Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Tôi nghĩ ra những điều bình dị ấy khi đang ngồi trong một quán ăn rất bình dân giữa khung cảnh mùa đông bình yên và se se lạnh. Gọi là quán ăn bình dân tức là quán ăn dành cho những người dân bình thường – như tôi chẳng hạn. Tuy vậy, khách hàng thường đến quán rất đông và thuộc nhiều tầng lớp khác nhau: Lao động có, trí thức có, sang trọng có; với muôn vàn tính cách khác nhau: Hiền lành có, khôn ngoan có, thô lỗ có.

Sở dĩ quán ăn đông khách thế, mà lại có cả những khách hàng rất sang trọng, cũng vì vị trí của nó rất thuận lợi. Quán nằm ngay ngã tư đường đông người qua lại, gần trung tâm thành phố. Chếch về bên phải một chút là trung tâm mua sắm, giải trí, một cái rạp chiếu phim và một khu chung cư rộng lớn; Chếch về bên trái một chút là trường Trung Học, giờ tan trường học sinh ùa ra như kiến; Ngay đối diện là ký túc xá của sinh viên trường Đại Học, họ thường đến ăn sáng, ăn trưa và đôi khi cả ăn tối. Ngày nắng cũng như ngày mưa, mùa nóng cũng như mùa lạnh, không lúc nào tôi thấy quán vắng khách.

Cuộc sống khó khăn, kiếm tiền khó khăn, người ta đã biết quý trọng từng đồng từng xu. Vì vậy, mọi người rất khoái những thức hàng “Giảm giá”, “Khuyến mãi”, “Rẻ” và “Bình dân”… nắm bắt được nhu cầu ấy, những quán ăn treo bảng “Bình dân” thế này ngày càng mọc lên như nấm trên các vỉa hè. Về giá các món ăn trong quán thì không thể rẻ hơn được nữa, khỏi phải bàn; Về hương vị thơm ngon thì rất riêng, mà nhiều món ăn đắt tiền lại không có được; Về phần đảm bảo vệ sinh thì… thôi, cho qua vậy!

Sau khi trả tiền cho tô phở thơm ngon béo ngậy, tôi đứng dậy và ngay lập tức cảm nhận được cái lạnh buốt giá của gió mùa Đông Bắc đang thấm dần qua lớp áo. Hôm nay là Lễ Giáng Sinh! Khắp không gian tràn ngập ánh đèn lung linh, sặc sỡ. Những ánh đèn đủ màu sắc xanh, đỏ, tím, vàng… từ trong các cửa hàng chiếu lên các tấm kính, tràn ra ngoài đường phố thật mờ ảo và huyền diệu. Mọi người từ trong các con hẻm nhỏ nhất đổ ra đường lớn, quần áo sặc sỡ, tiếng cười đùa gọi nhau í ới cứ vang vọng không ngớt. Hòa thêm vào những âm thanh vui tươi ấy, không thể thiếu, là tiếng nhạc vút cao rộn rã của những bài ca mừng ngày Chúa sinh ra đời.

Lúc này đây, trong lúc tôi đang nhìn ngắm đường phố ồn ào, mơ mộng vơ vẩn, cũng là lúc chiếc xe của tôi bị kẹt cứng giữa dòng người ngược xuôi. Người đi bộ, người đi xe cứ chen vào nhau, chẳng ai chịu nhường ai. Tiếng còi xe inh ỏi không sao át được tiếng người cười nói. Tôi thích một ngày lễ yên tĩnh hơn, một đêm Giáng Sinh mà cả gia đình quây quần bên nhau, cùng trò chuyện thân thiết. Nhưng chỉ mình tôi với ý nghĩ ấy thì đâu thể thay đổi được lề thói của cả một cộng đồng mà từ lâu được coi như là nét văn hóa riêng.

- Tránh đường đê! Tránh đường đê!

Ai đó bắt đầu hét. Tôi khổ sở nhích từng bước, thỉnh thoảng lại tự nhủ: “Sắp tới nhà cô ấy rồi, cố thêm chút nào!” Năm nào cũng thế, năm nào tôi cũng phải đến đưa cô ấy đi chơi. Cô ấy thích được đi bên cạnh tôi, dạo bước giữa dòng người nhộn nhịp và chơi những trò chơi ở hai ven đường vào dịp Noel. Năm nào cũng vậy, chẳng thay đổi gì nhưng cô ấy vẫn thích.

Tiếng chuông điện thoại reo vang trong túi áo, tôi vội vàng nhấc máy. Ở đầu dây bên kia là tiếng nói vô cùng dịu dàng, đáng yêu của em.

- Anh à! Đã đến chưa, em đợi lâu quá rồi nè!

Dù đường phố có ồn ào hơn lúc ấy, tôi vẫn có thể cảm nhận được chút dỗi hờn trong giọng nũng nịu của em. Tôi áp sát điện thoại vào tai, lấy tay che lại và nói như hét:

- Rồi! Rồi! Anh sắp đến rồi đây!

Vẫn giọng đáng yêu, em nói:

- Anh đến nhanh nha, em đợi anh!

Em cúp máy. Tôi cảm thấy vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Nhìn quanh đường phố, tiếng còi xe mỗi lúc một inh ỏi hơn, tiếng cười đùa lại càng sôi động hơn. Tôi đang ở trong tình thế triệt buộc, tiến không được mà lui cũng không xong!

Để ý mãi, cuối cùng tôi cũng thấy một lối thoát. Bên trái đường có một con hẻm rất nhỏ và thưa vắng người qua lại, không biết con hẻm ấy dẫn đến đâu nhưng trước mắt cần phải thoát khỏi chỗ này. Nghĩ vậy, tôi lách xe thật nhanh, chen ngang qua đoàn người đang ùn tắc. Bụi khói đã nhiều hơn, không khí nóng dần lên. Dù rất cố gắng nhưng mãi một lúc lâu sau tôi mới đưa xe đến được cái hẻm ấy, kèm theo phía sau là những tiếng trách mắng của mọi người.

- Sao lại chen ngang thế? Thật bất lịch sư!

- Thằng mắc dịch, đi đứng kiểu gì vậy?

Không để bụng tôi chui vào hẻm, trong hẻm vắng người hơn, tôi tăng tốc. Con hẻm có nhiều khúc quanh và nhiều ngã rẽ, tôi cứ chọn ngã rẽ nào hướng về phía nhà em mà cho xe tiến tới. Kết quả là con hẻm dẫn tôi ra một con đường khác lớn hơn con đường cũ và cũng… đông người hơn. Bất lực!

Đang ngó nghiêng tìm giải pháp khác thì một thằng nhóc đầu tóc bù xù, quần áo nhăn nhúm không biết từ đâu chạy đến, vội vàng nói:

- Anh đang tìm chỗ gửi xe phải không! Đây, ngay đây này, theo em!

Nó nói với một nụ cười rạng rỡ, và ánh mắt đầy hàm ý. Tôi có thể đoán được nó đang sợ: Nếu tôi chần chừ quá lâu, nó sẽ bị các đối thủ khác cũng trong “ngành” cho thuê chỗ gửi xe đến dành mất tôi. Tôi suy nghĩ thật nhanh, gật đầu đồng ý và quyết định chạy bộ đến nhà nàng.

Tôi băng qua đường, leo qua dải phân cách, vượt qua hết người này đến người khác, nhảy qua những chiếc thùng rác ven đường… Và kia rồi, em đang đứng đợi tôi ngay trước cửa nhà trong màu áo trắng như tuyết. Tôi dừng lại cho hơi thở bình thường, vuốt lại mái tóc, chỉnh lại quần áo, chỉ có mùi nước hoa là không sao lấy lại như cũ. Nhìn thấy tôi, em vội chạy đến.

- Anh chạy bộ đến đây à? – Em vừa hỏi, vừa rút khăn lau mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt tôi. – Anh gửi xe ở đâu rồi?

Tôi mỉm cười, đó là khoảnh khắc mọi mệt nhọc đều tan biến hết. Em níu chặt lấy cánh tay tôi, rồi cả tôi và em cùng dạo bước, hòa vào dòng người tươi vui.

Càng đi xa về phía đường lớn, phố xá càng đẹp càng tưng bừng và náo nhiệt. Các cửa kính, các khung kim loại và những đôi mắt người rạng rỡ hẳn lên. Từng đôi tình nhân tay trong tay dạo bước, ánh mắt đầy ý tứ trông thật hạnh phúc. Từ trong các nhà vọng ra những điệu nhạc mừng Giáng Sinh bất hủ, điệp khúc “Jingle Bells”, bài ca “We wish you a Merry Christmas”… Mọi người đua nhau chụp ảnh. Trẻ con thì ôm ngay lấy những ông già Noel, vuốt râu, giật áo, bật cười khoái chí. Gió nhẹ thổi.

“Tin tin… Tinnnnnnnnnnnnnn”

Một tràng còi dài bất chợt vang lên khiến mọi người giật mình. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía tiếng còi, ở đó, một chiếc xe buýt nằm yên bất động giữa đường phố chật chội. Bác tài xế khuôn mặt nhăn nhó, mồ hôi ướt đầm cả hai vai áo. Chắc hẳn, chiếc xe đã phải nổ máy tại chỗ như thế từ lâu lắm rồi. Hành khách trên xe không còn đủ kiên nhẫn để đợi chờ, bác tài xế đành phải mở cửa cho họ bước xuống và tự đi bộ đến nơi mà họ muốn đến. Cảnh tượng ấy trông thật là buồn cười và tội nghiệp. Khó khăn cho bác tài xế già là không thể ngồi đó suốt đêm. Nếu ông mang xe về trạm quá trễ, ông sẽ bị khiển trách, bị trừ lương. Dường như không thể chịu đựng được hơn, ông hét lên bằng tất cả bực tức, bằng tất cả những lo lắng trong lòng:

- Trời ơi! Cho tôi xin một con đường!!!

Có lẽ, ông đã hét lên như thế suốt mấy mùa Noel rồi. Đường phố có thay đổi chút nào đâu? Mùa Giáng Sinh năm nào chẳng thế, đời có thay đổi chút nào đâu? Nó sẽ không thay đổi chừng nào chúng ta không thay đổi.

- Anh ơi! Mình chơi trò này nha! A, trò kia vui quá! Đây nữa! – Em cứ chạy nhảy tung tăng, vô tư cười nói, mặc cho những suy nghĩ của tôi đang mỗi lúc một dài lê thê như đoàn người trên phố.

Ngày hôm nay, tôi thích ngồi ở nhà uống một ly cà phê, ăn một miếng bánh rồi cầm bút viết nên những ý tưởng mà mình đã ấp ủ bấy lâu, tôi thích viết truyện ngắn, tôi muốn làm một nhà văn. Nhưng không, tôi lại lang thang trên phố, chen chúc giữa đám đông để kiếm tìm những điều bình dị có thể làm em mỉm cười, những điều nhỏ nhoi có thể làm em hạnh phúc. Tôi đang làm những điều tôi không thích, đó là những điều vô nghĩa chăng?

Không, nếu cuộc sống này thiếu đi nụ cười của em, đó mới là vô nghĩa!

Tình yêu của tôi và em sẽ không thay đổi. Dù có chuyện gì xảy ra trong cuộc sống, tôi vẫn sẽ vượt muôn trùng gian khó để đến bên em và đưa em qua từng góc phố. Được nhìn thấy em mỉm cười hạnh phúc là món quà vô giá mà Ông Già Noel gửi tặng tôi trong đêm giá lạnh, như một ngọn lửa sưởi ấm trái tim tôi.

- Này, em còn nhớ trò ném vòng năm ngoái không! Lần ấy chỉ một chút nữa là mình dành được con gấu. Bây giờ mình thử lại nhé!

Em cười thật tươi, híp đôi mắt lại:

- Năm ngoái là tại anh, năm nay em sẽ ném trước!

Tôi cười. Em cười.

Tình yêu thật dịu dàng giữa con phố mùa đông…
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
Bài Viết Ngẫu Nghiên
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Liên kết
onlinebộ đếm

XtGem Forum catalog