XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
Bức ký họa có lẽ đã được vẽ trên một con tàu đang thong dong trong hải trình mùa Hè. Bằng những nét phác họa chì, chàng trai bắt lấy khoảng khắc an bình khi cô gái ngồi tựa đầu ngủ thiếp đi, giữa khoảng nắng vàng rọi vào từ ô cửa kính.

Theo góc nhìn bức tranh, chàng trai hẳn ngồi ngay dãy ghế bên cạnh cô gái. Không thể biết chính xác trước hay sau khi vẽ, nhưng chắc chắn nụ hôn đã diễn ra trong khoảng khắc rung động sâu sắc. Và dám cá, anh ấy chẳng kịp nghĩ gì trước khi nhoài người đặt môi cô một nụ hôn dịu dàng…

“Should you really feel uncomfortable, please just think that I gently borrowed your lips to kiss the sunshine, will you?”


Những lời bối rối mà ngọt ngào ấy được viết ở góc giấy, bên cạnh ngày tháng: 02/08/2007, và có thể, mãi mãi là câu hỏi chẳng có câu trả lời. Bởi có lẽ anh ấy không kẹp bức tranh vào quyển sách trên bàn hay chờ cô ấy thức dậy để trao, mà cuộn lại cho vào chai thuỷ tinh, đóng kín nút thả xuống biển.

Và bây giờ, sóng gió đại dương đã vô tình đưa nó trôi dạt đến tay tôi.

Ban đầu, chai thủy tinh nằm lăn lóc trên bãi biển còn khiến tôi rủa thầm một kẻ vô ý thức nào đó, cho đến khi bước đến gần và nhìn thấy, nắng sớm xuyên một luồng vào bên trong chai làm sáng lên mảnh giấy cuộn tròn.

Bức họa đẹp được vẽ cách buổi sáng hôm ấy – 06/07/2013 - gần 6 năm, đến tay tôi theo một cách cổ điển đầy thú vị như thế, thì còn có thể nghĩ đến gì khác ngoài hai từ cơ duyên! Nếu không có chuyến du lịch biển một mình được tôi quyết định bất ngờ ở phút chót, nếu không có cuộc điện thoại đánh thức sáng sớm của mẹ, nó hẳn đã ở trên tay ai đó khác.
Dù vậy, chưa bao giờ tôi nghĩ cơ duyên này sẽ mang đến phần sau câu chuyện bạn đang đọc.

Tôi thả mình chìm vào những hình dung và tưởng tượng về sự việc đã diễn ra giữa cô gái và chàng trai. Nhưng còn mối quan hệ sau đó của họ, thật khó để chắc chắn.

“Nếu không bằng lòng, hãy cứ nghĩ anh chỉ mượn môi em để hôn vào nắng, có được không?”

Có thể họ đơn giản là hai người xa lạ, ngồi chung một chuyến tàu. Có thể mình anh biết cô hoặc cả hai đều biết nhau. Dù thế nào, giữa họ phải có điều gì đó, hoặc ai đó, để nụ hôn không phải là điều chấp nhận dễ dàng.

Có thể chỉ là rung động phút chốc, chỉ một phút chốc. Cũng có thể là cả câu chuyện dài, mà nụ hôn trở thành bước ngoặt bất ngờ…

Liệu có phải như thế chăng?

Minh - cậu bạn gà bông của tôi – (chịu khó) nghe hết những suy đoán, đã trêu cười rằng tôi cứ như một tay thám tử nửa mùa. Dù vậy, cậu vẫn scan lá thư giùm tôi thật cẩn thận và “share” ảnh, khi tôi đăng lên facebook của mình với vài dòng. Đơn giản, tôi chỉ muốn những người bạn biết được điều thú vị tình cờ này thôi.

Nếu ai đó hỏi tôi thứ gì giống biển, tôi sẽ trả lời ngay: “Facebook! Có màu xanh và quá mênh mông.” Vậy nên, tôi không hy vọng ở khả năng lá thư sẽ trôi đến đại dương ảo này sẽ đến được một trong hai người. Ngay cả khi, bức tranh và câu chuyện về nó bất ngờ đã được bạn tôi, bạn của bạn, bạn của bạn của bạn…, cứ như thế, hào hứng chia sẻ rất rất nhiều trên mạng xã hội này.

Có thể, vì mọi người tò mò về câu trả lời của cô gái, muốn biết câu chuyện thực sự đằng sau, hoặc đơn giản chỉ là bức vẽ đẹp yên bình và ai cũng muốn xen nó vào giữa những thứ đáng chán ngán, đáng thất vọng và buồn rầu lướt qua nhiều mỗi ngày, vậy thôi.

Vài tuần thì status này nguôi lắng dần.

Cho đến một hôm, hộp thư của tôi nhận được một tin nhắn.

Như đã nói, chưa bao giờ tôi nghĩ cơ duyên với lá thư trong chai sẽ mang đến phần sau câu chuyện bạn đang đọc. Nhưng nó thực sự đã xảy ra như vậy.

Tôi hoàn toàn bất ngờ, vào buổi sáng nhận được tin nhắn ấy, từ Linh.

Là Linh!

Facebook với cái tên xa lạ, hầu như không cập nhật thông tin gì, nhưng vẻ phớt lạnh lùng thường trực trong đôi mắt cô bạn cùng lớp, cùng phòng thời trung học thì không thể nhầm lẫn. Tôi đọc tin nhắn, rồi nhìn hồi lâu vào bức hình đại diện duy nhất. Ký ức xô về từng hồi như sóng.

Đã hai năm trôi qua, hai năm với những nỗi nhớ thi thoảng. Lúc Minh nói cậu thích tôi. Khi Hà Trần luyến một nốt bất chợt đẹp đến nhói tim, giữa những bài hát vô tình nghe được đâu đó.Vào buổi sáng dậy muộn hiếm hoi, điểm tâm bằng hai quả trứng luộc chấm muối tiêu mịn… Những lúc ấy, tôi đều bất chợt nhớ đến Linh với một câu hỏi trong lòng.

Giờ thì tôi đã có câu trả lời rồi, nhờ một câu hỏi khác.

“Cậu có bao giờ nghĩ, một cô gái đã vẽ bức tranh này?”

Bạn đang nghĩ về một chi tiết tối giản dễ gây nhầm lẫn trong tiếng Anh? Còn tôi, tôi không nghĩ được điều gì, nghẹt thở một giây ngay lúc ấy.

“Hồi ấy, tớ đã sợ, chỉ cần một bước là sẽ không thể dừng. Vậy mà cuối cùng lại chạy hết tốc lực về phía cậu.”

Đúng là Linh đã chạy rất nhanh về phía tôi chiều hôm ấy, khi tôi bất chợt bị choáng và ngất lịm trên đường chạy. Bài thi sức bền rút cạn năng lượng ở con nhỏ vốn yếu ớt. Bằng chút tỉnh táo sót lại, tôi cảm nhận được cơ thể mình nảy lên theo từng nhịp chạy hối hả của Linh đến phòng y tế. Những sợi tóc dài mềm của bạn ấy lất phất chạm vào má tôi…

Sau khi đã khỏe lại đôi chút, tôi được Linh dìu về ký túc xá ngay trong khuôn viên trường, rồi đem đến tận giường ly sữa nóng.

Chắc là tôi có ngủ một chút, khi thức dậy đã gần cuối chiều. Căn phòng im ắng lạ kỳ, kể cả bài hát đang phát từ chiếc loa nhỏ cũng tô đậm thêm điều đó, chứ không gây ồn ào.

Linh ngồi ngay dưới nền gạch không biết từ bao giờ, lưng tựa vào thành giường và nhìn ra ngoài trời. Nếu tôi nói bất cứ điều gì lúc đó, như là tớ khỏe rồi cậu cứ làm việc của mình đi, chẳng hạn, hoặc chạm nhẹ vào Linh thôi, thì có lẽ sẽ khiến bạn ấy khó chịu. Không dưng tôi nghĩ vậy nên nằm yên, và lắng nghe.

Cho đến lúc Linh tắt nhạc đi khi loáng thoáng giọng đám bạn cùng phòng kéo về, tôi đã nghe được 14 bài. Tất cả đều của Hà Trần. Giọng hát tha thiết phiêu diêu, đổ êm đềm suốt buổi chiều như một cơn mưa dịu mát mùa Hạ.

Phòng 6 đứa ở chung, nhưng trước đây dường như Linh luôn tạo khoảng cách với mình tôi, hoặc tôi nghĩ thế. Cho đến buổi chiều hôm ấy, sự thân thiết bắt đầu hình thành. Dần dần, tôi biết thêm vài điều về Linh, qua nhiều mẩu đối thoại ngắn giữa những bữa ăn ngồi cùng bàn ở căng-tin, hay những sớm bạn ấy lôi tôi dậy chạy bộ.

Đằng sau sự nổi loạn và bất cần, âm nhạc đại chúng bắt tai trong playlist, đôi mắt phớt lạnh, những trò nghịch phá cùng nhóm học sinh cá biệt, ba đôi converse toàn màu trắng được thay đi thay lại, những giấc ngủ gật gà trên lớp, năng khiếu Toán học kì khôi.., đằng sau tất cả những gì mọi người mặc định lâu nay ở Linh, là một góc khác.

Ở đó, có nhiều ca khúc Hà Trần vẫn được Linh mở lại thi thoảng, là lạ, chỉ có khi có hai chúng tôi ở trong phòng. Có những quyển sách của Haruki Murakami đầy ám ảnh mà Linh bảo bạn ấy chưa bao giờ có thể hiểu hết, cũng như chưa bao giờ nhàm chán, sau rất nhiều lần đọc. Có một trang blog riêng tư, “Thôi, nó buồn lắm, Thư đọc làm chi!”

Ở đó, có những thứ không hẳn đối lập với Linh của mọi khi, nhưng có thể gây bất ngờ, bởi vì trước đây, bạn ấy gần như chưa bao giờ tiết lộ.

“Dù rất muốn nhưng thay vì cậu, tớ đã tặng lại cho cô lao công bó hồng đêm ấy.”

Bó hồng của cậy bạn lớp bên tặng Linh, để tỏ tình, chắc vậy.

Ca học ngoại ngữ buổi tối kết thúc sớm, khi thư thả đạp xe qua vài ngõ phố vắng gần trường trước khi rẽ về, tôi bắt gặp Linh và cậu bạn ấy đang đi chầm chậm trên vỉa hè, phía trước. Tôi định nhẹ nhàng quay ngược lại để khỏi làm phiền hai bạn ấy mà không kịp. Chắc là tiếng xe đã khiến họ xoay người lại. Linh nhìn tôi, ánh mắt thảng thốt. Khi tôi vẫy tay chào, Linh đánh rơi bó hoa.

Tôi mỉm cười đạp xe về, hào hứng loan tin với mấy đứa cùng phòng còn lại. Cô bạn vốn bạo dạn, vậy mà cũng trở nên lúng túng, ngại ngùng chỉ vì bắt gặp đi cùng một chàng trai.

Bọn tôi đã sẵn sàng trêu chọc. Nhưng khi cánh cửa mở ra, Linh bước vào thì mọi ý định đều tan biến. Không còn bó hoa nào cả, chỉ có một ánh mắt u tối mách rằng, tốt nhất đừng ai nhắc đến chuyện này. Linh lướt nhìn qua tôi một thoáng, không nói không rằng, bạn ấy cởi giầy quang xuống gầm giường, rồi nằm quay mặt vào tường.

Hôm sau, Linh vẫn tỏ ra bình thường. Như thể sự run rẩy khe khe trên bờ vai tôi nhìn thấy lúc tỉnh giấc nửa đêm, chỉ là ảo ảnh trong một đôi mắt ngái ngủ.

“Tớ chỉ muốn mượn sự xa cách để giữ gìn mọi thứ, mà không nhận ra, đó chính là cách phá hỏng nhanh nhất.”

Lúc ấy kỳ thi cuối năm 11 vừa đi qua, không khi trường lớp hoàn toàn nhẹ nhõm. Sau những vòng chạy quanh sân trường mỗi buổi sáng, hãy vẫn còn sớm, tôi và Linh ngồi duỗi chân trên chiếc ghế đá dưới tán bàng rộng. Linh bảo năm sau sẽ chuyển về ở nhà dì bạn ấy gần đó, trước giờ ngại phiền phức, nhưng dì thương, lo lắng và thuyết phục mãi....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Thông minh, mạnh mẽ, ngu ngốc và may mắn
» Đứng lên và đi
» Giờ đây Em nhìn mặt trời bằng đôi mắt của Anh
» Lời thú nhận của mặt trăng
» Chẳng cơn mưa nào mãi mãi
1234...262728»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt