XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

- Đồ điên! – Vân đẩy chàng ra, xẵng giọng – Đi ra!
Nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Thanh, Vân bật cười khanh khách:
- Ngây thơ vô tội thật!
Đứng hẳn lên, nàng với tay lấy chiếc áo lót tròng vào người với vẻ bất cần. Còn đang cố với ra sau lần chiếc móc nhỏ, nàng thấy tay mình nhẹ bẫng. Thanh giúp nàng gài lại áo rồi tranh thủ hôn lên gáy nàng. Vân quay ngoắt lại nói mỉa mai:
- Thành thạo thế này mà dám bảo là chưa biết sex là gì. Xem ra mình cũng chẳng thật thà cho lắm, nhỉ!
Chàng chưa kịp nói lời nào thì nàng đã cởi chiếc áo ren vừa mặc ra, quay lại giơ nó lên trước mặt chàng cười sặc sụa:
- Ha ha, đừng tìm cách giả vờ với em! Gà mờ thật thì không biết cách cài khoá underwear cho bạn tình như mình đâu.
Rồi chẳng đợi câu trả lời xác nhận của chàng, nàng nhìn khắp người chàng bằng ánh mắt mơn trớn lả lơi, ghé môi vào sát miệng chàng:
- Ngay từ lần trước, thấy mình cầm cự được rất lâu là em biết thừa rồi.
Thanh nhìn sững vào gương mặt cười cợt của Vân, chàng định mở lời thì nàng đã lùi ra xa, cất giọng bất cần chua chát:
- Nhưng mà em không có ý kiến gì đâu. Bản thân em có nguyên vẹn sạch sẽ gì mà đòi gặng hỏi mình. Em thấy sung sướng khi cùng với mình, thế là đủ.
- Anh đã…
- Em không cần mình giải thích! – Vân kêu lên ngắt lời. Nàng quay mặt ngồi bó gối nhìn thẳng vào lớp chăn đệm nhàu nát, đột nhiên nàng rùng mình.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi, âm thanh đều đều đơn điệu. Thanh lấy áo mình khoác lên tấm thân trần run rẩy của nàng. Thời tiết năm nay thật lạ, đã gần hết tháng tư mà vẫn có gió mùa đông bắc lạnh se se như cuối thu. Nàng liếc xuống chiếc áo, nói cảm ơn bằng tiếng Trung và khẽ nhếch môi cười:
- Mình đã từng ngủ với ai trước em thì nào có cần thiết gì. Mình đã thấy qua rồi đấy, chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ tối nay, em còn để tới ba người trèo lên giường này. Một người đáng tuổi ông em, một người đáng tuổi cha, còn mình thì kém cả tuổi em em…
Ngưng một lát như để những lời của mình dội thẳng vào đầu chàng, Vân tiếp tục kể, giọng khàn hẳn đi:
- Mình đã biết một phần chuyện nhà em rồi… Dượng chẳng ưa gì em. Năm đó, vì ông ta em đã…
NGUỒN DakMil.WapSite.Me
Vân xếp gọn tập thư đặt lên giá như cũ rồi ra khỏi văn phòng khoa. Vẫn không thấy thư của mẹ. Đã cuối tháng một, nàng sắp bước sang học kỳ mới và đã viết thư về nhà từ hai tuần trước để xin tiền. Vậy mà không có hồi đáp gì. Thư chuyển tiền không có, ngay cả những dòng dặn dò ngắn ngủi thường lệ cũng không. Chẳng lẽ công việc ở nhà bận bịu quá làm mẹ quên? Hay là việc kinh doanh có trục trặc gì? Hay là mẹ ốm? Nghĩ đến đó, Vân vội đạp xe ra bưu điện.
Nhà nàng trên Sapa vẫn chưa mắc điện thoại, phải gọi vào số máy nhà hàng xóm nhờ nhắn lại. Bà già hàng xóm vừa nghe nàng xưng tên đã nói luôn:
- Cái Vân chưa biết chuyện gì à? Mẹ mày đi bệnh viện nửa tháng nay rồi đó.
Vân đứng lặng, vậy là điều xấu nhất trong phỏng đoán của nàng đã trở thành hiện thực. Bà hàng xóm vẫn nói gì đó về bệnh của mẹ nàng, “xuất huyết”, “nhược cơ”, “tiểu cầu”, “siêu vi trùng”, toàn những từ ngữ nặng nề làm nàng càng thấy lo sợ.
- Giờ nhà cháu còn ai ở nhà không bà?
- Có, có dượng mày với thằng cu út.
- Mẹ cháu nằm bệnh viện tỉnh ạ?
- Ừ, nhưng bà không rõ khoa nào đâu. Mày dập máy đi lát gọi lại để bà sang gọi dượng mày nhé.
Ông dượng đủng đỉnh trả lời những câu hỏi lo lắng của Vân bằng vẻ dửng dưng nhát gừng. Khi nàng hỏi bệnh tình của mẹ, ông ta nói qua quýt. Việc hỏi xin học phí cũng bị từ chối với lý do “bao nhiêu tiền dồn vào cho mẹ mày nằm viện rồi”. Và ống nói đặt cạch xuống thô bạo.
Vân nhẩm tính số tiền trong đầu cùng một số dự định. Nàng ra ga mua vé tàu về Lào Cai ngay tối đó.
Mất cả một buổi sáng nàng mới tìm thấy mẹ trong bệnh viện tỉnh. Bà đang nằm mê man, làn da xanh tái và mái tóc xơ xác. Vuốt nhẹ lên gương mặt bất động của mẹ, Vân quay ra nhìn em gái:
- Còn ai trông mẹ nữa? Bác sĩ bảo bệnh gì?
Đứa em gái nhỏ của nàng sợ sệt nhìn vẻ bơ phờ của chị nói ngắc ngứ.
- Mẹ bị phát ban… rồi chảy máu cam… rồi…
Nó quá nhỏ để hiểu được những gì mà người lớn trao đổi với nhau. Vừa lúc đó dượng nàng hai tay xách hai chiếc cặp lồng tất tả bước vào. Thấy nàng, ông ta thoáng khựng lại, hỏi chỏng lỏn:
- Không ở dưới đấy mò lên đây làm gì?
- Mẹ con bị làm sao?
- Xuất huyết giảm tiểu cầu. Biến chứng nặng gì đó ở màng não.
- Bệnh đó là vì cái gì? Sao mãi không tỉnh?
- Bọn nó bảo phải nằm đây làm huyết đồ, xét nghiệm tìm hiểu nọ kia.
Ông ta sắp cặp lồng cơm ra bàn, lẩm bẩm chửi bác sĩ ăn tiền, kêu tiền thuốc men nằm viện tốn kém. Vân ngán ngẩm lắng nghe những lời ca cẩm phát ra cùng những từ ngữ thô lậu, nàng nói nhỏ:
- Bị từ hôm trước mà dượng không báo cho con về…
- Mẹ dặn không được cho chị biết – đứa em gái rụt rè vừa nói vừa đưa cho nàng cặp lồng cơm của nó.
Ông dượng thấy vậy liền nạt:
- Cơm của mày mày ăn đi! Về đ. báo trước thì ai biết mà hầu.
Vân chán ngán phẩy tay ra hiệu cho đứa em cứ ăn, nàng đi ra ngoài cổng viện mua một chiếc bánh mì paté rồi trở vào. Ông dượng đã bỏ đi đâu mất, đứa em gái nuốt vội miếng cơm rồi nói lí nhí:
- Bố bảo chị về Hà Nội học cho giỏi. Ở đây bố với anh Kỷ lo rồi.
Hừ, ông ta mượn lời con bé đuổi nàng đấy! Không có tiền thì học giỏi bằng nước lã chắc? Bình thường mẹ nàng nắm tiền nong cắt đặt mọi việc thì ông ta nhũn như con chi chi, có hậm hực cũng chỉ dám nói sau lưng mẹ. Vậy mà bà mới ốm mươi ngày, ông ta đã muốn bứt nàng ra khỏi mối dây gia đình vốn đã quá lỏng lẻo này. Nàng quay ra ga với nỗi hoảng sợ, nói dại nếu mẹ có mệnh hệ nào thì nàng biết nương tựa vào ai đây?
Tàu về đến Hà Nội, mới gần 7 giờ nhưng trời đã tối mịt, ánh đèn của những quán hàng quanh ga vàng vọt trong gió bấc đem đến cho những người khách cô độc cảm giác quạmh quẽ giữa biển người. Vân xách balô đi bộ về phía phố Nguyễn Thái Học. Hôm qua nàng vừa được một thầy giáo ở trường chỉ cho xưởng chép tranh ở đây. Với một sinh viên mỹ thuật công nghiệp năm thứ nhất đang cần làm thêm, chép tranh thuê cũng là một lựa chọn không tồi. Tiền trong túi giờ không đủ cho một chuyến xe buýt, cũng may là nàng biết lối tắt thông từ ga Trần Quý Cáp ra Nguyễn Thái Học. Chẳng biết giờ này còn ai ở đó để giao việc cho nàng không.
Những phiên bản Mùa thu vàng, Hoa diên vỹ hay Thiếu nữ bên hoa huệ chỉ giúp Vân không ngất xỉu giữa đường vì đói và đỡ cho nàng khoản tiền giấy tiền màu đi học chứ chẳng giúp nàng trở thành sinh viên gương mẫu trong việc hoàn thành học phí được. Những tờ thông báo nhắc nhở của nhà trường cứ liên tiếp đưa tới từng lớp. Và tất nhiên chúng không ghi thiếu tên nàng.
Cố gắng liên lạc về nhà hỏi thăm bệnh tình của mẹ với hy vọng mong manh là bà đã bình phục phần nào, nàng vấp phải bức tường lạnh nhạt mà dượng và đứa em trai kế dựng lên quanh bà. Người hàng xóm nhiệt tình hỏi han cũng chỉ nhận được những tin tức sơ sài từ miệng hai đứa em nhỏ ngơ ngác rằng mẹ đã tỉnh nhưng vẫn yếu, vẫn mệt và chưa được về nhà. Vân thậm chí đã viết thư gửi về địa chỉ bệnh viện, nhưng chỉ có một sự im lặng đáng sợ đáp lại nàng. Thế là trong buổi chiều ảm đạm cuối đông ấy, nàng đã…
Người đàn bà có đôi mắt sắc như dao cau đứng lên khỏi salon. Nhìn soi mói vào từng đường chỉ trên áo nàng, bà ta cất giọng hỏi han đon đả chân tình:
- Sinh viên Mỹ thuật thời trang à? Thật là phù hợp quá… Bố cháu là người Phúc Kiến ư? Khéo lại là chỗ thân quen cũng nên.
Vân gượng cười méo xẹo. Nàng vừa cuốc bộ từ nhà trọ lên tận Hồ Tây, chiếc bánh ế lúc trưa dường như đã biến mất không tăm tích. Cái đói và cái mệt làm sắc mặt nàng đã trắng giờ lại càng trắng bệch hơn. Người đàn bà tự xưng là trưởng phòng nhân sự hết vuốt tóc lại nắm tay nàng, vẻ mặt và cử chỉ tỏ ra hết sức ân cần. Trao đổi thêm vài câu tiếng Anh tiếng Trung, bà ta gật gù với vẻ khá hài lòng:
- Mặt cháu không có nét lắm nhưng chúng ta sẽ có chuyên viên trang điểm. Dáng người và trình độ như vậy là quá mỹ mãn rồi. Giờ chỉ còn chờ giám đốc đồng ý nữa thôi.
Vừa lúc đó chiếc xe loại bảy chỗ đỗ xịch trước thềm. Một người đàn ông lớn tuổi bệ vệ bước xuống. Bà trưởng phòng cung cúc chạy ra cúi chào.
Vân khoác chiếc áo choàng lụa đi ra mở cửa sổ và đứng nhắm mắt hít thở không khí lành lạnh sau cơn mưa. Một lát, nàng quay lại nhìn người đàn ông trẻ đang ngồi im lặng trên giường, cất tiếng cười uể oải:
- Lão giám đốc đáng kính đấy là người lớn tuổi nhất trong số ba “người khách” của em hôm nay. Em đã từng coi lão ta như cha như ông, thậm chí còn kể chuyện gia đình mình cho lão ta nghe.
Thanh đứng dậy đến bên nàng, một tay bám vào chấn song cửa, một tay quàng nhẹ lên vai nàng. Vân quên mất là mình vừa dằn hắt chàng. Nàng đón nhận bàn tay ấy với vẻ nhu mì rời rã, tựa trán vào bờ vai có mùi mồ hôi nhàn nhạt của chàng, vẫn tiếp tục mạch câu chuyện:
- Lúc đầu mọi việc tương đối bình thường. Em cùng với
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
<<1...181920
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Bình minh trên núi
» Cảm ơn Anh - Chàng trai có nụ cười Hà Nội
» Cấp Visa cho trái tim
» Cát sẽ trôi về đâu
» Chân trời có nắng
1234...111213»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt