XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
Bảy giờ tối. Rạp hát đông nghịt người. Hờ hững khi mấy đứa bạn gái thân thiết vào trong ngồi trước gọi qua điện thoại, tôi bước ra ngoài, tự tìm cho mình một chiếc ghế đá và ngồi xuống chờ đợi.

Chỉ còn nửa tiếng nữa thôi buổi hòa nhạc có lẽ là lớn nhất từ trước tới nay của cậu ấy sẽ bắt đầu. Đúng vậy: cậu ấy – một nghệ sĩ piano tài năng và đình đám nhất trong giới học trò, người liên tục nhận được các giải thưởng âm nhạc trong và ngoài nước. Tôi mê mẩn những bản nhạc mà cậu ấy đã thể hiện. Từ Canon in D, Love story, Hungarian sonata, Toccata, Love is blue đến Je T’aime… đã cuốn tôi chìm đắm trong một thế giới tuyệt diệu đến say sưa của những những nốt nhạc nơi tâm hồn, lấp lánh, trong trẻo, nhiều khi trầm lắng hương vị suy tư, và gợi cảm đến không ngờ, bình an và thanh thản lắm, nhưng nhiều khi cũng giống hệt như một màn sương đêm bí ẩn.

Cũng giống như màn đêm buông xuống ngày hôm nay vậy. Thành phố lúc này sao mà đẹp đến thế. Nó rực rỡ ánh đèn với muôn màu vạn sắc. Tôi ngẩng mặt lên trời, hít thật sâu, và ngắm nhìn những vì sao lấp lánh. Có thể nhìn thấy sao ngay tại đây, xen kẽ giữa những ánh đèn điện, và giữa một thành phố hối hả những nhịp sống gấp rút, điều đó không tuyệt vời sao? Đâu đó vang lên tiếng hò hét đuổi nhau, tiếng cười lanh lảnh hạnh phúc của những đứa trẻ, và bên những hàng cây hoa sữa thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ và lãng mạn, đôi uyên ương tay trong tay bước đi, trên tay kia cô gái ôm một bó hoa hồng nhung đỏ thắm, và đôi má hồng của cô còn vương một ánh cười ngượng ngùng.

- Chị ơi mua hoa cho em nhé! – Một cậu bé bán hoa bước đến hỏi tôi, trên tay nó chỉ còn một bó hoa hoa hồng đỏ được cột bởi một đoạn ruy băng màu lục đơn giản và ba bông hoa lẻ. Tôi nhận ra nó chính là đứa bé ban nãy đã rụt rè hỏi giá một chiếc vé ở cửa nhà hát. Tôi mỉm cười nói:

- Được rồi, chị mua hết cho em!

- Bó hoa thôi, còn ba bông này thì không bán chị ạ – cậu bé cười ngập ngừng – cái này là quà sinh nhật cho mẹ em – cậu chỉ về phía một người phụ nữ đang bán quán gần đó. Trông bà khá khắc khổ trong chiếc áo mùa thu mỏng manh, đôi tay bà đầy những vết nứt nẻ dấu hiệu của những năm tháng lao động vất vả, nhưng khi bà nhìn về phía cậu bé, ánh mắt bà sáng lên, cảm nhận được tình thương yêu vô hạn bà gửi gắm trong cái nhìn đó. Và tôi hiểu, vì sao cậu bé lại muốn có được chiếc vé xem hòa nhạc ngày hôm nay đến thế. “Âm nhạc là tình yêu!”, cậu ấy từng nói thế. Một món quà tràn ngập tình yêu dành cho mẹ không phải là món quà tuyệt vời nhất sao?

Điện thoại trong túi tôi rung. Là Lâm, học trên tôi một lớp. Anh đột ngột hẹn tôi ba mươi phút nữa ở đài phun nước trước cổng trường, không rõ lí do, chỉ nói có một điều đặc biệt muốn dành cho tôi. Tôi nghĩ trong vài giây. Đúng vậy, cuộc đời nhiều khi là một khái niệm được xây dựng bởi những tình huống ăn khớp nhau, logic đến lạ kì. Tôi quyết định, đã đến lúc cần phải nói với Lâm một số chuyện. Và tôi lấy trong túi ra hai chiếc vé:

- Chị có chuyện muốn nhờ em giúp – tôi mỉm cười và đưa cho cậu bé bán hoa hai chiếc vé của tôi.

Cậu bé tròn mắt ngạc nhiên. Dĩ nhiên nó chưa dám cầm chiếc vé tôi đưa.

- Không sao đâu, em đừng lo, chị có việc bận không thể xem hòa nhạc được. Cứ coi như đây là quà chúc mừng sinh nhật mẹ em. Chị vẫn mua bó hoa này, và nhờ em đem tặng nghệ sĩ biểu diễn hôm nay hộ chị, cùng với vật này nữa – tôi vòng tay lên cổ, tháo xuống một sợi dây nhỏ có treo mặt đá hình cỏ bốn lá. Tôi đã mua nhánh cỏ bốn lá đó từ lần đầu tiên xem cậu ấy biểu diễn, như một món quà, một điều ước, một lời nguyện cầu cho sự thành công của cậu. Và tôi biết, chắc chắn, ngày hôm nay cậu ấy sẽ làm được điều đó.

Buộc nhánh cỏ bốn lá vào những bông hoa hồng kèm theo số tiền đủ để mua một bó hoa, tôi đưa cho cậu bé. Cậu bé từ chối nhận tiền, còn tôi thì từ chối nhận lại tiền. Chẳng có gì không đúng cả, đó là tiền mua hoa, nên nó thuộc về cậu, và số tiền đó cũng đủ để hai mẹ con họ có một bữa ăn đêm nho nhỏ mừng cho sinh nhật của người mẹ.

Cậu bé vẫn ngơ ngác nhìn tôi.

- Em giúp chị được chứ?

- … vâng… nhưng …

- Vậy thì chị cảm ơn em nhiều lắm, hãy đem đến cho mẹ một món quà sinh nhật bất ngờ nhé – tôi mỉm cười xoa đầu cậu bé và bước đi.

Lâm đến trễ hơn so với tưởng tượng của tôi. Nhưng đó cũng không phải là điều khiến tôi quá ngạc nhiên. Có lẽ anh đã quá quen với việc làm một hotboy, quen với việc được người ta thần tượng, săn đón và chờ đợi. Nhiều khi tôi tự hỏi, không hiểu điều gì khiến anh phải hạ lòng liêu hãnh của mình xuống để đối xử với tôi một cách đặc biệt như thế, đặc biệt so với cái cách mà anh vẫn đối xử với mọi người, ít ra là với những cô nàng trong fanclub hâm mộ cuồng nhiệt của anh ở trường.

- Xin lỗi em, anh đến trễ – Lâm cười, nắm lấy tay tôi – Đi nào! Anh dẫn em đến một nơi!

Tôi giằng lại, và bàn tay tôi trượt khỏi bàn tay của Lâm dễ dàng như một sợi tơ mỏng manh vừa bị kéo đứt.

- Không! Em chỉ muốn nói chuyện với anh, ngay tại đây! – Tôi chắc chắn

- Có chuyện gì? – nụ cười của Lâm héo đi một chút, nhưng nét tự tin thì không – Anh đã làm gì khiến em không hài lòng?

- Thực ra là có – tôi nói – vì em không hiểu những gì mà anh luôn cố làm với em.

Lâm có vẻ phì cười: – Cố làm với em? Ôi, cô bé ngốc, chúng ta là một đôi mà, anh tưởng em hiểu điều đó? Chẳng phải khi thích nhau người ta nên…

- Vấn đề nằm ở đó! – tôi ngắt lời anh, mỉm cười có phần… khoái trá – Anh chưa bao giờ nói anh thích em, chưa bao giờ có một vụ tỏ tình chính thức, anh chỉ bỗng nhiên quan tâm đến em và anh mặc nhiên coi điều đó như việc tự nhiên. Nhưng không, em không thể tự nhiên như thế.

Lâm hấp tấp nói: – Vậy nếu em muốn, bây giờ anh sẽ…

- Không – tôi tiếp tục – anh vẫn chưa hiểu sao? Vấn đề là dù anh nói thích em, thì em biết đó cũng chỉ là lời nói dối. Bởi vì anh chưa thích em đủ để quan tâm xem khi nào em không thể gặp anh, anh cũng chưa thích em đủ để đến sớm chờ em nhất là khi anh có một bất ngờ gì đó dành cho người mà anh nói là anh thích. Và vì một điều nữa, là đừng mặc định chúng ta là một đôi, khi mà em không hề thích anh – Tôi nhìn anh với ánh mắt tiếc nuối, nhưng đó hoàn toàn là sự thật – Em xin lỗi!

Khi sải những bước đi dài trên con đường lát gạch đỏ giữa hai hàng hoa sữa quyện mùi hương ngan ngát, tôi vẫn có thể hình dung dáng Lâm đứng đó, hóa đá bên những tia nước li li lạnh ngắt. Nhưng tôi biết điều tôi làm là không sai. Tôi thuộc về một nơi nào khác, không phải ở đó, bên cạnh Lâm, và tôi biết Lâm sẽ vượt qua được chuyện này, nhanh thôi.

Gió mùa thu vờn qua mái tóc tôi, hơi lạnh. Tôi thu mình trong lớp áo khoác mỏng, ngửa cổ lên trời ngắm bầu trời rộng bao la, giữa cánh đồng hoa dại trắng muốt. Nơi đây là thế giới của kí ức, vĩnh viễn tràn đầy những kỉ niệm của thời ấu thơ trong tôi, là nơi mà tôi luôn thuộc về, dù có bất cứ điều gì xảy ra chăng nữa, ai đó đã hứa với tôi như thế…

12 giờ đêm. Tuyến xe bus chầm chậm dừng lại bên mé đường. Qua lớp cửa sổ kính trong suốt, tôi có thể thấy rõ người duy nhất còn lại trên xe vừa đứng dậy, chào tạm biệt bác tài một cách lễ phép rồi bước xuống. Cậu thanh niên ấy không mang gì bên mình, chỉ trừ một bó hoa hồng đỏ được quấn chặt bằng một dải ruy băng màu lục đơn giản. Cậu ấy không hẳn là ngỡ ngàng khi thấy tôi.

- Đồ ngốc, trời lạnh vậy còn đứng ở đây làm gì. Khuya quá rồi!

Tôi phì cười khi thấy cậu nhăn mặt quát mắng, tỏ ra lo lắng cho tôi một cách thái quá, y như những ngày chúng tôi còn bé vậy.

- Yên đợi Duy lâu chưa? – cậu ấy hỏi, thản nhiên nắm tay tôi bước đi như thể điều đó là việc đương nhiên. Tôi bất động vài giây: cái nắm tay ấy ấm và khít đến nỗi cảm tưởng như nó được buộc lại bằng một sợi ruy băng bền chắc mà chẳng gì có thể khiến nó đứt ra được. Và tôi mỉm cười, luống cuống chạy theo cho kịp bước chân của cậu.

- Mới thôi – tôi nói

- Mới thôi? – Cậu nói với cái giọng có phần châm chọc – Duy cứ nghĩ phải lâu hơn kia, nhất là khi Yên đang cảm thấy cực kì tội lỗi vì đã bỏ lỡ buổi biểu diễn của Duy, không phải sao?

- Yên xin lỗi – tôi nói – nhưng Yên vẫn luôn cầu nguyện cho Duy mà. Yên biết, dù thế nào Duy cũng sẽ thành công. Luôn luôn là vậy!

Tôi nhe răng cười cầu hòa. Cậu ấy bỗng nhiên đứng khựng lại.

- À phải, cái này trao lại cho Yên nè!

Duy đưa tôi cầm bó hoa và tháo sợi dây nhánh cỏ bốn lá từ trên cổ ra. Tôi há hốc miệng ngạc nhiên:

- Làm sao Duy biết?

- Ngốc! Phải hỏi là làm sao Duy không biết chứ? – cậu ấy cười haha – cậu bé lên tặng hoa cứ nói về một cô gái ngốc nào đó đã cho nó đôi vé…

- Đừng! – tôi nói khi thấy cậu có ý định trả lại tôi sợi dây – cái đó là may mắn Yên tặng Duy mà.

- Nên Duy mới tặng lại Yên – cậu tỉnh bơ – chứ không phải Duy trả nhé! Vì chỉ khi nào Yên may mắn, Duy mới may mắn....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Vợ Ngốc Ah ! Em Trốn Được Tôi Sao ?
» Truyện Từng Có Người Yêu Mình Như Sinh Mệnh
» Truyện Ngắn Chết... Lỡ Yêu Rồi... Làm Sao Đây?
» Tình sai!
» Tỉnh Dậy Đi Mạng Sống Của Em
1234»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt