XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
1. Ngày cuối tuần rét căm. Những cơn gió mạnh hoành hành khắp phố, gió hất bụi đường bay tứ tung, gió cuốn xác lá chui tuột vào nắp cống. Tôi không ngừng xoa tay áp lên má, người run rẩy trong chiếc áo khoác mỏng có in hình gấu, chân bắt đầu tê buốt trong đôi giày búp bê. Đi cạnh tôi, Henry đút tay vào túi quần, nín cười lắc đầu:

- Các nàng thật lạ, tốn hàng tiếng đồng hồ tô tỉnh thế mà chẳng chịu xem thời tiết! - Chợt anh hướng mắt về phía bên kia đường, một cô gái đang khoe đôi chân dài sau chiếc váy ngắn tới đầu gối. Anh rên rỉ - Mặc váy giữa trời âm 10 độ. Ôi kinh!

Tôi lườm Henry cái sắc lẻm:

- Thưa quý ngài, một khi thời trang lên ngôi, thời tiết chỉ là bề tôi!

- Ồ ra thế. Anh cứ tưởng lạnh tới đứt dây thần kinh não chứ!

- Chính anh đấy! - Tôi túm mái tóc đang bị gió trêu đùa.

Henry phá lên cười, biết tôi đang ám chỉ việc anh cất xe riêng, hưởng ứng phong trào sống xanh. Đi thêm một đoạn, Henry cởi áo khoác cho tôi mượn còn tôi thì cằn nhằn:

- Em đã bảo đi xe, anh không nghe!

- Được rồi mà! Em không yêu trái đất sao?

Henry lấp liếm bằng cách trao tôi luôn mũ len, khăn choàng nhưng tôi vẫn bí xị. Còn phải hứng lạnh thêm nửa tiếng mới tới thư viện thành phố, rồi cả đoạn đường về nữa!

Đi bộ là một văn hóa nhưng nếu sánh bước cùng Henry, đó lại là thảm họa! Chân anh siêu dài, nhấc một bước bằng tôi sải vài bước. Bởi thế, luôn có cảnh tôi bất chợt tụt lại phía sau khi Henry lơ đãng! Như lúc này …

- Hey, đợi em!

Henry ngoảnh đầu, hứng ngay ánh mắt giận dỗi của tôi. Anh cười, ngoắc tay kêu tôi lại như cún con:

- Nhanh nào, tới Rainbow café rồi!

Lời anh thoảng trong gió. Rất nhẹ, va vào tim tôi là những khối cảm xúc tuyệt diệu như mùa đông của ba năm trước, tôi chạm mặt Henry tại Rainbow café - một góc nhỏ ấm áp trong thành phố lạnh lẽo. Khi ấy, tôi chân ướt chân ráo đến Frankfurt am Main du học theo sự bảo lãnh của người cậu ruột đã sống tại Đức đã hơn hai mười năm, cưới luôn vợ tây và có đứa con nhỏ cực kháu khỉnh. Vợ chồng cậu cuốn vào vòng xoáy công việc nên muốn tôi sang, vừa giữ em vừa dạy tiếng Việt cho nó. Đương nhiên là tôi không từ chối!

Năm đó tôi mới mười bốn tuổi còn nhiều ngây thơ, cứ nghĩ du học như hít thở một luồng khí mới lạ. Sẽ ăn pizza đã thèm, sẽ gặp người có tóc vàng tự nhiên, sẽ nói một thứ tiếng khác … Ôi thì vô số điều tôi mường tượng ra và những vui sướng, hoan hỉ ấy đã hoàn toàn bay biến khi tôi chính thức tới Frankfurt!

Tôi hãi hùng với cái lạnh thấu xương, vận lên người lớp áo to tướng mà vẫn tím da. Tôi ngán ngẩm những món ăn nhiều dầu mỡ, thịt quá nhiều hoặc rau quá nhiều, siêu thị hoa quả chất đống nhưng tôi tìm không ra xoài xanh. Tôi dị ứng với những cái liếc mắt lạ lẫm của dân bản địa, tệ hơn là một số còn ra chiều kì thị. Tôi vật vã với thứ ngôn ngữ mới đầy phức tạp, cố nhét bằng được một trăm từ vựng vào đầu mỗi ngày để có thể cãi tay đôi với tây bất cứ lúc nào. Nhất là đứa em họ, nó khiến tôi cực kỳ mệt óc khi thi thoảng lại phun ra câu tiếng việt lộn xộn dù tôi đã vô số lần nhắc nhở nó điều cơ bản nhất, danh từ phải đứng trước tính từ!

“ Em biết rồi mà, nhăn mặt chị như thế đừng! ”

Được thôi …!

Suốt vài tháng đầu tại vùng đất mới, tôi chơi vơi, bức bối như đang bị nhốt trong căn phòng ngột ngạt. Những giấc mơ rơi theo ghé thăm tôi cũng thật thường xuyên. Cứ như cây con non nớt trong cả cánh rừng già, tôi bơ vơ, nhỏ bé, tội nghiệp. Và cho đến lúc nhập học thì tôi choáng váng! Tôi là học sinh ngoại quốc duy nhất trong trường! Mới chỉ nửa năm ở đây nên vốn tiếng Đức của tôi chưa nhiều, thêm nhiều rào cản khác đã như tách biệt tôi khỏi những người xung quanh. Hệt như, tôi ngồi im ngơ ngác còn họ thì chạy theo guồng.

Rồi một ngày, tôi đã bắt nhịp với cuộc sống mới khi gặp chàng trai cực đặc biệt. Phải, chàng trai ấy rất đặc biệt! Mỗi thứ về anh vẫn luôn dội thẳng vào tôi sức cuốn hút mạnh mẽ như lần đầu gặp gỡ vào chính ngày đông ấy.

Ủ trong tay cốc cà phê nóng, hít tận lực hương thơm nức thoảng hơi sữa, nhấp từng ngụm ấm áp, tôi vừa nhâm nhi thứ thức uống thơm ngon vừa vui thích ngắm đường phố qua ô cửa kính trong suốt. Thời gian im lặng lùa nhau đi, trí óc dần giãn ra sau buổi học mệt nhoài, tôi gọi thêm vài chiếc bánh ngọt. Chủ quán Rainbow là người đàn ông trung niên hiền lành và hồ hởi. Thi thoảng vắng khách, ông bắt chuyện cùng tôi, hỏi tôi đủ thứ. Ông như người bạn lớn và Rainbow đã là thói quen của tôi.

Lúc tôi vừa cắn miếng donut thì quán có thêm vị khách trẻ. Một chàng trai cao ráo, lịch lãm với jacket đen, jeans đen, giày đen. Anh ta nhìn khắp một lượt rồi bước về phía tôi …

- Xin lỗi, tôi ngồi được chứ? - Anh ta nói tiếng anh. Thấy tôi do dự, anh tiếp - Làm ơn nhé, tôi gấp lắm! Quán hết chỗ rồi!

Tôi nhìn quanh, đúng là chỉ còn mỗi chiếc ghế trống này thật. Tôi ngần ngại đôi chút rồi gật đầu, tim đánh trượt một nhịp khi anh ta cười cảm ơn, nét cười ấy như có nắng.

- Tôi Henry, em tên gì?

- Heidi.

- À ừ, Heidi.

Màn chào hỏi xã giao chấm dứt, khoảng lặng lại bao trùm như khi Henry chưa tới. Anh lôi ra tập giấy dày cộm, mải mê ghi chép gì đó. Thi thoảng, anh nhíu mày suy nghĩ, tay gõ những nhịp nhẹ trên mặt bàn. Vẻ nghiêm túc lẫn say mê trong công việc của chàng điển trai cuốn hút tôi lạ kỳ. Chỉ sau mười phút ngắn ngủi, anh rời quán, không quên chào tôi câu quen thuộc:

- Thank and see you soon, Heidi.

Thế mà những ngày đông tiếp theo, tôi không gặp lại Henry. Chút nhớ nhung lẫn hụt hẫng bỗng len lỏi vào tim tôi như gió luồn qua đồng cỏ xanh mượt.

Chiều thứ bảy rảnh rỗi, tôi đến Rainbow từ rất sớm, vừa trốn nhóc em vừa mang theo cả đống sách vở để học. Mới đầu giờ chiều, Rainbow thưa thớt người, chủ quán tận tay đem đĩa bánh nóng tới bàn tôi rồi trò chuyện đôi câu. Vô tình, ông nhắc tới Henry. Anh cũng là khách ruột như tôi và đều ưa thích chiếc bàn nơi góc quán yên tĩnh.

Sau vài câu hỏi tò mò, tôi bắt đầu tròn mắt, thiếu chút rụng luôn tim khi được chủ quán cho biết Henry là Master.

Thạc sỹ đối với con nhóc chỉ vừa lết tới bậc trung học phổ thông như tôi là thứ cực kỳ gây choáng ngợp, cực kỳ oai. Cứ tưởng tượng, nơi tôi đứng là mỏm đá còn Henry thì đã ung dung trên đỉnh núi.
Khi ấy, chợt có mơ ước bé nhỏ rơi xuống đầu tôi, là sau này sẽ trở thành thạc sỹ như Henry!

Mải vẽ ra tương lai tươi đẹp của mình, tôi ngủ gục lúc nào không hay… Khi tỉnh dậy, tôi suýt chút ngã nhào khỏi ghế khi chàng trai ấy ngồi ngay phía đối diện, đang chăm chú lật giở cuốn tạp chí có bìa người mẫu nóng bỏng với vẻ mặt vô cùng đăm chiêu.

-------------

2.
- Chào Heidi! Ngủ ngon chứ? - Henry búng về phía gương mặt ngái ngủ của tôi nét cười thích thú rồi nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay - Em ngủ hơn mười phút!

Tôi à lên một tiếng ngớ ngẩn. Có vẻ như Henry tới đây vào đúng lúc tôi gục mặt xuống bàn …

- Nên cẩn thận hơn khi ở nơi công cộng. Rainbow sẽ không chịu trách nhiệm nếu em mất thứ gì đó đâu! - Henry liếc chiếc túi tôi để tùy tiện dưới đất, liếc luôn ví tiền tôi đặt tơ hơ trên bàn - Không yên tâm nên nán lại canh chừng giúp em. Giờ thì anh phải đi rồi! Gặp lại sau nhé Heidi!

Tôi gật đầu, ngơ ngác nhìn theo bóng chàng trai đang vội vã rời khỏi quán. Anh dường như sống rất nhanh, so với tôi thì chả khác nào thỏ chạy và rùa bò!

Hôm sau, tôi thật sự gặp lại Henry. Anh đến trước cả tôi, thong thả nhấm nháp cà phê và ngắm đường phố. Như anh nói sau này, công việc là để phục vụ đời sống chứ không thể ngược lại. Ngày cuối tuần chỉ để chơi!

- Đã quen với Frankfurt chưa?

- Không. Em chẳng hòa nhập nổi! - Tôi tiu nghỉu đáp. Thực ra tôi chưa bao giờ thừa nhận khó khăn này với bất cứ một ai, ngay cả cậu tôi.

Henry bảo tôi hãy liệt kê những điều đáng ghét tại vùng đất mới và chăm chú lắng nghe. Như vớ được cơ hội xả rác miễn phí, tôi lôi tất tần tật mọi điều ấm ức ra. Nào là người bản xứ lạnh nhạt, thờ
với người khác màu da. Nào là blah blah blah … đến cả chuyện siêu thị không có xoài xanh tôi cũng lôi ra …

Henry bật cười đến mấy lần khi nghe tôi kết tội Frankfurt. Anh gọi thật nhiều bánh ngọt như dỗ dành tâm trạng bức bối của cô bé con đang bức xúc.

- Nghe này, Heidi! Chẳng có gì ghê gớm cả, vấn đề nằm ở em. Là do em quyết định, có chấp nhận Frankfurt làm ngôi nhà mới của em hay không mà thôi. Em không chấp nhận, vậy Frankfurt đón em vào thế nào?

- Do em á? - Tôi tròn mắt hay đúng hơn là trừng mắt - Em sang đây, thì phải chấp nhận Frankfurt dù muốn hay không chứ sao! Em đã cố thích nghi hết mình rồi!

- Anh lại thấy, em đang xoay lưng với cộng đồng! - Henry nói bâng quơ, lơ đãng khuấy chiếc muỗng nhỏ trong tách cà phê nóng - Đơn giản nhé! Em chăm học tiếng nhưng quá lười giao tiếp. Người ta có thể hiểu là em ngại nhưng em thấy rồi đấy, họ vẫn kệ. Vì họ nghĩ em cũng chẳng cần họ đâu! Họ chưa kịp phớt lờ em thì em đã thu mình trong vỏ bọc, im lặng tuyệt đối như dán biển cấm mở miệng thì ai dám làm quen. Hãy thử chủ động bắt chuyện với một vài người bạn hay hỏi thầy cô vài điều, rồi em thấy, cô bé ngoại quốc ham học sẽ được yêu mến cỡ nào!...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Giờ đây Em nhìn mặt trời bằng đôi mắt của Anh
» Lời thú nhận của mặt trăng
» Khung trời vàng không lá
» Để nhớ một thời ta đã qua
» Ba, liệu có quá muộn cho một lời xin lỗi?
1234...161718»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt