“Đồ ăn ngon dzầy sao anh không ăn mà cứ uống thế à? Đang nghĩ gì đấy?”
“À, anh đang nghĩ đến Đại lý xe của ông ngoại anh”. Anh nhìn cô mỉm cười.
“Có chuyện gì sao?”. Cô bắt đầu tấn công sang dĩa tôm luộc.
“Sắp tới anh sẽ mở rộng qui mô của Cửa hàng lên gấp 3.”
“Wao! Mở rộng lên gấp 3!” Cô gắp gắp đồ ăn tới tấp.
“Sau đó là tới đám cưới của anh và em.”
“Wao! Đám cưới của anh và em!”… Cô lặp lại câu anh nói, tay vẫn gắp khí thế, nhanh chóng ăn sạch bách mấy đĩa gần đó.
“Em không nghe anh nói mà!” Anh đập bàn cái rầm làm cô và những người cùng bàn giật cả mình.
“Anhhhhhhhhh! Anh làm gì mà phải đập bàn dzữ dzợ! Ăn không lo ăn.” Cô lại gắp đồ ăn cho vào miệng.
“Em không nghe anh nói. Bực ghê!” Anh nói nhỏ.
“Anh nói gì nói đi, giờ em nghe nè!”
“Sau khi Cửa hàng đại lý của ông ngoại được mở rộng, anh sẽ làm đám cưới cho anh và em.”
“Hey dza! Em đã nói em đồng ý đâu mà đám với cưới!”
“Cái gì! Em dám không đồng ý!”
Vy chẳng nói gì nữa. Cô xoa xoa bụng rồi đứng dậy đi thẳng tới thang máy. Việt cũng đi nhanh theo sau, vào trong cùng cô, bấm nút xuống tầng 1.
“Em không muốn lấy anh sao?” Anh lại hỏi.
“Không phải là không muốn lấy anh!” Cô trả lời một cách hờ hững.
“Thế thì tại sao?”
Cửa thang máy “kích” một cái rồi mở toang, anh và cô đi nhanh ra sảnh rồi tới chỗ để xe. Lúc chạy xe ngoài đường lớn, anh lại hỏi:
“Em vẫn chưa trả lời anh! Tại sao em lại không muốn làm đám cưới với anh!”
Không nghe thấy tiếng cô trả lời sau lưng, anh bực bội tấp xe vào lề đường, quay lại nhìn cô hằm hằm:
“Sao em không nói gì?”
Cô liếc xéo anh một cái rồi nhảy xuống xe, lên vỉa hè đi thẳng một hơi trước con mắt ngỡ ngàng của anh. Nãy giờ cô bị làm sao vậy nhỉ? Không biết có ăn trúng cái gì không mà tự nhiên lại trở nên hâm hâm khìn khìn. Anh lái xe phóng theo rồi chạy chậm chậm sát Vy nói to:
“Sao tự nhiên em không nói gì xuống đi bộ?”
“Hứ!” Cô ngúng nguẩy tiếp tục đi thẳng không nhìn sang Việt làm anh tức điên. Anh cho xe chạy lên vỉa hè, tắt máy rồi chạy theo kéo tay cô lại. Hai người đứng dưới hàng dừa cảnh bên đường quốc lộ tấp nập xe cộ qua lại bắt đầu to tiếng.
“Em điên à! Không có gì cũng giận anh. Không nói tiếng nào bỏ đi một hơi”
”Ai bảo không có gì?”
“Em nói thử coi có gì mà em phải tức anh!”
“Anh tự biết chớ mắc mớ gì em phải nói với anh!”
“Em không nói sao anh biết”
“Hứ!”
“Tự nhiên hứ là sao?”
“Anh là đồ xấu xa, đồ đáng ghét, đồ vô tâm, vô tình…” Cô căng họng ra hét lên.
“Hừ!”. Anh nắm chặt hai vai cô bóp mạnh, rồi gằn giọng. “Ra công viên nói chuyện, có gì chửi hết ra luôn!”
—————-oOo—————–
Công viên Xanh. Việt và Vy hai người ngồi hai đầu ghế đá.
“Em nói đi!”
“Nói gì!”
“Nói sao lại không chịu cùng anh làm đám cưới!”
“Anh là đồ vô tâm, nói với anh chỉ tốn nước miếng.”
“Em…”
Anh giận sôi cả người, đứng phắt dậy, tới trước mặt cô, bàn tay to của anh bóp chặt lấy cằm cô. Cô cũng không chịu thua, đạp mạnh vào đầu gối anh làm anh phải buông cô ra, xoa xoa chỗ đạp, mặt nhăn nhó.
“Em! Sao lại đạp anh! Đau quá!”
“Ai biểu anh làm em đau. Tại anh hết!”. Cô bĩu môi, liếc xéo anh một cái. Anh nhìn đôi môi hồng hồng của cô ngẩn người trong giây lát, rồi chống tay xuống thành ghế, cúi người hôn lên đôi môi đáng ghét của cô.
“Anh!!! Không phải anh và em đang giận nhau sao, tự nhiên hôn người ta là sao?” Cô đẩy anh ra.
“Hì!” Anh nheo mắt cười rồi ngồi xuống bên cô, một tay ôm lấy eo cô, tay kia kéo đôi chân thon dài của cô cho cô ngồi lên đùi anh.
“Tự nhiên bắt người ta ngồi kiểu gì kì cục?” Vy nói nhưng cũng đưa hai tay ôm lấy cổ anh.
“Không kỳ đâu!” Anh cọ mũi anh vào mũi cô, phả hơi thở nam tính vào mặt cô.
“Nói! Sao em lại không chịu cùng anh làm đám cưới!”
“Anh á! Còn chưa bao giờ nói yêu em, cũng hông có cầu hôn em mà đã đòi làm đám cưới”. Cô bắt đầu phân tích. “Trong một không gian lãng mạn, chàng trai sẽ quì xuống, đeo nhẫn vào tay cô gái nói: “Hãy lấy anh nhé”, hay là “Làm vợ anh nhé”. Rồi khi cô gái nói: “Em đồng ý” thì chàng trai sẽ ôm cô nàng lên xoay vòng vòng, hạnh phúc lắm cơ”
“Ha ha ha! Cảnh đó trên phim hay có chứ đâu! Hóa ra là em muốn như thế à?”
“Đúng thế! Bất kì cô gái nào cũng muốn người mình yêu cầu hôn với mình lãng mạn như trên phim!”
“Được! Nếu em đã muốn, anh cũng sẽ cầu hôn em nhưng không phải hôm nay.”
Anh nhìn vẻ mặt hớn hở của cô mà cười thầm trong bụng. Con gái đúng là rắc rối. Cưới thì cưới cho rồi còn rềnh rang đòi cầu hôn lãng mạn như trên phim.
Chương 10 CẦU HÔN TRÊN BÃI BIỂN
Từ sau đám cưới của Lam, Vy tất bật với quán xá chẳng còn thời gian đâu mà nghĩ tới chuyện cầu hôn hay nhẫn kết hôn. Quán rượu Một người đã thoát khỏi tình trạng “ế chỏng chơ” và bắt đầu đông khách trở lại. Cả ngày cô chạy lên chạy xuống với hàng đống công việc không tên cũng như có tên xoay cô như chong chóng. Hết khách này tới khách khác ra vào liên tục, chén bát thiếu vì không kịp rửa, rượu hết liên tục làm cô mấy lần phải bỏ quán chạy đi mua. Tối nay, sau khi đóng cửa quán, cô nằm dài trên giường, thoải mái thả lỏng cơ thể trên nệm êm. Có thể nói đây chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong ngày của cô.
Màn hình điện thoại chợt sáng lên. Cô nhìn màn hình, là Việt gọi. Hey a! Lại rủ cô đi dạo phố đây mà. Người thì mệt mỏi rã rời hết cả người, còn có người thì phởn phơ thế đấy.
“Alô” Cô trả lời một cách lười nhác.
“Em ra đằng trước đi!”
“Dzạ!”
Cô cúp bụp máy, khoác lấy cái áo rồi lê thân ra cửa. Việt mặc áo khoác jean, ngồi trên xe huýt sáo. Người gì đâu mà thấy ghét, trong khi cô đang mệt đứ đừ chế hề hỏi thăm lấy một câu. Cô bực bội dộng cửa cái rầm, bực bội khóa cửa, bực bội leo lên xe.
“Ai làm gì mà nhìn mặt em khó coi dzữ?” Việt hỏi.
“Không-có-ai-cả!”. Cô dài giọng. “Đi đâu đi mau đi, rồi chở em về sớm còn ngủ”
“Ô key! Anh sẽ chở em đến một nơi rồi cầu hôn em”
“Ơ hơ!!” Cô đổi thái độ ngay lập tức, nhỏm người lên, mắt long lanh. “Anh cầu hôn em à? Ở đâu? Ở đâu thế? Anh làm em hồi hộp quá!”
“Rồi em sẽ biết”
Việt cười khẽ một cái, tăng ga phóng vù đi, xe lao như bay ra đường quốc lộ.
Cô thoải mái dựa vào lưng anh, hai tay ôm chặt lấy anh, nhắm mắt lại chỉ nghe được tiếng gió u u bên bai. Xe chạy được hơn nửa tiếng thì cô mở mắt ra nhìn cảnh vật hai bên đường. Tối om, toàn cây là cây. Ò hó! Đây là rừng cao su cách xa thành phố đây mà. Cô đập mạnh vào vai anh hét to:
“Anh! Anh chở em đi đâu đây?”
“Đi thành phố biển Đà Nẵng!” Anh trả lời ngắn gọn rồi tăng ga phóng véo.
“Cái gì?” Cô lại nói thật là to. Anh định chở cô ra tít Đà Nẵng chỉ để cầu hôn cô. Anh có phải đang điên không ta. Ôi không! Cô muốn ngủ trên nệm êm, chăn ấm, không thể ngồi xe suốt 6 tiếng đồng hồ không ngủ thế này. Hư hư hư! Ngồi lâu như thế chắc chắn sẽ rất là ê mông. Cô khóc thầm trong lòng. Anh đúng là quá đáng, ác độc, không nói trước với cô một tiếng, giờ thì còn đòi yêu sách được gì nữa.
——————-oOo————————-
Thành phố biển.
Việt lái xe chầm chậm vào trung tâm thành phố, trời lúc này đã lờ mờ sáng. Sau lưng anh Vy vẫn đang ngủ say. Từ lúc hai người dừng lại nghỉ khoảng nửa tiếng ở đèo Lò Xo, anh phóng xe suốt đêm sáng nghe toàn tiếng gió rít mà cô vẫn còn ngủ được mới hay chớ. Anh rẽ vào một khách sạn, dựng chân chống xe cái cốp, quay lại đập đập vào lưng cô.
“Vy! Dậy đi em!”
“Ơ…”Vy tỉnh giấc, lúi húi xuống xe.
Anh đưa xe cho nhân viên khách sạn rồi cầm lấy vé, nắm tay cô đi tới quầy lễ tân. Thủ tục đặt phòng nhanh chóng, anh kéo tay cô đi vào trong thang máy. Lên tới phòng, anh cũng vẫn nắm chặt tay cô không buông.
“Yê! Thả tay người ta ra! Đau quá đây nè!”
“Hờ! Anh quên.” Anh buông tay cô ra, cởi áo khoác quăng lên giường rồi đi vào phòng tắm. “Em lên giường ngủ tiếp đi” [Tự nhiên lại nhớ tới bài hát, hãy buông anh ra và làm như hai người xa lạ…)
“Hì! Em mỏi hết cả người.”
Cô hí hửng leo lên giường, kéo chăn đắp lên người, bắt đầu thăng thiên. Tắm xong, Việt cũng nhảy lên giường, ôm ghì lấy bọc chăn như cái kén, vùi mặt hôn lên tóc cô.
“Định làm gì?” Cô mở mắt tròn xoe thăm dò.
“Làm gì đâu!” Anh nheo mắt cười tinh quái.
“Anh gian thấy mồ. Nhìn mặt là biết!”
”Gian đâu mà gian. Người ta đẹp trai, dễ thương như dzầy mà bảo gian thấy mồ.”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ