Thằng Vũ vừa lôi từ gầm bàn ra một két bia, tư thế nó mở bia, ngồi vắt chân và tu nửa chai đã thực sự giống như một anh chàng dân chơi sành điệu. “An uống chứ?” – nó nghiêng nửa chai về phía tôi khi thấy tôi nhìn, tôi mỉm cười lắc đầu, hướng ánh mắt quan sát về một phía khác: Phương đã vừa bước ra, nó mặc bộ váy đỏ mượn của Hà, ánh mắt tinh quái liếc ngang liếc dọc và nhanh nhẹn chạy đến ngồi cạnh tôi. Hồi lâu sau khi Huy đã mang bánh kem về, Phương rủ Vũ khiêu vũ, nên tôi cũng nhảy một bài với Huy trong tiếng hò reo của tụi nhỏ. Khi bản nhạc Nocturne bằng violin da diết vang lên, tôi bỗng thấy mình như lạc giữa một màn đêm bất tận, không có chân trời, không có giới hạn, chỉ có sáu chúng tôi xoay vòng theo vũ điệu của đất trời nuốt trọn vào bên trong những thanh âm trong trẻo đến say lòng. Trong suốt quãng thời gian đó, tôi không dẫm vào chân Huy bất cứ lần nào, cậu ấy cũng đã vô cùng nỗ lực khi nhịp theo những bước chân của tôi mà chẳng hề va vấp, trọn vẹn như thể đây là lần cuối cùng chúng tôi được khiêu vũ cùng nhau. Trong đầu tôi bất giác hiện lên những ngọn nến, những đóa hồng hoàng tộc và ánh trăng màu tím huyền ảo đầy thơ mộng của thế giới trung cổ như trong bản nhạc Under a violet moon, tiếc rằng trên chiếc cầu cổ kính chẳng có nụ hôn nào bị đánh cắp cả, đối diện với tôi chỉ là màn đêm đang dần nặng trĩu và chiếc đồng hồ tíc tắc những nhịp chuẩn bị đưa Wendy rời xa Neverland để trở về hiện thực mà thôi.
Rồi khúc nhạc đêm cũng phải dừng lại nhường chỗ cho những bản nhạc sôi động quay trở về, chúng tôi để lại sân khấu cho lũ trẻ. Nhóc mập cầm đầu băng nhóm, làm nổ tung mọi thứ bằng một điệu nhảy breakdance đỉnh cao. Tôi không bao giờ nghi ngờ rằng thằng nhóc này sẽ thay thế Khôi để trở thành thủ lĩnh của tụi nhỏ. Trẻ con bây giờ giỏi lắm, có thể so về sự thông minh và điềm tĩnh, nhóc mập không thể bằng Khôi, nhưng bên trong thằng bé có sự tài năng và nhiệt huyết đến mức bất cứ đứa trẻ nào xung quanh cũng phải thán phục trầm trồ. Liên tiếp những màn nhảy sôi động biến đêm nay trở thành bữa tiệc đúng chất của thế hệ trẻ, và đối với tôi, điều đó thật mới mẻ, lạ lẫm. Neverland sẽ được thay máu. Chưa dứt đêm tiệc, nhưng tôi đã có cảm tưởng rằng tôi đã không còn là thần dân của vương quốc này nữa rồi.
Gần mười giờ, thời gian hoàng đạo cho những bữa tiệc của vương quốc trẻ con, khi đồ uống cùng kẹo ngọt đã vơi và Khôi đứng lên hắng giọng, không gian xung quanh bỗng nhiên im ắng đến lạ. Không một đứa trẻ nào dám lên tiếng, ngay cả chúng tôi, những đứa bằng vai phải vế với Khôi cũng vậy, tất cả đều dán mắt vào cậu với một sự xúc động và thành kính đến lạ. Thậm chí năm đứa tôi còn làm điều này một cách nghiêm túc hơn lúc nào hết, đã là lần cuối rồi, ai cũng hiểu nó có ý nghĩa nhường nào với cả bọn.
“Được rồi” – Khôi mỉm cười – “cũng không cần phải nghiêm trang như vậy. Thả lỏng ra nào các em, để có thể đón nhận điều này một cách thoải mái và vui vẻ nhất” – Khôi ngẩng mặt nhìn khắp lượt tụi nhỏ – “Và giờ là lúc bắt đầu nghi thức truyền ngôi và chuyển giao thế hệ”.
Lũ trẻ vỗ tay rào rào, nhóc Sáo cùng nhóc Sậu hú hét. Vũ và Huy còn lấy đâu ra cái trống và nện hết sức hỗ trợ cho Khôi (nhưng hiệu quả luôn là ngược lại). Khôi đưa tay ra tỏ ý giữ yên lặng. Không gian ngay lập tức im ắng trở lại.
“Người tiếp nối anh sẽ là một cậu bé từng có công rất lớn cho vương quốc. Đây là kết quả của một thời gian dài quan sát và bàn luận, hi vọng các em sẽ ủng hộ và giúp đỡ tân quốc vương mới của Neverland!” – Khôi nói, mỉm cười bí hiểm và đưa ánh mắt về phía chúng tôi. Vũ với Huy gõ thêm một hồi trống rùm beng phá đám, Hà nắm tay làm biểu tượng chiến thắng, Phương giơ tay hình chữ V, còn tôi gật đầu thật khẽ cổ vũ cho quyết định của cậu. Đó là cách bầu ra thủ lĩnh mới mà chúng tôi đã thảo luận, không bỏ phiếu, không, nó người lớn, chính trị và xa lạ quá. So với nó, chúng tôi cần lòng tin hơn. Những đứa trẻ thuộc về vương quốc trẻ con sẽ phải học cách tin tưởng quyết định của thủ lĩnh, học cách tin tưởng lẫn nhau, học cách nắm tay nhau mà trở thành ruột thịt. Điều đó quan trọng hơn tất thảy thứ gì trên đời này, đối với chúng tôi, và đối với thời thơ ấu của chúng tôi, phải, hơn tất thảy mọi thứ trên đời.
“Và anh sẽ mời đứng lên đây … ” – Khôi cố ý kéo dài giọng. Tụi trẻ đều nín thở chờ đợi. Ánh mắt Khôi lấp lánh nhìn qua khắp lượt. Ngừng lại ở một điểm, rồi cậu từ tốn nói:
“Lên đây nào, nhóc mập!”
Ngay lập tức, những tiếng hò hét vui mừng bùng nổ bên trong căn nhà đại bản doanh của Neverland, mà nếu có ai đó đi ngang qua lúc này, nhất định sẽ tưởng có một quả bom vừa được châm ngòi. Tụi trẻ kênh nhóc mập lên, gõ chiêng trống rùm beng. Nhóc mập giơ cao tay làm biểu tượng chiến thắng. Hạ xuống trên bục bên cạnh Khôi, thằng nhóc bèn làm thêm một điệu nhảy khiến căn nhà một lần nữa nổ tung. Cho tới khi những quả bom tích trữ cuối cùng cũng không còn, Khôi mới ra hiệu cho mọi người im lặng trở lại.
Tháo từ trên cổ ra một sợi dây, cậu nói với một niềm xúc động thể hiện qua ánh mắt: “Đây là vật biểu trưng quyền lực của thủ lĩnh. Giờ anh trao lại cho em, hi vọng em hãy trân trọng và gìn giữ nó!”. Vừa nói, cậu vừa đeo lại sợi dây vào cổ nhóc mập, trên đó, biểu tượng một mũi tên bạc dường như đang xé toạc không gian lấp lánh sáng.
Đoàn rước bắt đầu ngay sau đó, với sự rùm beng lớn nhất trong lịch sử vương quốc từng có. Nhưng sáu chúng tôi không tham gia nữa. Đã chính thức rời khỏi thế giới trẻ con rồi, để lại mọi thứ cho tụi nhỏ, chúng tôi còn lưu luyến làm chi. Tin tưởng chúng sẽ gìn giữ mọi thứ, vậy là được. Trời đêm trước mắt bao la quá. Chúng tôi nằm lả ra trên sân thượng, giơ tay đưa lên trước mặt, đếm sao. Mơ hồ biết mấy, những ngôi sao lúc tỏ lúc mờ, trong khoảnh khắc bị mây nuốt trôi, mất hút như một viên đá chìm sâu vào đáy biển, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục. Như nhiều phút giây kì lạ trong cuộc đời, đôi khi, những niềm tin ngây ngốc bỗng nhiên bật thành lời nói…
“Nếu sau này có đứa nào bị ốm, đến tìm tớ nhé, lúc đó tớ sẽ là một bác sĩ giỏi, có thể chữa bệnh miễn phí cho cả bọn.”
“Còn tớ, mấy năm nữa chắc sẽ làm chủ một cửa hiệu thời trang tầm cỡ. Nếu có đứa nào tìm đến, tớ bán rẻ cho. Haha!”
Cứ thế, cứ thế, giống như dòng thác bị chặn lâu ngày không được chảy, vỡ òa theo lực ép của thời gian, kí ức đưa chúng tôi ngược trở về khoảng thời gian của mười năm về trước. Sao trên trời vẫn chẳng thể chạm tới, chẳng thể đếm nổi, nhưng ngày hôm ấy, có những đứa trẻ lại hồn nhiên vẽ ước mơ của mình lên cát, chỉ bởi chúng một lần nữa quên đi rằng …
Những chữ “nếu” chẳng có thực trên đời …
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ