Ba Lạp thở dài: “Thiếu gia không muốn hưởng dụng nô lệ kia ở phòng nô lệ. Ngài ấy nói nếu như tôi không đồng ý sẽ lập tức trở lại căn cứ. Tôi không còn cách nào nên đành chiều theo ý ngài ấy.”.
Đức Lí Tư trầm ngâm một lát, ông hiểu rõ tính tình của con trai, nếu không theo ý hắn thì hẳn là hắn sẽ rời đi ngay lập tức. Trát Phi nói thêm “Ba à, chúng ta cũng không ở đây lâu, vài hôm nữa tiến thủ đô rồi, lúc đó đưa cô gái đó về phòng nô lệ là được”.
Đức Lí Tư cân nhắc một lát rồi nói với Ba Lạp: “Như vậy đi, việc này chúng ta không thể dung túng nó mãi được. Đứa con gái đó chẳng qua cũng chỉ là nô lệ thấp hèn nên ngày mai cho cô ta đi ra nông trường làm việc”.
Cả buổi chiều hôm đó các nam nhân trong gia tộc họp mặt bàn tính chuyện tấn công thủ đô, Tạp Trát Nhân chỉ lẳng lặng ngồi nghe chứ không thêm thắt ý kiến nào. Đến chiều mọi người lần lượt cáo từ, Tạp Trát Nhân vươn người đứng dậy liền bắt gặp cái nhìn gắt gao của cha hắn. Đức Lí Tư vẫn duy trì ánh nhìn trực diện, nói: “Mày cùng đứa con gái kia ở chung ba không thèm để ý nhưng từ ngày mai trở đi cô ta phải ra nông trường làm việc như những nô lệ khác. Trừ bỏ buổi tối có thể ngủ trên giường, không được có thêm đặc quyền khác. Mày nhớ cho kỹ những lời ba nói, rõ chưa?’
Tạp Trát Nhân cúi đầu suy tư một lát, sau đó ngẩng lên đáp: “Được, nhưng con muốn nói cho rõ ràng, cô ấy có thể đi nông trường làm việc nhưng thân thể cô ấy chỉ thuộc về riêng mình con, không ai được nhúng chàm”.
Trát Phi lắc đầu: “Cô ta chỉ là một nô lệ, nhỡ kỹ điều đó, Tạp”
“Cho dù là nô lệ thì thân thể của cô ta duy chỉ thuộc về em, nếu mọi người không muốn em làm mất mặt gia tộc thì hãy theo ý em mà làm”. Nói xong Tạp Trát Nhân rời phòng họp, không cho cha mình có cơ hội giáo huấn. Không khí rơi vào trầm mặc một lúc, Đức Lí Tư mới ra vẻ nhượng bộ: “Cho người mang cho cô ta một cái khăn trùm đầu”
Lúc Tạp Trát Nhân trở về phòng, Khả Hoan đã ăn cơm xong, Hắn ngồi xuống đối diện cô phía bên kia bàn, nói ngắn gọn: “Mèo con, từ ngày mai em phải ra nông trường làm việc. Căn nhà này nằm trong khu hậu viện, người ngòai không thể tự ý đi vào nên mối sáng em phải dậy lúc 5 rưỡi, một mình đi đến cửa sau cung điện, sau đó đi theo đốc công ra nông trường. Buổi chiều xong việc, em lại theo đường cũ trở về đây, hiểu chưa nào?” Khả Hoan gật gật đầu, cố gắng tỏ ra rất bình tĩnh.
“Đừng bao giờ có ý định chạy trốn, có trốn cũng không thoát đâu, hơn nữa nếu bị bắt lại sẽ lãnh kết cục rất bi thảm, còn thê thảm hơn so với ở doanh trại gấp trăm lần, hiểu không?” Khả Hoan lại gật đầu, cô trăm ngàn lần không có ý định này trong đầu.
“Ở nông trường, đốc công bảo em làm gì em phải làm theo, tuyệt đối không được chống đối hắn. À mà em làm sao mà chống đối bọn chúng được, em có hiểu tiếng ả rập đâu cơ chứ. Thế thì thật tốt”. Hắn tạm dừng một lát rồi nói thêm “Em cứ nhìn những người khác mà làm theo, họ làm gì em làm nấy”.
Khả Hoan nhìn hắn gật gật đầu, trong lòng bắt đầu bồn chồn. Lâu nay cô quen với việc chỉ có cô và đao phủ, ở bên hắn cô cảm thấy thập phần an tâm. Giờ hoàn cảnh phát sinh thế này, số mệnh của mình không còn nằm trong tay mình Tạp Trát Nhân nữa mà còn phụ thuộc vào rất nhiều thế lực khác, chính bản thân cô còn không có một chút quyền lựa chọn nào cả. Tạp Trát Nhân nhìn ánh mắt âu lo nhu nhược của Khả Hoan thở dài: “Chúa ơi, em lại làm cho anh “muốn” phát điên lên rồi, đi lên đây với anh nào”.
Chương 28
Châu Phi trời luôn sáng trước so với những vùng, Tạp Trát Nhân dùng đồng hồ quân dụng đặt giờ báo thức Khả Hoan, đúng 5 rưỡi chuông kêu, Khả Hoan vội vàng thức dậy đánh răng rửa mặt, mặc bộ quần áo dài kiểu truyền thống Ả-rập, bịt khăn che mặt để chuẩn bị đi làm. Cô nhanh chóng đi ra cửa sau của cung điện, ở đây tên đốc công đã cầm roi da đợi sẵn.
Hắn nhìn Khả Hoan từ trên xuống dưới, thầm đánh giá, cô gái này thân mình nhỏ nhắn mặc bộ áo truyền thống vào gần như lọt thỏm, chỉ hở ra hai đôi mắt đen láy và hai bàn tay trắng nõn. Hắn hơi kinh ngạc vì vốn tưởng rằng cô gái hôm nay hắn đưa đi nông trường là một trong số các thê thiếp của chủ nhân, vì vi phạm gia quy nên bị phạt, hóa ra không phải, cô gái này rõ ràng không phải người nơi này. Vậy sao cô ta lại được mặt quần áo dài và bịt cả mặt lại nhỉ, hắn thầm nghĩ. Ba Lạp cũng không có dặn dò gì đặc biệt về trường hợp này nên hắn cũng sẽ chỉ đối đãi với cô như những nô lệ ở đây mà thôi. Hắn vung vung roi da nói: “Đi theo tôi”
Khả Hoan lúc đầu có chút sợ hãi khi thấy hắn trâng tráo nhìn mình, sau mới thả lỏng đi theo. Đến nông trường quang cảnh chẳng khác gì so với hôm qua cô nhìn thấy, hàng trăm nô lệ cởi trần chăm chỉ nhặt bông, Khả Hoan không nề hà gì bắt tay vào lao động.
Nhưng chỉ một lúc cô mới biết thế nào là chật vật, bông rất khó hái, quần áo thì lùng thùng vướng víu khiến cô khó với lên hái bông. Mặt cô sớm đỏ bừng bừng vì quẫn bách, cũng may có khăn bịt mặt nên không ai nhìn thấy vẻ mặt cô lúc này. Đám nô lệ nữ gần như đổ xô hướng về phía cô săm soi, dù thân là nô lệ, luôn phải kính nể tầng lớp trên nhưng đối với tầng lớp này họ luôn có tư tưởng thù địch sẵn. Nhìn thấy cách Khả Hoan ăn mặc họ liền biết cô là nữ nhân của gia tộc, là lớp thượng lưu, chẳng qua phạm gia quy mới lưu lạc ra đây, nên họ gần như hả hê khi thấy bộ dạng chật vật của cô. Đúng là vui sướng khi người gặp họa.
Bọn đốc công cũng nhìn ra vẻ chật vật của cô, lúc đầu cũng tụm tụm lại cười, sau cũng thấy bình thường, quay sang giơ roi vừa quất vừa quát nạt đám nô lệ: “Làm việc đi, làm việc đi. Nhìn cái quái gì mà nhìn. Lát mà không đủ bông đừng hòng được ăn cơm”.
Đám nô lệ sợ hãi kêu ca một lúc rồi cũng ngồi xuống làm việc nhưng vẫn len lén lườm nguýt Khả Hoan bằng những ánh nhìn cay độc. May mà Khả Hoan được mặt bộ áo dài kiểu truyền thống ba bốn lớp vải nên roi da không làm cô đau đớn quá mức, thấy vậy bọn đốc công thô lỗ dùng gậy côn đánh mạnh một nhát vào lưng cô, cùng với khẩu khí nghiêm khắc: “Mày cũng nhanh làm việc đi”
Khả Hoan bất ngờ bị đánh, theo quán tính ngã sấp xuống đất, hại cả túi bông vừa lượm được cũng xổ tung ra. Tên đốc công bỏ đi chỗ khác, Khả Hoan lúc này mới cắn chặt môi, nén nước mắt xem xét lại thân mình. Để cho tiện lao động, cô buộc tay áo chặt vào trong, quần cũng túm lại rồi xắn lên, quấn khăn bịt mặt ra sau gáy cho gọn, xong xuôi thấy tự thỏa mãn vì lúc này cử động đã dễ dàng hơn, “sự nghiệp” lao động cũng vì thế thêm phần năng suất.
Bọn đốc công kinh ngạc hết sức, con nhỏ này sao to gan lớn mật đến vậy, áo dài gia tộc quý giá như thế mà dám túm vào xắn lên, còn lộ cả đầu gối trắng nõn. Theo truyền thống, nữ nhân khi đã mặc áo dài rồi mà còn lộ da thịt trước mặt đàn ông thì hoặc là bị quy vào tội dâm đãng, hoặc là đang cố tình quyến rũ đàn ông. Đám nữ nô càng ghen tức nhìn cô, áo dài kia là mơ ước cả đời của các cô, vậy mà con nhỏ này một chút cũng không thương tiếc.
Khả Hoan lúc này rất thỏai mái, cô phủ phủi tay, với túi bông dở dang chuẩn bị làm việc tiếp thì nghe văng vẳng tiếng vỗ tay và tiếng cười ngạo nghễ của một người đàn ông. Bọn đốc công cũng nghe thấy tiếng cười nên quay lại nhìn, thấy người đàn ông đang tiến tới chúng lập tức thi lễ: “La Y thiếu gia”
La Y chính là người thừa kế thứ hai của gia tộc Cáp Lặc, là con trai cả của em trai Đức Lí Tư, gọi Trát Phi là anh họ, gọi Tạp Trát Nhân là em họ. Một năm trước hắn bị thương tại chiến trường, một chân bị thọt nên được gia tộc giao cho về quản lý nông trường này. Không phải ngày nào hắn cũng đến đây tuần tra, hôm nay nghe nói Đức Lí Tư về nên tới chào, ai ngờ đi qua đây lại chứng kiến trò vui thế này, hơn nữa còn phát hiện ra một cái mỹ nhân. Tuy hắn chưa nhìn rõ mặt mũi cô nhưng chỉ bằng việc cô để hở đôi chân trắng nõn nà đã đủ cho hắn biết mỹ nhân này không phải là người ở đây. Hắn hỏi: “Cô là ai? Sao lại ở đây?”
Tên đốc công lúc sáng đưa Khả Hoan đến đây xun xoe chạy lại nói: “Cô gái này là nô lệ mới đến, sáng nay quản gia giao cho tôi quản lý, yêu cầu hằng ngày đưa cô ta đến đây làm viẹc”.
Nô lệ à? Nô lệ mà lại được mặt áo dài gia tộc à, lại còn dám lớn mật làn hỏng áo dài? Làn da trắng nõn kia mọc ở đâu ra. Bao nhiêu câu hỏi lần lượt hiện lên đầu hắn. Vì thế, hắn thấy cực kỳ hứng thú đối với tiểu mỹ nhân này, hắn liếc nhìn Khả Hoan lần nữa rồi thử tưởng tượng mỹ nhân lõa thể nằm trước mặt hắn thì liệu có còn gì sánh bằng.
“Thôi được rồi, vậy cứ đối xử với cô ta như nô lệ bình thường, không làm xong việc không được ăn cơm. Ta đi bái kiến tộc trưởng một lát, các người coi trông mọi việc cẩn thận, hiểu chưa?”
“Vâng, thưa thiếu gia”
Khả Hoan cúi người rướn về phía trước hái bông, cô hô hấp gấp gáp, một tay nang quả bông, tay kia rút lõi, cả người ướt đẫm mồ hôi. Các ngón tay bị vỏ bông mài xước trở lên đau rát, thắt lưng mỏi nhừ, chỉ trong hơn một tiếng mà cô thấy đau nhức không đứng nổi. Muốn ngồi xuống một lát nhưng nhìn về phía bên cạnh thấy một cô gái nhỏ cũng mệt mỏi ngồi nghỉ liền bị ăn vài phát roi da, đang khóc thét lên, cô lấy làm sợ hãi nên cố đứng làm tiếp....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ