Old school Swatch Watches
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
1. Vi - Một cái nắm tay


Quán cà phê acoustic hút sâu hẻm tối, rộng và đông đúc nhưng không ồn ào. Mọi người đến đây, nhẩn nha san sẻ cùng nhau không gian thiếu sáng phảng phất hương thảo mộc và thứ âm nhạc chân phương.

Một bản tình ca vừa hết, bài khác lại bắt đầu. Tiếp ngay sau, sẽ đến phần trình diễn đầu tiên của cô gái vừa được nhận việc, là tôi. Ở một góc chật hẹp bên trái sân khấu, tôi nôn nao đứng ngồi không yên. Sự hồi hộp dội thình thịch vào tim. Bất thần, tôi vô thức nắm lấy một bàn tay sát bên, không kịp quay nhìn để biết chủ sở hữu. Minh! Chàng trai sẽ đệm guitar lát nữa, vừa kịp quen lúc tập dượt đúng hai tiếng trước, đã giữ tay tôi lại, đan ngón chặt hơn, sau khi tôi nhận thức được hành động kỳ khôi của mình và định rụt tay về vội vã. Rồi cậu ấy mỉm cười, bảo rằng đừng lo lắng. Trái ngược kỳ lạ, căng thẳng tan dần đi trong khi nhịp tim tăng nhanh. Tôi nghĩ mình hiểu vì sao.

Tất nhiên, tôi không điên đến mức lôi đồng hồ ra bấm giờ, chỉ là ước chừng như vậy, tôi nhớ cậu nắm tay tôi suốt bài hát ấy, đến tận câu cuối cùng.

...

Anh không thể nói dối em bằng con tim của tình yêu ấy.

4 phút 20 giây.

Chỉ là một cái nắm tay trấn an công sự, Minh thật để tâm, khi lơ đãng, khi buông lỏng, không nghĩ nó quá nghiêm trọng. Tôi thì khác. Nhiều hành động vụn vặt Minh dành cho tôi sau này cũng vậy, một ly nước lọc trước mỗi buổi diễn, viên ngậm ho cho lúc trở trời, món quà nhỏ những ngày đặc biệt. Cậu nghĩ chúng mang ý nghĩa quan tâm bình thường từ một người bạn. Tôi thì khác.

Mọi người vẫn hay nói bằng ý tứ cũ mèm của báo chí, kiểu tôi và Minh “yêu nhau trong âm nhạc”. Một cặp ăn ý khó tin giữa những bản tình ca. Nó là một lời khen vui vẻ, vậy mà tôi cũng không thể ngăn mình suy diễn u ám. Ừ, phải. Chỉ tiếng đàn Minh yêu giọng hát tôi. Cậu đối với tôi thì không.

Đôi khi tôi nghĩ mình có thể và nên mỉm cười hài lòng với bấy nhiêu đó, nhiều lúc lại thấy vất vơ buồn.
Một ngày cuối Xuân, Minh rủ tôi thu âm một album tình ca.

“Cái này là bí mật lâu nay đấy nhé. Tớ luôn để bản ký âm bài hát tự tay viết đầu tiên trong túi áo khoác, thỉnh thoảng mọt mình lôi ra chơi lại, tào lao lắm, mà vui. Thế rồi hôm qua đút tay vào túi theo thói quen, không có gì hết, tớ mới hoảng hốt nhớ ra là áo mới, bài hát ấy chắc mẹ quăng vào bãi rác cùng cái áo cũ rách rồi. Tự dưng thấy trống trải và nhớ nhung kinh khủng, nhớ chính mình. Như vậy mà tớ nghĩ ra, phải tìm thứ gì đó của ngày hôm nay cất vào túi ngay, để dành cho mai mốt!”

Cần chi phải thích dài dòng, chỉ cần cậu bảo “Hát đi!”, rồi đàn, khi nào, ở đâu, bất kể, tôi cũng sẽ hát như thể từ ngày mai viêm họng khản cổ không khỏi đến suốt đời. Tôi ngớ ngẩn nghĩ vậy, dĩ nhiên là không nói ra.

Sau vài tháng chuẩn bị chu đáo mọi thứ, biên tập bài hát, tập luyện và dành dụm kinh phí, chúng tôi vào phòng thu cùng nhau. Những bản thu của hai kẻ đàn hát nghịêp dư xa lạ đống máy móc lạnh lùng, cảm xúc phai rất nhiều, song là mọi cố gắng có được. Đĩa nhạc mười hai track mỗi ngày dần hoàn thiện. Đó là quãng thời gian phải nhớ của tôi. Dù có nhiều lần Minh vô tư nói đi nói lại, “Tớ háo hức không thể chờ thêm rồi Vi, giá bạn ấy nghe nó ngay bây giờ.” Trong đĩa nhạc có một bài duy nhất tôi âm thầm đứng ngoài, Minh đàn và hát, tặng riêng cô gái đặc biệt của cậu.

Một phần nho nhỏ nào đó thuộc về lòng ích kỷ và nỗi cô đơn, tôi thừa nhận không mong chờ ngày đĩa nhạc hoàn tất, sẵn sàng thay Minh nói một lời ngọt ngào với cô ấy.

Vù vậy, tôi đã không thấy cảm kích chút nào đâu, ngay cả khi cái gã chẳng ai biết là ai đó thực sự muốn giúp. Hắn đã hiểu nhầm. Có lỡ hiểu đúng đi nữa, giải quyết như một tên trộm, lẻn vào phòng thu trong đêm khuân đi máy móc, đem theo luôn cả ổ cứng chứa những bản thu đang được làm hậu kỳ của chúng tôi cũng không phải là cách. Tôi tức giận đến ngạt thở. Nhưng còn biết làm thế nào được, khi hắn thực thụ là một tên trộm.


2. Minh – Cô gái trên phố đêm.

Ngoài việc thiếu vắng âm nhạc, vụ cúp điện không làm quán cà phê khác nhiều mọi khi. Nến làm tốt nhiệm vụ của mấy cái bóng đèn vố dĩ số lượng rất ít. Điều hòa cũng chẳng cần, đêm thành phố đang trở lạnh. Gió chạy rong ngoài đường, tạ chơi qua quán một tí đã thấy se se da.

Có lẽ thấy tôi và Vi cứ ngồi thu lu trong góc tối cạnh sân khấu, không tìm một bàn trống và chọn món đồ uống miễn phí như đề nghị vui vẻ, anh chủ trẻ măng đến tán chuyện bâng quơ.

“Bà giáo dạy Văn lớp 12 của tao hồi đó cũng từng bị ăn trộm cậy cửa vô nhà. Giàu lắm, mất một ít tiền, trang sức với mấy móm đồ 2-tek, cũng chả có gì nghiêm trọng. Khổ nỗi, nó xách luôn cái cặp đựng xấp bài thi chưa chấm của tụi tao. Nguyên đám học trò vừa thi lại vừa chửi rủa rùm beng. Dù đề có dễ hơn, tao nhớ không rõ lắm, nhưng tụi bây thừa biết rồi đó, ngán như nhau thôi. Chẳng hứng thú gì nên không đứa nào nghĩ mình có thêm cơ hội hết. Vậy mà cuối cùng tao cũng được 8 điểm, cái bài văn duy nhất tao còn nhớ điểm chính xác, haha.”

“Có người giỏi Văn!!!”

Đúng hơn là giỏi đủ thứ. Nếu có đi ăn cướp, tôi sẽ cướp bản lĩnh của lão ấy trước tiên. Ông xếp xó bằng thạc sĩ, bỏ việc, mở quán và đi chơi rong, tưng tửng khỏe re trước mọi chuyện hay dở trên đời.

“Chuyện! Có một tỉ thứ mình không ưa - không cần – không muốn, nhưng vẫn phải ngậm đắng nuốt cay mà quất cho ngon, vì cuộc sống của mình ưa - cần - muốn chúng. Đấy, còn chuyện của tụi bây thì vui, tụi bây mê, làm lại mấy hồi!”

“Cảm ơn anh!”

Anh vỗ vai chúng tôi rồi đến gặp gỡ vài người quen khác.

Góc nhỏ trở lại buồn tẻ khi chúng tôi chợt không có gì để nói, ngồi kéo len kéo xuống dây khóa áo khoác, thỉnh thoảng mỏi mệt đưa tay che một cái ngáp. Như thế một lúc, đến khi cửa quán khẽ mở, rồi cô bạn ấy bước vào, sớm hơn thường lệ.

Bạn ấy đến ngồi ở chiếc bàn quen thuộc, may sao nó vẫn còn trống. Bạn ấy thoáng nhìn xung quanh trong khi chờ đợi, sau đó chăm chú vào tách cà phê khỏa khói được bưng ra. Bạn ấy không gục đầu xuống hai cánh tay khoanh lại trên bàn như mọi khi, vì không có nhạc. Bạn ấy có kiểu thưởng nhạc lạ lùng vậy đó, như một cô học trò chán bài ngủ gật. Bạn ấy nghe nhạc, đúng chỉ là nghe, không nhìn, không hát theo, không lắc lư, không gõ nhịp ngón tay. Như không nghe. Nhưng khi ngẩng lên, nét mặt bạn ấy bao giờ cũng mang đầy phản hồi cảm xúc, tôi vẫn thường tin tưởng nhìn vào đó, đo đếm mức độ thành công những phần trình diễn của mình.

“Tối qua mất bản thu, giờ mất điện. Cuộc sống nhiều rủi ro quá Minh nhỉ?”

Tôi giật mình đưa mắt về cô bạn bên cạnh, bối rối trước nhận xét bất ngờ nên chỉ biết gật đầu. Vi chợt cười nhẹ.

“Nói gì với bạn ấy đi Minh, trước khi mất nốt tháng ngày này!”

Vi có lẽ đã dõi theo ánh nhìn của tôi nãy giờ. Chính cô bạn ấy chứ không phải ai khác vừa phát giác tôi quá trực tiếp, thằng con trai chỉ ái ngại và ngượng ngùng vì điều đó, chứ câu chuyện của hắn mọi nhân viên trong quán đều biết cả rồi. Cảm xúc mơ hồ mong manh mà dai dẳng, như một làn khói chưa được học cách tan biến. Họ vẫn hay trêu chọc tôi đỏ mặt, hỏi mọi chuyện đến đâu rồi. “Ừ thì, đến nhà bạn ấy!”.

Tôi và cô bạn từng nói chuyện với nhau một lần, hình như khi ấy Vi mới đến hát được chừng vài ba tháng. Tối đó quán đóng cửa, tôi dắt xe ra, thấy bạn ấy ở cổng đứng chờ.

“Tớ muốn bày tỏ một chút thôi. Cậu đàn điên lắm, thật tuyệt!”

“Điên?”

“Haha… Ừ! Cứ như cậu cầm một đống nốt nhạc, bằng nhựa, mà không, bằng sắt chứ, chất liệu nào thật cứng và sát thương cao ấy, điên loạn quăng tứ tung, hạ gục người nghe.”

Tôi chưa kịp tượng hình hết những liên tưởng bất ngờ, cô bạn đã chào và ra về. Hình như đó là lần đầu tiên bạn ấy đến quán. Và không hình như, rất chắc chắn, đó là lần đầu tiên tôi bị người khác thu hút mạnh mẽ như thế, sau một câu nói duy nhất. Tôi cứ nhìn theo hồi lâu, rồi chợt thấy là lạ. Không lên xe ai cả hay gọi taxi, bạn ấy cứ đi bộ một mình chầm chậm trên đường. Lúc ấy khuya rồi. Tôi quyết định chạy xe đằng sau, cố giữ khoảng cách đủ xa đủ gần, cẩn thận theo chân bạn ấy đến tận cổng nhà.

Từ quán cà phê đến nhà cô bạn gần mười phút đi bộ, không xa nhưng quanh co nhiều ngã rẽ. Tôi nghĩ mình nhớ kĩ từng gốc cây khóm hoa mờ ẩn trong bóng đêm dọc đoạn đường ấy. Tôi đã thầm lặng về cùng mọi đêm bạn ấy đến. Không đếm hết bao nhiêu lần. Đến tận bây giờ, vẫn chưa ai trên đường trông thấy, la hét và tấn công thằng ôn có vẻ nguy hiểm đang lén lút bám đuôi một cô gái, tôi và bí mật của tôi vẫn an toàn.

“Giống đi thú tội rình rập quá, Vi!”

“Vậy thì hãy cầu nguyện ở lòng khoan dung của cô í!”...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...293031»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt