Old school Swatch Watches
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
1. Ba giờ sáng.

Tôi khoác ba lô và nhảy xuống từ ban công tầng hai. Thật may, dù là con gái nhưng cha mẹ đã cho tôi học võ từ khi còn nhỏ và cũng thật may, khi tầng hai chỉ cách mặt đất ba mét.

Tôi suỵt nhẹ với con Red. Nó kêu lên ư ử và vẫy đuôi tít mù như mỗi lần tôi đi học về, có lẽ con chó ngốc nghếch này đang mong ngóng tôi sẽ tới xoa đầu và vui đùa với nó như mọi khi. Thế nhưng, tôi chỉ xoay người, chạy thẳng ra cổng.

Sát bờ tường, chiếc xe mô tô phân khối lớn ánh lên những tia màu bạc dưới ngọn đèn vàng. Người con trai cao lớn ngồi trên xe, bàn tay đùa nghịch với những bông hoa ti gôn nở trắng, vươn dài trên cổng rào.

Tôi chạy tới gần. Hài lòng vì anh chưa phát hiện ra tôi và vì thế, tôi tặng cho anh một cái ôm thật chặt. ( Kì thật, tôi muốn hù dọa anh hơn nhưng e ngại con Red ngốc nghếch sủa ầm lên khiến mẹ tôi thức dậy là mọi chuyện hỏng bét nên cố kìm lại.)

“ Anh gầy đi.” Tôi nói một cách chắc nịch.

Anh xoay người, đội mũ lên đầu tôi rồi cài khoá cẩn thận. Xong xuôi đâu đó, anh mới buông lời

“ Nhà chỉ cần một người béo thôi. Lên xe đi.”

Tôi tặng anh một cái véo thật mạnh rồi mới hậm hực ngồi lên xe. Người con trai này, từ lần đầu gặp mặt cho tới bây giờ, chưa một lần nói lời dễ nghe. Ấy vậy mà, tôi vẫn mê anh như điếu đổ.

Chiếc xe lao đi trong đêm tối. Bỏ lại đằng sau căn nhà nhỏ với dàn hoa tigon nở rộ.

***

Phố xá khoảng thời gian này yên tĩnh đến lạ. Không còn nữa cảnh chen chúc, tắc đường mà chỉ lác đác vài chiếc xe chạy đường dài và một xe phân khối lớn đang phóng vun vút.

Tôi tựa đầu vào vai anh. Đôi mắt mệt mỏi nhắm lại. Đã gần một tuần nay, tôi không ngủ quá hai giờ mỗi ngày. Vì cứ mỗi lần khép mi là dáng người cô đơn của cha hôm đó lại luẩn quẩn trong đầu. Bóng dáng ấy, khiến tôi đau lòng.

Một tháng trước, cha mẹ tôi quyết định li hôn và họ cũng đã gửi đơn ra toà. Theo ý muốn của mẹ, tôi và bà sẽ sống cùng nhau, hơn nữa còn là sống ở Pháp. Và cha tôi thì đồng ý với mong muốn của mẹ, không hề có ý cứu vãn hay thương lượng.

Khi nghe được cuộc hội thoại đó, tôi gần như hoảng loạn. Nếu tôi không vô tình trở về sớm thì phải chăng họ sẽ giấu tôi đến ngày cuối cùng. Khi ấy, tôi sẽ như một con rối, bị lôi lên máy bay mà chẳng rõ lý do và không thể chống cự.

À không, ngay bây giờ tôi cũng đã là một con rối rồi.

Trong hai người họ, có ai hiểu rằng việc ly hôn không phải việc riêng của hai người. Nó còn liên quan mật thiết tới tôi. Và họ có hiểu rằng, chính tôi cũng có quyền lên tiếng cho tương lai và cuộc sống của mình.

Không. Không ai trong họ hiểu điều đó.

Tôi đẩy cửa bước vào trước ánh mắt ngỡ ngàng của cha mẹ. Họ luống cuống thu dọn đống giấy tờ trên bàn, phải chăng là hợp đồng phân chia tài sản. Tôi bật cười ra tiếng, nụ cười chua chát.

Quẳng túi xách ra một góc, tôi ngồi xuống ghế. Hai bàn tay run rẩy giấu ra phía sau chiếc gối, tôi tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh.

“ Dù sao cũng cảm ơn cha mẹ đã cố gắng hoà thuận với nhau đến tận bây giờ. Cùng sống chung dưới một mái nhà mà giấu được con lâu đến vậy thật kì tích. Hay tại con đã quá vô tâm.” Tôi lạnh nhạt cất lời.

Mẹ nhìn tôi kinh ngạc. Có lẽ với mẹ tôi luôn là đứa bé ngoan ngoãn, gọi dạ bảo vâng chứ không phải đứa con gái nói năng hỗn láo và xấc xược như hiện giờ. Thế nhưng, tôi không còn quan tâm mẹ đang nghĩ gì và mẹ thất vọng đến thế nào. Vì ngay lúc này, nỗi thất vọng của tôi còn lớn hơn rất nhiều.

“ Ăn nói cho cẩn thận. Cha mẹ vẫn là bề trên.” Cha tôi lên tiếng.

Tôi cười nhạt. Nhà của tôi sắp không còn, chẳng lẽ tôi không được biểu lộ sự phẫn uất của chính mình hay sao?

“ Lý do. Con muốn lý do của sự việc này.”

Mẹ nhìn cha. Tôi thấy được sự chua xót và đau đớn trong ánh mắt mẹ. Có vẻ như, tôi không cần hỏi thêm gì nữa.

“ Cha xin lỗi.”

Cha tôi rời khỏi ghế rồi bước vào phòng ngủ. Một lúc sau, ông xuất hiện với chiếc va ly trên tay. Tôi nghe có gì đó vỡ vụn ở trong tim.

“ Luật sư sẽ đến để giải quyết giấy tờ vào năm ngày sau.”

Cha bỏ lại một câu như thế trước khi khuất sau cánh cửa. Ngôi nhà của tôi lại trở về im ắng và lạnh lẽo đến ghê người.

Mẹ tôi buông lỏng giấy tờ trong tay, ngồi bệt xuống nền nhà, nức nở. Tôi run rẩy bò lại phía mẹ, vòng tay ôm lấy bà thật chặt. Nỗi đau này, quá lớn, quá đột ngột khiến tôi không kịp phòng bị cũng không thể phản kháng.

Tôi cắn chặt bờ môi, cố ngăn tiếng khóc thoát ra. Mẹ tôi chỉ còn có tôi, tôi không thể gục ngã.

Những ngày sau đó, sinh hoạt của hai mẹ con tôi vẫn giống như bình thường. Chỉ là, mâm cơm thiếu một chiếc bát, lời chào của tôi cũng thiếu đi một từ. Căn nhà nhỏ vốn tràn ngập nắng và tiếng cười giờ ảm đạm và buồn bã thê lương.

Năm ngày qua đi, luật sư của cha tôi tới nhà để giải quyết giấy tờ. Mẹ không muốn tôi tham dự vào nên đã sai tôi đi chợ và tôi nghe lời. Một phần vì không muốn mẹ phiền lòng, phần khác là vì tôi muốn đi gặp anh. Ít ra cũng phải nói lời chào tạm biệt.

Thế nhưng, ngay khi khuất sau hàng rào, sự xuất hiện của cha lại khiến tôi dừng bước. Ông tựa người vào gốc cây, đôi mắt vừa yêu thương vừa xót xa khi nhìn vào ngôi nhà nhỏ. Tôi nhìn bóng dáng cô đơn đó của ông mà cảm thấy nhức nhối và khó hiểu.

Người đàn ông rũ bỏ vợ và đứa con của mình sao lại có biểu hiện như vậy. Ông hối hận rồi sao? Hối hận rồi thì phải bước vào nhà và thay đổi mọi việc chứ, cớ sao lại lặng im đứng ở đây.

Hay là…

Một ý nghĩ vụt qua đầu tôi. Nhanh chóng khiến tôi không kịp nắm bắt hoặc là, tôi không có can đảm để nắm bắt. Nếu như mọi việc không như tôi tưởng tượng thì vết thương gây ra sẽ lại càng lớn hơn. Đến lúc đó, sẽ không có cách nào chữa lành.

Anh. Tôi cần anh. Chỉ anh mới có thể giúp tôi trong lúc này.

Tôi chạy vụt đi. Phía sau tôi, cha vẫn lặng thinh đứng nhìn.


2. Biển rì rào tiếng sóng vỗ. Tôi cởi giầy và vùi hai bàn chân xuống cát. Nước biển mát lạnh lướt qua chân tôi kéo theo những hạt cát, trôi đi.

Tôi đá chân vào những con sóng khiến nước bắn lên tung toé, ướt gấu quần. Dù khoảng không xung quanh chỉ có một màu đen nhưng tôi có thể tưởng tượng ra những bọt sóng trắng xoá và những giọt nước lấp lánh.

Anh đặt ba lô xuống một chỗ khô ráo rồi tiến tới gần bên tôi. Cánh tay rắn chắc ôm ngang vai, xoay mặt tôi về phía anh.

Tôi nhìn sâu vào mắt anh. Tròng mắt màu nâu café ấm áp và hiền dịu đang biểu lộ những cảm xúc chân thật nhất. Một con người khác của anh mà tôi chưa từng được biết.

“ Hãy khóc đi. Đã có anh ở đây.”

Gió lướt qua, cuốn theo giọt nước quanh khoé mi. Vỡ tan. Tôi chớp chớp đôi mắt, cái đầu lắc loạn xạ chỉ để từ chối lời anh nói.

“ Ôi, cô bé ngốc. Vậy hãy để anh khóc cùng em.” Anh tặng tôi một nụ hôn lên trán, thì thầm.

Và tôi oà khóc. Nước mắt rơi thấm ướt bờ vai anh. Những đau khổ, những tủi hờn tôi phải đè nèn bao nhiêu ngày qua theo làn gió và những cơn sóng biển trôi đi xa thật xa. Quanh tôi giờ chỉ còn vòng tay mạnh mẽ và hơi ấm của anh, ôm tôi đến sớm mai.

***

Ánh sáng chói chang khiến tôi bừng tỉnh. Chiếc rèm trắng lay động mở ra quang cảnh của biển vào buổi sáng. Đẹp rực rỡ.

Tôi mệt mỏi ngồi dậy. Tự hỏi bản thân sao lại ở đây và anh đang làm gì. Không để tôi phải suy nghĩ lâu, cánh cửa phòng từ từ mở ra, anh bước vào và theo sau anh, cha mẹ tôi đều đã có mặt.

Tôi nhìn đôi mắt đỏ hoe của mẹ và gương mặt hốc hác của cha mà đau lòng. Tôi biết cha mẹ chắc chắn đã hốt hoảng và lo sợ vì sự biến mất của tôi thế nhưng, nếu nghĩ được biện pháp nào tốt hơn, tôi đã không phải dùng hạ sách này.

“ Cha mẹ, con…”

Chát.

Đầu óc tôi hoa lên. Má trái đau rát. Tôi ngỡ ngàng nhìn bàn tay cha đang run rẩy trước mặt. Người cha thường lên án phương cách dạy con bằng vũ lực nay lại dành cho tôi một cái tát, vô cùng dứt khoát.

“ Mày làm cái trò gì thế hả? Bỏ nhà đi. Lại cùng một thằng con trai. Mày có biết liêm sỉ không hả?” Cha tôi hét lên, khuôn mặt ông đỏ bừng vì giận dữ.

Tôi hơi nghiêng đầu, nhìn mẹ đang run rẩy khóc, lại nhìn anh cau mày bất lực. Bất chợt, tôi phá lên cười. Nụ cười đắng ngắt.

“ Cha đã từ bỏ hai mẹ con con, sao phải giả vờ quan tâm như thế? Con không cần cha vừa đạp đi rồi lại chạy tới xoa.”

“ Con…con…sao con có thể ăn nói như vậy với cha của mình. Dù ông ấy có làm gì thì vẫn là cha con mà. Hơn nữa, ông ấy đánh con cũng chỉ vì muốn tốt cho con mà thôi.” Mẹ tôi ngồi vật xuống giường, kêu lên.

“ Vì con? Xin cha mẹ đừng nói là vì con nữa. Cha mẹ là vì chính mình. Đã khi nào cha mẹ hỏi con rằng con muốn làm gì, ước mơ của con như thế nào chưa? Chưa bao giờ, phải không ạ? Cha mẹ chỉ đưa ra ý kiến của mình rồi áp đặt nó vào con. Mẹ muốn con học vẽ, học pi – a – nô nhưng con không muốn, con không thích. À không, con chán ghét nó. Nhưng mẹ hoàn toàn không quan tâm, cái mẹ muốn chỉ là những lời khen tặng khi mang con khoe với bạn bè và hàng xóm. Còn cha, cha muốn con học khối tự nhiên, muốn con sau này học trường kinh tế nhưng con không thích toán, cũng chán lý và ghét hoá. Cái con yêu thích là ngoại ngữ, là ngành ngoại giao kìa. Cha mẹ có bao giờ biết?”. Tôi gào lên trong làn nước mắt. Bao nhiêu phẫn nỗ, bao nhiêu uất ức cứ thế trào ra mà tôi, không có ý định ngăn cản nó. Nếu bây giờ tôi không nói, sẽ chẳng còn cơ hội nữa....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Cảm ơn Anh - Chàng trai có nụ cười Hà Nội
» Giờ đây Em nhìn mặt trời bằng đôi mắt của Anh
» Giọt nắng trong tim
» Gửi những chàng trai năm ấy
» Khoảng trời màu xanh mát nơi đáy mắt
12345»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt