3. VALENTINE CỦA NHỮNG KẺ CÔ ĐƠN.
Đang đứng tưới mấy gốc lan ở ban công, đưa mắt ra nhìn theo hướng nhà em tôi bắt gặp em ngồi ở đó, vắt vẻo, chiếc váy xanh bay trong gió. Chẳng ai có thể tưởng tượng được cảnh một cô gái mặc chiếc váy xanh ngọc bích dịu dàng thanh thoát lại có thể vắt vẻo ở ban công và tay cầm một lon bia. Cái nhăn mặt khi em đưa lon bia lên nhấp từng ngụm khiến tôi bật cười. Con nhóc này chẳng giống ai, em vừa dịu dàng, vừa cá tính, vừa mạnh mẽ nhưng cũng rất đỗi mong manh. Ánh mắt em nhìn nơi đâu xa xăm lắm, tôi đứng lặng người nhìn em, sợ một tiếng động nhẹ cũng làm khung cảnh ấy biến mất. Chiều tà, ánh mặt trời hất bóng đổ dần về phía núi, em làm cho bức tranh thêm có hồn. Em để mình tự nổi bật trong khung cảnh và tựa như một thánh nữ giữa chốn hào hoa. Đang lạc trong suy nghĩ tôi nghe tiếng em từ bên kia gọi sang. Lần đầu tiên em mở lời với tôi:
- Valentine mà anh còn đứng đó tưới lan ạ? Không hẹn hò hả anh?
Hôm nay đã là valentine rồi ư? Cũng lâu lắm rồi không có khái niệm Valentine. Không hẹn hò, không tìm hiểu, cũng khéo léo từ chối những cuộc xem mắt mà bố mẹ sắp đặt. Từ lâu này, thâm tâm tôi luôn muốn một lần ở bên em, dù cái khoảng cách vô hình giữa tôi và em không đủ để tôi hi vọng.
- Hẹn hò gì, anh tôn thờ chủ nghĩa độc thân mà! Sao giờ này lại có hứng uống bia hả nhóc?
- Dạ, uống bia xong, đi nắng nó mới đẹp da.
-Hèn gì, da em đẹp dã man con ngan thế!
Nói xong tôi cười ha hả, em nhìn qua nguýt dài tôi một cái. Cách em nói chuyện cũng luôn khiến tôi vui. Dù đằng sau đó là một nụ cười nhẹ thoáng buồn.Em rất giỏi che giấu tâm trạng của mình. Em ngồi quay qua tôi, nhìn tôi tưới mấy cây lan. Em đâu có biết nãy giờ bọn lan đã sặc nước và la oái vì tôi đâu để ý đến chúng nữa đâu. Mọi quan tâm và suy nghĩ luôn hướng về em, nghĩ về em. Cô gái à, thực sự em đang nghĩ gì vậy?
- Anh muốn bọn lan nó chết vì no nước hay sao tưới nhiều vậy?
- Ừ, nốt uống, uống cho đẹp hoa. Không đi đâu chơi à?
- Dạ không, này ra đường cười thiên hạ hả anh?
- Sao cười?
- Bọn nó đi có cặp, mình đi một mình thì cười vào mặt thiên hạ chứ sao
- Ừ ha, hay tối anh mời em cà phê nhé! Đi xem lâu nay thiên hạ chúng nó yêu nhau như thế nào?
Em lại cười, khe khẽ gật đầu. Em bảo với tôi 7 giờ đợi em ở sân. Hai đứa hai xe. Rồi em quay vào. Cái cách em nói chuyện, ánh mắt cũng khiến tôi chênh chao.
Tôi bước vào quán cà phê cùng em, em vẫn đi trước và tôi đi theo phía sau. Dường như mọi ánh mắt đều đổ dồn vào em khi em bước vào. Không quá lộng lẫy, không kiêu sa cũng không lấp lánh, em nhẹ nhàng thanh thoát với chiếc váy hồng và mái tóc thẳng buông dài. Một cảm giác hãnh diện với những người trong quán, dù rằng tôi chẳng phải người yêu em. Em chọn chỗ ngồi ngay cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài đường. Bước lại ngồi cạnh bên em và hỏi em dùng gì. Vậy là tôi có một valentine sau bốn năm không hẹn hò với cô gái trong mơ của tôi, nhưng không phải người yêu tôi.
Lần đầu tiên ngồi bên em với khoảng cách gần đến vậy. Tôi bỗng thấy em đẹp vô cùng, ánh mắt sáng, nụ cười hiền lành và mong manh. Em nhìn ra ngoài, dường như chẳng hề để ý đến xung quanh em, trong đó có cả tôi. Cũng đúng thôi, bởi chúng tôi chẳng phải là những cặp tình nhân như họ, chỉ là những điệu hồn đi tìm hồn đồng điệu mà.
- Anh mua hoa tặng chị nhé!
Hơi bất ngờ với giọng cô bé đứng bên cạnh, tôi hơi bối rối. Bởi em đâu phải người yêu tôi, bởi khoảng cách giữa em và tôi chưa đủ gần để tôi có thể tặng hoa cho em.
- Hai người rất đẹp đôi ạ!
Con nhóc rất biết cách nịnh khách, thương cho cô bé câu nịnh lại chẳng đúng chút nào với chúng tôi. Em cười rất tươi với bé bán hoa.
- Nhóc đi làm phụ bố mẹ hả?
- Dạ, em làm mấy hôm lễ chị ạ!
- Ừ. Lấy cho anh chị một bông. Bông nào đẹp đẹp ấy, kỉ niệm valentine của những kẻ cô đơn.
-Vâng ạ.
Trong lúc chưa biết xử lí như thế nào. Cách bắt chuyện của em khiến tôi thoải mái hơn nhiều. Em khéo léo và thông minh hơn những gì tôi biết.
Cầm bông hoa đưa cho em, tay khẽ chạm vào tay em. Thoáng chút ngại ngùng, em nhận bông hoa từ tay tôi. Dường như có điều gì hạnh phúc len lỏi vào trong tim của thằng con trai lâu lắm mới biết cảm giác mua hoa tặng một người.
- Anh, đã yêu bao giờ chưa?
- Ừ, rồi…Nhưng mà người ta đã sang sông rồi! Còn anh chơ vơ đây thôi nhóc ạ.
- Anh buồn lắm không?
- Cũng có một thời gian, anh buồn và trách người ta. Nhưng có duyên vô phận mà em. Đâu có cứ yêu nhau là đến được với nhau đâu. Thế nên anh chỉ mong họ hạnh phúc.
- Vậy thì, em nên để người ta bước đi được rồi!
Câu nói của em rơi tuột vào hư không, ánh mắt xa xăm nhìn về điều gì đó trong quá khứ. Lần đầu tiên em mở lòng với tôi như thế. Tôi muốn ôm em và che chở cũng như xoa dịu nỗi đau của em.
- Chắc là, em không nên như thế này nữa. Vết thương đã dần lên da non, sao cứ cấu xé để nó ri rỉ phải không anh?
- Ừ, có thể không quên, nhưng nên để nó ngủ yên.
Vậy là mối tình cũ vẫn để lại trong em một nỗi hoang hoải. Vẫn thấy em cười, vẫn thấy em vui, nhưng vì lẽ nào đó nụ cười và niềm vui chưa trọn vẹn. Có lẽ em đã tổn thương quá nhiều, đã cố gắng quá nhiều, đã đau quá nhiều. Tôi thầm khâm phục em. Nếu chỉ đơn giản cần một bàn tay đưa ra để em nắm thì chắc chắn một điều sẽ không tới lượt tôi. Bởi em cần nhiều hơn thế và đang cố xây bức tưởng rào ngăn cách mình với khoảng không bên ngoài. Cô gái yếu đuối kia ơi! Sao em lại làm khổ mình như vậy. Còn có nhiều người muốn chở che cho em mà!
Em lại cười, em đứng dậy. Em kéo tôi đi. Em lại trở về là con nhóc vui vẻ hằng ngày. Cô gái này, chắc chẳng bao giờ tôi hiểu được em. Bởi em luôn khiến tôi chạy long nhong trong mớ câu hỏi về em mà chẳng tìm được câu trả lời. Dù sao thì em cứ hồn nhiên như thế này là được! Tôi chẳng mong sớm được sánh bước bên em, bởi em cần thời gian và cần cả sự chân thành nhiều hơn nữa. Chỉ tin rằng duyên phận đã để tôi gặp em, thì chắc chắn sẽ cho tôi cơ hội để nói rõ lòng mình với em. Tôi chỉ mong muốn rằng người con gái ấy được hạnh phúc mà chẳng còn chút buồn đau, và ước thêm điều nữa là người đưa hạnh phúc đó tới cho em – là tôi.
4. EM TRỐN LÂU NHƯ THẾ ĐỦ RỒI NGỐC Ạ!
Cô thích lang thang những chiều lành lạnh gió nhưng lại ghét những ngày gió thổi bay tóc mai, thích giam mình trong phòng nhưng lại tìm đến chốn đông người một mình khi bất chợt buồn và còn thích ngấu nghiến những cuốn tiểu thuyết kinh điển, cô ghét mưa, nhưng lại thích ngắm mưa. Cô ghét ăn cay nhưng lại tìm đến những món cay khi kí ức cũ ùa về. Đã chẳng còn những ngày cô trách người ra đi và bỏ cô lại. Đôi lúc cô tự mỉm cười với sự cô đơn mà anh vô tâm trả lại sau khi để trái tim cô xót xa vì bị lừa dối.
Thảng hoặc cô viết bài đăng báo, nhưng cô lại chúa ghét những truyện có nhân vật nam hào hoa, ga lăng và tinh tế, bởi nó khiến cô nhớ lại hình bóng người xưa. Cô ghét cả những câu chuyện tình có phong ba bão táp và cuối cùng lại tìm đến được bên nhau. Cô - hình như vẫn còn bị ám ảnh bởi chuyện cũ, vậy cho nên trong những bài viết cô sẽ chỉ cho những tình tiết giản đơn nhẹ nhàng, cũng chỉ cho truyện kết thúc mở hoặc là chia li. Cô hiếm khi để các cặp thành đôi. Bởi vì, khi trái tim còn ri rỉ máu, khi vết thương vẫn hằng đêm cựa mình khiến cô vùng vẫy, khi một mình bất chợt thèm một vòng tay thì cô vẫn còn cảm giác mất đi tất cả như cái ngày người đó bỏ cô lại.Vì thế cho nên, niềm tin trong tình yêu của cô gái nhỏ đã chẳng còn được như trước. Mong manh và rất đỗi hao gầy!
Cô biết, anh hay vào blog cô và đọc những bài đăng của cô dạo gần đây. Cũng không có gì là lạ khi anh biết địa chỉ. Chỉ là lâu lắc cô tự hỏi không biết anh nghĩ gì về mình. Bởi với vẻ ngoài lạnh lùng đủ độ, mạnh mẽ và thân thiện đủ dùng thì cô chẳng để bất cứ điều gì cho anh biết về cuộc sống của mình ngoại trừ valentine năm ngoái cùng cafe với anh. Họ vẫn hay nói chuyện qua yahoo, đôi lúc đi dạo cùng nhau, anh cũng xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của cô, nhưng vẫn với một khoảng cách an toàn. Và cô vẫn chẳng thể dùng cái nhạy cảm vốn có mà hiểu được suy nghĩ của anh.
Đang ngồi nhìn mông lung thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Lạ là hôm nay nghỉ lễ 30 tháng 4 , mọi người đổ ra đường thì lại có người tìm đến nhà. Cũng ít khi cô tiếp khách ở nhà, bởi cô không muốn khoảng trời của cô có quá nhiều người biết.
Là anh, cô hơi bất ngờ. Anh mỉm cười nhìn cô và đưa ra trước mặt cô hai tấm vé.
- May quá, nhóc ở nhà. Anh được gái bo cho hai cái vé đi xem pháo hoa tối nay. Đi cùng anh nhé. Không đi cũng phí. Ở nhà buồn lắm!
- Dạ.
Cô đáp l
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ