XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Ông tiến đến gần Tư vỗ nhẹ vai cô
-Cháu là hoa Tư à!”
-Dạ! đúng ạ!
Ông cười nhẹ :
-Bác tên Minh là ba nuôi của Khánh Tường. Cháu đừng lo, thằng Tường nó mạnh mẽ lắm. Ngày bác nhận nuôi Tường nó chỉ mới bảy tuổi, mồ côi ba mẹ từ nhỏ nhưng nó chưa bao giờ thôi khát khao sống. Dù trời có sập xuống nó vẫn lạc quan tươi cười. Nó vẫn thường nói với bác : « nếu ba mẹ ruột đã không cần con thì tự con phải cần mình. Con phải sống tốt để họ thấy rằng đã sai lầm khi từ bỏ con »… .Nhiều lúc bác thấy mình nhỏ bé trước nó .

Tư lặng người đi, mắt cô u buồn có chút suy tư, đột nhiên cô thấy mình nhỏ bé trước Tường cũng như bác Minh vậy. Cô không biết mình nghĩ thế nào nhưng có lẽ nó cũng boăn khoăn như một chú nai con bị lạc giữa rừng sâu, bỗng chốc thấy mình nhỏ bé và cô độc. Cô thấy mình yếu đuối và bi lụy cuộc đời hơn Khánh Tường. Cô cần lắm một bàn tay ấm áp che chở cho tâm hồn nhỏ bé, sưởi ấm trái tim đã đóng băng từ lâu của cô. Cô thấy mình cứ dâng trào một càm xúc khó tả, nỗi niềm ấy đã bị phong kín khiến cô chẳng hiểu rõ nó là gì nữa.

Từ ngày hôm ấy bác Minh rất thường hay thăm hỏi cô. Cô thấy mình vui vẻ và ấm áp hơn. Bác ấy cho cô cảm giác như khi ở gần ba mình vậy… Và không biết từ khi nào bác ấy đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cô.

Rong ruổi trên những con phố không biết cơn gió lạ nào đã thổi cô về với những ngôi nhà nơi cô chào đời. Nó cứ đựng nhũng kỉ niệm hạnh phúc và đau thương mà suốt cuộc đời này cô không bao giờ quên được. Căn nhà vẫn như cũ, mọi thứ không thay đổi. Điều thay đổi duy nhất đó là nó đã ngủ yên suốt tám năm qua, bỏ mặc mọi thứ ngoài kia đang trôi đi trong vô thức. Từ ngày mẹ cô đi Mĩ đến nay tuần nào bà ấy cũng nhờ người đến quét dọn ngăn nắp còn Hoa Tư sống với bà nên dường như quên mất sự tồn tại của nó.
Cô tiến sâu vào trong phòng làm việc quen thuộc của ba cô. Cô còn nhớ rất rõ, ngày trước cô rất hay nghịch ngợm trong lúc ba làm việc ở đây. Một thứ về ba cứ hiện lên trong trí nhớ của cô từng chút, từng chút một. Cô nhớ ba lắm! Rất nhớ! Cô bóp chặt lòng ngực để cảm xúc thôi trào dâng, hơi thở dồn dập khiến người cô lạnh băng, và cô lại khóc, cô khóc vì nỗi nhớ ba da diết. Cô chạm nhẹ tay lên những vật dụng quen thuộc ngày trước để nhớ về ba trong hồi niệm về những ngày tháng hạnh phúc.
Bất giác cô phát hiện chiếc hộp ngày trước ba cô vẫn thường hay để một quyển sổ nhưng lạ thật, sao chiếc hộp lại không khóa? Thế rồi cô mở nắp hộp ra… một quyển nhật kí nằm bên trong. Hóa ra chiếc hộp này chứa nhật kí của ba cô nên ông ấy luôn giữ gìn cẩn thận. Những dòng viết về ai…
“Công chúa của ba! Chỉ còn một tháng nữa là đến kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ nhưng hôm nay điều mà ba sợ nhất trong đời đã đến với ba. Cuộc đời ba điều khiến ba cảm thấy ân hận nhất là có lỗi với ba mẹ ruột của con và cả con nữa. Ba xin lỗi con!Vì quá yêu mẹ con mà ba biến bà ấy trở thành người có lỗi vì phản bội lại ba ruột con khiến ông rời xa mẹ con và con. Và cũng từ ngày đó, con và mẹ đã trở thành cuộc sống của ba. Ba thật ích kỉ khi chỉ biết giữ con và mẹ con cho riêng. Ba xin lỗi con vì sự ích kỉ của mình mà khiến con không được sống chung với ba ruột của con. Con à! Ba ruột của con đã trở về, ba thật sự rất sợ sẽ mất con và mẹ con mãi mãi. Nếu một ngày con đọc được những dòng tâm sự này của ba thì xin con hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ba và đừng bao giờ trách mẹ con về bất cứ điều gì bà ấy đã khổ tâm nhiều lắm…”

Mọi thứ trước mắt Tư tối sầm lại, tai cô ù đi chẳng nghe thấy gì cả. Cô la hét điên cuồng, chạy lao nhanh như tên bay, bịt chặt hai tai ùa đi như cơn bão lớn lướt nhanh qua mẹ cô đang đi ngược về. Trời lại đổ mưa! Những giọt mưa như trút nước làm dập nát những cánh hoa vừa hé nở, làm rụng rơi những lọc non vừa đơm chồi... Những góc phố hiền hòa trở nên tối sầm dưới mưa. Tư cứ chạy cứ chạy và rồi cô ngã quỵ trên góc phố. Cô vỡ òa trong nước mắt,cô không tin những điều ấy là sự thật. Một lần nữa, Tư lại bị tổn thương. Hình ảnh người ba đáng kính trong lòng cô bị tan thành trăm mảnh vụn. Điều này còn đau khổ hơn hàng ngàn mũi kim đâm vào tim cô vì lòng tin của cô đã bị tổn thương nặng nề.
Trời giông bão quá lớn khiến sức lực của một cô gái bé nhỏ không sao chịu đựng nổi. Cô ngất đi trong nỗi đau đang dày vò cả thể xác và tinh thần cô.

Tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong bệnh viện, người nóng ran, cô đang bị sốt rất cao. Là mẹ cô đưa cô đến bệnh viện. Sau khi tỉnh lại cô không nói gì cả, cô im lặng đến đáng sợ. Phải chăng Tư đang trốn tránh sự thật vì cô sợ phải đối mặt với nó? Chính cô cũng không biết rõ nữa.
Những ngày cô nằm viện ngày nào bác Minh cũng đến thăm cô nhưng chẳng lần nào cô nói chuyện với bác ấy. Một lần bác ấy và mẹ cô gặp nhau, hai người nhìn nhau với ánh mắt rất lạ. Cô phát hiện điều gì rất lạ từ ánh mắt ấy nhưng không rõ ràng.

Tuổi mười tám cuồng nhiệt và hăng say với những ước mơ hoài bão nhưng với cô mọi thứ đều trống rỗng. Cô học giỏi thật nhưng đó chỉ là một công cụ giúp cô sống và tồn tại. Cô đến thăm Khánh Tường ở bệnh viện. Cậu vẫn nằm yên trong giấc ngủ dài, Hoa Tư nắm chặt tay Tường kể cho cậu nghe về tất cả mọi chuyện. Cô không khóc nhưng cớ sao nước mắt trong lòng cứ trào ra dữ dội. Cô muốn Tường giúp cô tìm ra lối đi đúng. Cô nên mạnh mẽ đương đầu với sự thật hay chôn giấu nó mãi mãi để trái tim nhỏ bé của cô không bị tổn thương lần nữa? Cô thực sự đang rất bế tắc.
Hôm ấy mẹ cô cũng đến thăm Khánh Tường cùng bác Minh. Cô quay lưng bỏ đi, mẹ cô đã níu tay cô lại:

-Con à! Con không thể cho mẹ cơ hội để chuộc lỗi sao? Đã tám năm rồi, con không gọi mẹ bằng mẹ, thời gian ấy mẹ sống mà không bằng chết… »
Đôi mắt Hoa Tư đã ứa lệ…
-Bát nước đã đổ đi thì không bao giờ trở lại như cũ. Một mình bà đã làm khổ hai người đàn ông, bà làm sao bù đắp đây ?
Mẹ cô mở to hai mắt nhìn cô một cách đầy ngac nhiên. Nước mắt đã lăn dài khắp khuôn mặt của bà:
-Con đã biết mọi chuyện rồi sao!
-Không có sự thật nào có thể cho giấu mãi mãi.
- Mọi chuyện là lỗi của mẹ. Xin con hãy cho mẹ một cô hội để chuộc lỗi.
-Đó không phải là lỗi của mẹ cháu - bác Minh cắt ngang lời nói của mẹ cô.
Lòng cô nặng trĩu như thể có hàng trăm sỏi đá chen chúc chui vào. Cô không hiểu sao bác Minh lại nói như vậy. Thật ra bác ấy muốn nói điều gì và biết những gì?
Đôi mắt bác Minh trùng xuống, bác nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm đến nỗi có thể xuyên thấu cả lòng cô.
-Mẹ cháu không có lỗi, lỗi là ở hai người đàn ông ấy đã gây ra đau khổ cho mẹ cháu!
-Không! Bác không biết! Bác không biết gì cả! Là lỗi của bà ấy! Là lỗi của bà ấy…
-Làm sao mà ta không biết được? Vì ta là ba ruột của con !
Người cô chao đảo, cái gì đấy vừa tạt vào mặt cô một cứ thật mạnh.
« Ba là ba ruột của con » - là thật hay mơ ? Trên khuôn mặt của người đàn ông ấy nước mắt cuộn trào như sóng biển.
-Con gái của ba! Là thật! Là thật con à! Suốt mười tám năm qua từng phút từng giây ta đều mong nhớ đến con!

Sự đau khổ không còn đủ khả năng kìm hãm dòng cảm xúc đang vỡ òa trong lòng cô. Cô chạy ôm chầm lấy ba trong tiếng nức nở nghẹn ngào. Khi ấy mẹ cô cũng khóc vì hạnh phúc nhưng lòng bà vẫn nặng trĩu.
Ba cô vỗ nhẹ vào lưng cô, cô nhắm mắt nhớ về những ngày tháng hạnh phúc cùng người ba mà cô hằng yêu quý nhất. Và giờ đây cô có hai người ba để yêu thương…

Trong giây phút ấy người đáng thương nhất có lẽ mà mẹ cô, người luôn khắc khoải chờ đợi sự tha thứ của đứa con gái yêu nhưng định mệnh vẫn trớ trêu,suốt mười tám năm đau khổ, cô đơn vậy mà bà vẫn chưa được hạnh phúc.

Hoa tư không tha thứ cho mẹ, không phải vì cô không thương bà mà trong lòng cô bà đã từng là người hoàn hảo nhất, là mẫu người mà thưở bé cô vẫn luôn ao ước sẽ được như bà. Một người phụ nữ bản lĩnh và thông minh, dù không ở nhà thườngn xuyên nhưng bà vẫn lo chu toàn mọi việc, bà đã dạy cho cô nhiều kinh nghiệm sống quý giá. Với cô, bà không chỉ là người thân mà còn là ước mơ của cô nên cô không thể dễ dàng tha thứ cho bà...

Ba cô xoa đầu cô như một đứa trẻ: “Con gái của ba! Ba biết con rất giận mẹ nhưng người có lỗi trong chuyện này là ba và ba Thiên Sơn của con. Cả hai chúng tôi đều yêu mẹ con nhưng cuối cùng đã biến con và mẹ con trở thành hệ lụy của tất cả mọi chuyện. Nếu ngày trước ba tin tưởng mẹ con và không quá nhẫn tâm bỏ lại mẹ con và con thì ngày nay sẽ không ra cớ sự như thế này. Mẹ con không hề phản bội ba hay ba Sơn của con. Ngày ba Sơn của con mất, mẹ con đang đưa ba đến bệnh viện vì vết thương ở chân do một tấm xi măng đè lên. Mẹ con không bao giờ từ bỏ những người thân của bà ấy. Bà ấy xứng đáng được hạnh phúc chứ không phải đau khổ… »

Đôi mắt cô ẩn chứa bao hối hận, xót xa vì đã hiểu lầm và khiến mẹ cô phải khổ. Lúc này đây, tim cô quặn đau, cô yêu mẹ nhiều lắm. Cô quỳ xuống trước mặt bà xin đươc tha thứ. Bà ôm cô thật chặt, trong giây phút ấy, trong m
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Lời thú nhận của mặt trăng
» Khung trời vàng không lá
» Ba, liệu có quá muộn cho một lời xin lỗi?
» Một chút mỗi ngày
» Những buổi chiều ngang qua làng tôi
1234...151617»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt