo mẹ à
- Ừ,mẹ đây, con quyết định thế nào. Có một công việc ở Hải Phòng rất tốt, ba mẹ cũng muốn con về đây cho gần, ông dạo này rất yếu không biết còn được bao lâu nữa.
- Vâng
- Dạo này mẹ cũng mệt mỏi chán nản lắm. Ông nhắc đến con suốt đấy
- Mẹ, con biết rồi, con sẽ suy nghĩ. Cuối tuần này con sẽ về nhà
Ông ơi!

2. Điện thoại đã ngắt từ lâu rồi mà cô vẫn ngồi thừ người. Cô vẫn luôn suy nghĩ về những câu nói của mẹ. Kì Anh - cái tên nghe có vẻ con trai nhưng đằng sau cái vỏ bọc xù xì, ương ngạnh ấy là một trái tim đa cảm yếu đuối. Là một người mau nước mắt, cô quan niệm hạnh phúc vốn như bong bóng xà phòng. Đẹp đấy, rực rỡ đấy nhưng mong manh, dễ vỡ. Hạnh phúc vốn là thứ con người ta ai cũng khao khát có được nhưng hạnh phúc thì đâu vỉnh cửu, nó rất ngắn ngủi. Nếu ta không biết giữ gìn hay cố gắng chiếm đoạt nó thì cũng giống như bong bóng mùa hè, dưới ánh nắng mặt trời là giây phút nó trở nên rực rỡ nhất long lanh nhất nhưng khoảng khắc đẹp nhất cũng là khoẳng khắc cuối cùng. Nó tan biến ngay trong không khí như chưa hề tồn tại.

Sau một giấc ngủ dài mệt mỏi, cô lê bước tới bàn làm việc của mình. Mấy hôm nay mất ngủ trông cô gầy và xanh xao hẳn. 29 tuổi nhưng cô vẫn nhí nhảnh trẻ trung như hồi mới ra trường vì thế cái bộ dạng thảm hại của cô dạo này không thoát khỏi con mắt tò mò của những người trong công ty. Tít tít. Mới sáng sớm mà con bạn đã nhắn tin hẹn đi ăn trưa rồi nói chuyện. Sao nó gầy gò mà tham ăn thế không biết. Không biết có chuyện gì hot để buôn đây. Suy nghĩ ấy khiến Kì Anh bật cười.
Bước vào quán café quen thuộc được trang trí nhẹ nhàng với tông màu đen trắng và những bức ảnh tĩnh vật cũng chỉ có một kiểu đen trắng, Kỳ Anh đã sớm nhận thấy Cá nhỏ đang toe toét nhìn mình. Ăn xong đĩa mì no kềnh vừa cầm cốc café lên chưa kịp nhấm nháp thì Cá nhỏ đã tuyên bố tin giật gân đúng như nó dự đoán
- Tháng sau tao lấy chồng
- Mày đùa tao hả. Mày thì ai lấy
- Ai bảo mày thế. Lấy anh 76 chứ lấy ai nữa, nhà anh ấy định ngày rồi
- Sao vội thế
- Thích thì nhích, các cụ ở nhà giục quá với lại tháng sau đẹp ngày. Cả năm đẹp mỗi ngày ấy hehe
Ngồi thừ người ra một lúc Kỳ Anh mới kịp định hình là con nhỏ bạn thân nói thật. Cứ có chuyện gì khiến tim nó nghẹn lại là nó lại ngồi thừ người ra. Ừ cũng 29 tuổi rồi, còn trẻ trung gì nữa đâu mà chẳng nhích. Thế là, thêm một đứa dấn thân vào con đường gia đình. Cái con đường ấy cô chỉ mới đến ngưỡng cửa mà dù khao khát thế nào cô cũng không thể bước chân vào đó, dù thế nào cô cũng chỉ là kẻ ngoại đạo dừng bước ở vạch vôi ranh giới giữa những người độc thân vui vẻ và một happy wedding. Là con gái cô cũng khao khát có một bờ vai để dựa, cũng khao khát được mặc váy cưới một lần, điều tưởng như rất tự nhiên với bất kì người con gái nào nhưng sao với cô lại xa vời quá. Ngồi nghe con bạn huyên thuyên đủ thứ dự định sau này của nó về đám cười Kỳ Anh cũng tíu tít trêu chọc, cô hứa sẽ đi cùng nó hôm chụp ảnh cưới mà thấy tim mình nhói đau như bị ai đâm.

Mở facebook để viết vài dòng tâm sự sau khi nghe cái tin sét đánh của nhỏ bạn thân, nhìn lại ảnh đại diện của mình: hình một cô gái mặc váy cưới nhưng không có mặt, Kỳ Anh lặng lẽ lau nước mắt tự nhiên cứ chảy dài trên má. Thế là mày sắp cưới rồi, không biết sau này hai đứa còn có thời gian ngồi tâm sự cùng nhau không nữa. Mày cứ hứa trời hứa biển là dù có lấy chồng thì sẽ vẫn dành thời gian để quan tâm tới bạn bè nhưng tao biết thừa cuộc sống gia đình nhiều cái phải lo toan, sẽ bận rộn hơn rất nhiều những gì mày nghĩ, Cá nhỏ ạ! Lúc ấy không biết mày có còn nhớ đến tao không? Mày sẽ sống tốt phải không? Còn tao thì… Anh à, chẳng lẽ với em, cái váy cưới ấy thật sự chỉ như một giấc mơ. Bây giờ anh đang ở đâu? Em mệt mỏi lắm? Em không biết phải làm thế nào nữa?
-Alo anh à, cuối tuần này nghỉ giỗ Tổ anh về nhà với em được không? Mẹ cũng thường xuyên nhắc đến anh đấy
-Cuối tuần này hả em, anh không nghỉ làm được mà hôm được nghỉ anh về quê thăm mẹ anh rồi.
-Vâng thế để lúc khác cũng được

Lại từ chối, đây không phải lần đầu tiên anh từ chối tôi nhưng có lẽ anh bận thật. Đi làm xa nhà như chúng tôi thì được ngày nghỉ nào cũng dành thời gian về thăm gia đình.

3. Cuối tuần tôi về quê như dự định, sau những ngày làm việc cật lực ở Hà Nội sống trong cái không khí chật chội ngột ngat mà ai cũng muốn bon chen để ở lại thì về quê với tôi như được sống lại ở một cuộc đời khác. Ở nhà với mẹ cho dù tôi có 29 tuổi hay 39 tuổi thì vẫn mãi chỉ là một đứa trẻ, vẫn muốn được chiều chuộng, được làm nũng thậm chí còn giận dỗi mẹ nữa chứ. Ngốc thiệt. Sang thăm ông, thấy ông gầy quá, bệnh tật khiến ông cạn kiệt cả sức lực. Bây giờ mỗi bữa ông chỉ ăn lưng bát cơm với rau. Ông bị bệnh đường ruột nên ăn uống rất cẩn thận. Bà vì lo cho ông mà cũng trở nên tiều tụy và xanh xao hẳn.

Mẹ đưa cho tôi xem ảnh mẹ chụp cùng ông hôm trước. Có lẽ đây là bức ảnh cuối cùng chụp với ông. Nhìn bức ảnh mà tôi không cầm được nước mắt, không còn nhận ra hình ảnh ông khỏe mạnh đầy sức sống, tóc xanh và da mặt hồng hào của ông mấy năm trước. Hai lần vào bệnh viện và ba lần phẫu thuật mà bệnh tật vẫn không buông tha. Bố mẹ phải giấu ông và bà để ông có thể sống vui vẻ những ngày cuối cùng. Thời gian ông ở với chúng tôi không còn nhiều nữa. Trong tập ảnh mẹ đưa, tôi nhận thấy một bức ảnh khác biệt hẳn. Mẹ đã chuẩn bị sẵn ảnh thờ cho ông…
Ông ơi!
Tôi biết rằng mình không thể chần chừ được nữa. Buổi tối chui vào phòng để chuẩn bị đi ngủ, không phải gắng gượng để cười đùa tôi khóc thả phanh cho những nỗi lòng tưởng cũng nhờ thế mà trôi bớt đi. Tôi thương ông, thương tôi và thương cho cả anh nữa. Có lẽ duyên nợ giữa tôi và anh chỉ có thể thôi, tôi không thể tiếp tục ở lại Hà Nội, cũng không thể yêu anh được nữa. Tôi phải về nhà đúng với mong muốn của bố mẹ và ước nguyện của ông, về nhà có nghĩa là …tôi và anh sẽ chia tay.
Tôi cầm máy gọi cho anh để xua tan cảm giác trống vắng thực tại. Tắt đi gọi lại, anh vẫn luôn chu đáo như thế:
- Anh à, anh đang làm gì đấy
- Không gì cả, em ạ
- Anh nghỉ làm rồi chứ? Mai anh về quê à?
- Anh không về quê nữa. Mai anh về nhà bạn chơi.
Trong một lúc, tôi hoảng hốt như không tin vào tai mình nữa, tôi hỏi lại:
- Sao lại thế, sao anh bảo anh về nhà. Nếu không về quê sao anh không về thăm bố mẹ em. Mẹ đã luôn nhắc tới anh.
- Mọi kế hoạch đều có thể thay đổi mà em. Anh xin lỗi nhưng có nhiều chuyện em à.
- Nhiều chuyện là cái gì. Em không hiểu. Sao anh lại cư xử như thế, tết anh đã không về chúc Tết bố mẹ. Anh đang làm cái gì vậy. Anh là đồ tồi.
Tôi dập máy.

4. Trở lại Hà Nội trong tâm trạng đầy ấm ức. Tôi tự nhủ sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Tự nhủ cho dù anh có năn nỉ hay giải thích thế nào cũng sẽ không mủi lòng. Lần này thì anh đi quá xa rồi. Nhưng trái lại với suy nghĩ của tôi, anh hoàn toàn im lặng. Không tin nhắn, không gọi điện, không chat. Điều đó càng khiến tôi trở nên giận dữ. Tôi mơ hồ nhận ra điều gì đó không thể gọi tên. Cho đến một ngày tôi nhận được điện thoại của anh.
- Hôm nay em không bận gì chứ
- Không
- 1 tiếng nữa anh sẽ đến đón em


Tháng tư về gió hát mùa hè
Có những chân trời xanh thế
Mây xa vời, nắng xa vời
Con sông xa lững lờ trôi
Nắng nhẹ nhàng, mây trắng nhẹ nhàng
Hát giấc mơ nào xa lắm
Em mong chờ, mãi mong chờ
Mơ, em mơ, mơ về con đường nhỏ
Quanh co lối mòn hoa dại nở
Chỉ mình em bên anh, bên anh

Anh đến đón tôi như đúng hẹn. Anh đưa tôi đến một cánh đồng hoa bách hợp ven sông Hồng. Anh vẫn nhớ sở thích của tôi. Trong một phút tôi quên hết những ấm ức trong lòng. Ôm trong tay một bó hoa bách hợp nhận từ tay anh, tôi đã nghĩ rằng đây có lẽ là lời xin lỗi ý nghĩa nhất mà tôi nhận được. Hoa bách hợp buổi sáng thanh khiết như trời đất lúc ban mai. Tôi lặng lẽ nhắm mắt, hít cho đã bầu không khí lúc sáng sớm.
- Có lẽ đây sẽ bó hoa cuối cùng anh có thể tặng em.
Từ từ mở mắt tôi cố gắng để hiểu những gì anh muốn nói với tôi. Tôi im lặng
- Anh muốn ngay cả khi kết thúc em cũng sẽ chỉ giữ những kỉ niệm đẹp giữa chúng ta.
- Anh sẽ sống tốt chứ?
- Ừ! anh ổn. Anh cũng mong em như thế
- Anh có quên em không?
- Anh sẽ không bao giờ quên em.
- Không đừng làm như, hãy quên em đi và tìm một người con gái thật tốt. Hãy sống như chúng ta chưa bao giờ gặp nhau.
- Kỳ Anh, em sẽ không sao chứ. Không bao giờ anh muốn làm tổn thương em
- Nếu không gặp nhau, em sẽ không cảm thấy đau lòng như thế này phải không anh. Anh có thể về trước được không?
- Anh sẽ không để em ở đây một mình
- Đã đến lúc anh phải buông tay em rồi. Em sẽ ổn thôi, có thể bây giờ em sẽ quỵ ngã, có thể sẽ chẳng có bàn tay nào nâng em đứng dậy nhưng em sẽ chỉ như thế một thời gian thôi, em sẽ tự đúng dậy và đi tiếp được. Vì thế anh đi đi, em muốn về một mình.
- Anh…
- Anh đi đi…
Tôi gào lên trong nước mắt. Cả cánh đồng hoa trắng cũng vì thế mà nhòe mờ dần. Trong mắt tôi chỉ toàn một màu trắng xa xăm....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...293031»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

Polly po-cket