Pair of Vintage Old School Fru
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Người đó hiển nhiên giật mình trước hành động hung hãn của tôi, anh ta lùi lại phía sau tránh đồ bay ra từ chiếc balo của tôi. Anh ta đáp lại bằng tiếng Trung: “Ôi trời, một cô gái trông có vẻ dịu dàng mà sao hung dữ thế? Đi không nhìn đường, cô có nói lý lẽ không đấy? Còn đánh người nữa, cô có tin tôi sẽ đánh lại cô không?”

Tôi đang điên nên bất chấp tất cả, tôi xông đến trước mặt anh ta: “Được thôi, bây giờ anh đánh đi, không đánh anh là cháu tôi”.

Anh ta nhìn tôi chăm chú, ánh mắt anh ta lóe lên một tia kỳ quái, giống như kinh ngạc, giống như bừng tỉnh. Sau đó anh ta bật cười: “Ok, coi như cô lợi hại. Hôm nay tôi được mở rộng tầm mắt.”

Anh ta túm lấy balo của tôi, tôi ra sức giật lại nhưng không thành công. Tôi trừng mắt với anh ta, còn anh ta chỉ cười cười, ánh mắt đảo đi đảo lại trên mặt tôi.

Cửa bên kia chiếc xe mở ra, một cô gái bản xứ có thân hình bốc lửa xuống xe. Cô ta đứng ở cửa xe gọi người đàn ông: “Mark, lên xe đi!”. Giọng nói cô ta nhão nhoẹt như chảy nước mật đến nơi.

Odessa vào tháng 10 nhiệt độ tương đối thấp. Vậy mà người phụ nữ kia vẫn mặc bộ váy da báo hở ngực ngắn cũn. Bộ ngực đầy đặn và đôi chân dài đong đưa trong tiết thu giá lạnh. Cô ta cũng không sợ bị đông cứng, tôi bĩu môi khinh bỉ.

Phụ nữ ăn mặc kiểu này có thể bắt gặp ở bất cứ nơi nào trên đường phố Odessa. Bọn họ đều rất xinh đẹp, mười sáu mười bảy tuổi bắt đầu ra đường kiếm tiền, mục tiêu của bọn họ thường là thương nhân người Hoa và người Ả Rập làm ăn ở Odessa. Bọn họ đang ở độ tuổi thiếu nữ đẹp nhất, đều có gương mặt xinh xắn, làn da trắng mịn như sữa bò, đôi môi đỏ như cánh hoa, vậy mà giá rẻ đến không ngờ, chỉ hai mươi đô la Mỹ cho một đêm.

Đám thương nhân Trung Quốc chìm đắm trong hoan lạc quên cả đất trời. Bọn họ tự nhận mình là “đội pháo Đại Thanh”. “Đại Thanh” tất nhiên là chỉ Trung Quốc, hai từ “đội pháo” chỉ có thể hiểu nghĩa chứ không thể giải thích thành lời. Tóm lại là cùng một giuộc với những kẻ phóng xe bạt mạng trên đường, suốt ngày lượn lờ ở casino và hễ mở miệng nói chuyện là không biết trời cao đất dày.

Nghe tiếng gọi của cô gái, người đàn ông mỉm cười rồi buông tay. Anh ta đi đến bên cô gái, ôm chặt eo cô ta và cúi xuống thì thầm điều gì đó vào tai cô gái. Cô gái bật cười thành tiếng, đưa mắt dò xét tôi.

Tôi quỳ xuống nhặt từng thứ rơi bừa bãi trên mặt đất. Cảm giác chua xót từ đáy lòng dội lên khiến trước mắt tôi đột nhiên mờ dần. Tôi không hiểu tại sao mình lại rời khỏi bố mẹ, rời xa ngôi nhà ấm áp dễ chịu ở Bắc Kinh đến nơi tồi tệ này, còn bị loại người khốn khiếp kia ức hiếp.

Nước mắt rơi xuống, tôi giơ tay lau sạch. Tôi thầm nhủ với bản thân: Cùng lắm là về nhà, có gì đáng khóc chứ. Triệu Mai, ngươi quả là vô dụng!

“Hóa ra cô là Triệu Mai”. Một đôi bốt màu nâu xuất hiện trước mắt tôi.

Tim tôi đột nhiên đập mạnh, giọng nói trầm ấm này rất đỗi quen thuộc, đã lưu lại trong ký ức của tôi. Tôi ngẩng đầu, thuận theo quần jeans và áo khoác da nhìn lên. Người đàn ông đáng chết đó đang cầm quyển hộ chiếu của tôi, thích thú lật từng trang một.

Tôi giật quyển hộ chiếu trên tay anh ta và bỏ vào balo, đứng dậy bước đi. Không thể nào, tôi nghĩ thầm, chỉ là giọng nói giống nhau mà thôi. Giọng nói đó dịu dàng như vậy, chủ nhân của nó sao có thể là người nông cạn dung tục như người đàn ông này?

“Này…này”. Người đàn ông đuổi theo sau: “Cô cũng không nhìn xem tôi có bị thương hay không? Ra tay đánh người rồi bỏ đi mất, tiền thuốc thang viện phí sẽ tính vào ai hả?”

“Anh đi chết đi!”. Tôi quay đầu rít lên với anh ta.

Lớn bằng từng này, loại người tôi coi thường nhất là loại “gối thêu hoa” như anh ta. (“Tú hoa chẩm đầu” (gối thêu hoa) là thành ngữ chỉ ngoại hình đẹp đẽ hoàn hảo còn trong ruột là rác rưởi). Tôi ôm balo chạy thật nhanh, đột nhiên cảm thấy cuộc đời u ám vô cùng, đất trời tuy lớn nhưng tôi chẳng có chốn dung thân. Nước mắt không thể khống chế chảy giàn giụa, tôi cứ thế khóc đến tận cửa nhà.

Về đến căn hộ tôi và Bành Duy Duy thuê chung, tôi gần như kiệt sức, liền thả người xuống giường.

Bành Duy Duy bình thường có rất nhiều cuộc hẹn, hiếm khi cô ấy ở nhà. Vậy mà hôm nay cô ấy bất ngờ không đi đâu cả. Nghe thấy tiếng động, cô ấy chạy vào phòng tôi, trên mặt vẫn đắp tấm mặt nạ.

“Triệu Mai, cậu làm sao vậy?”

Tôi kéo chăn trùm lên đầu: “Đừng làm phiền tớ!”.

“Cậu lại gặp phải chuyện gì? Nói cho tớ nghe xem nào…”. Duy Duy trèo lên giường kéo chăn, cố gắng lôi mặt tôi ra.

Tôi chịu thua cô ấy, đành phải kể hết ngọn ngành.

“Chỉ có một chút việc cỏn con mà sầu đời đến mức này sao?”. Nghe xong câu chuyện đen đủi của tôi, cô ấy vẫn thản nhiên như không.

Tôi lật người lại: “Tất nhiên cậu không bận tâm rồi. Nếu tớ bị đuổi về nước, bố tớ chắc sẽ đánh gãy chân tớ mất”.

“Được rồi, giao cho tớ đi, nhìn bộ dạng của cậu kìa”. Duy Duy đẩy tôi: “Tớ có một người bạn chuyên làm nghề này, để tớ đi nhờ anh ấy giúp đỡ”.

“Thật không?” Tôi nhìn thấy một tia hy vọng, tự nhiên có tinh thần hẳn: “Mất bao nhiêu tiền?”

“Cậu đúng là chán chết, tầm thường quá. Tớ sẽ bảo anh ấy thu theo giá người nhà được chưa nào? Đừng có nhăn nhó nữa”.

Tôi ngồi hẳn dậy, buồn bực trong lòng từ từ tan biến. Tôi bắt đầu buôn chuyện: “Đám ong ve của cậu đâu cả rồi? Sao hôm nay chẳng thấy một ai? Bọn họ nhận ra bản chất của cậu nên bắt đầu cải tà quy chính rồi?” Bành Duy Duy có nhiều bạn trai đến nỗi tôi hoa mắt chóng mặt chẳng nhớ ai với ai, các buổi tối cô thường không ở nhà.

“Ai nói nào?” Duy Duy cầm hộ chiếu của tôi về phòng cô, tiếng cười của cô truyền qua cánh cửa: “Cậu đúng là chẳng có lòng tin về tớ gì cả”.

Sự thật Bành Duy Duy là cô gái rất xinh đẹp. Cô nổi tiếng từ thời trung học, hồi đó có nhiều nam sinh si tình bất kể mưa gió đứng đợi ngoài cổng trường chỉ để ngắm nhìn cô, đáng tiếc là cô không để mắt tới ai. Hai năm trước, Duy Duy cùng người bạn trai từ bỏ quê nhà tới Ukraine. Không ngờ người bạn trai của cô đắm chìm trong cờ bạc, nợ casino một khoản tiền lớn không có khả năng hoàn trả. Vào một buổi sáng giá lạnh, người bạn trai “bốc hơi”, nhẫn tâm để lại một mình Duy Duy nơi đất khách quê người.

Buổi tối hôm đó, Duy Duy không nói với tôi một lời nào, cô uống say khướt, gần như bất tỉnh nhân sự. Chúng tôi về đến nhà vào lúc bốn giờ sáng.

Tôn Gia Ngộ giúp tôi bế Duy Duy vào phòng ngủ, sau đó anh quay ra ngoài ngồi đợi ở ghế salon trong phòng khách.

Tôi lấy khăn mặt ướt lau mặt và tay của Duy Duy, rồi tôi lại vào nhà bếp pha hai tách cà phê cho tỉnh táo. Tôi vừa đưa ly cà phê cho Tôn Gia Ngộ vừa hỏi: “Anh và Duy Duy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao lại ra nông nỗi này?”

Tôn Gia Ngộ chống tay lên cằm không trả lời, một lúc sau anh mới ngẩng mặt, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc: “Mấy hôm trước cô ấy làm ầm ĩ lên rồi đòi chia tay với tôi, tôi nói chia tay thì chia tay. Ai biết tối nay cô ấy ăn nhầm phải thứ gì?”

Tôi hơi sững người, chợt nhớ ra vừa rồi lau tay cho Duy Duy, ngón tay cô trống không, không còn thấy chiếc nhẫn ba màu. Bây giờ tôi mới hiểu câu Duy Duy nói nói về Claudia có hàm ý gì, tôi bất giác thở dài. Trong lòng tôi thầm nghĩ, vậy mà anh không hiểu sao, Duy Duy đi tham gia vũ hội chỉ vì anh cũng có mặt ở nơi đó .

“Cậu ấy uống say đến mức này, anh không thương xót sao?”

“Tôi thương em hơn”. Tôn Gia Ngộ nhếch mép cười, ý trêu chọc nồng đậm.

Anh cười trông rất đẹp, hàm răng trắng lóa, ngũ quan cân đối, khuôn mặt giống người Caucasus nhưng có nét tinh tế mà người bản xứ không thể sánh nổi. Vì vậy biết rõ anh đang trêu tôi nhưng hai má tôi vẫn nóng bừng.

“À…lần trước ở chợ “Bảy km”…Vụ đó…cám ơn anh”. Tôi cố gắng bình tĩnh.

“Không ngờ em còn nhớ đến tôi, làm tôi cảm động quá”. Tôn Gia Ngộ uống một hơi cạn ly cà phê: “Lúc tôi giao em cho cảnh sát, em không nói một lời nào, chỉ ôm chặt lấy tôi không chịu buông tay và khóc nức nở”.

Tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần nên mặt đỏ bừng. Tôi ngượng đến mức không dám nhìn anh. Ký ức về chuyện xảy ra lúc đó đối với tôi chỉ là những mảnh vỡ, giống như người say rượu lúc tỉnh lại không nhớ bản thân đã từng làm gì.

Tôi ho khan một tiếng rồi đánh trống lảng: “Còn vụ gia hạn visa nữa, anh đã giúp tôi một việc lớn, tôi chưa có cơ hội trực tiếp cám ơn anh”.

“Câu này tôi thích nghe”. Tôn Gia Ngộ nửa cười nửa không nhìn tôi: “Em định cám ơn tôi như thế nào?”

Tôi không tiếp lời, trình độ bắt chuyện của người này quả là không tệ, nghĩ đến câu Duy Duy nói chỉ cần anh ta thật lòng với cô, lại nghĩ đến cô gái bản xứ có thân hình bốc lửa đi cùng anh ta, tôi lập tức sa sầm mặt....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
» Gửi những chàng trai năm ấy
» Truyện : Vợ Yêu Thích Tán Gái
1234...202122»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt