Phong quay mặt đi như không nghe những lời nói nhát gừng của tay quản lí nhưng thật ra cậu vẫn nuốt lấy từng lời
- Còn giờ thì cậu làm sao? Cậu định giúp đỡ cô ta khi nhẽ ra điều cậu phải làm là tặng cô ta 1 phát súng, khi cậu đã có vợ và khi cô ta đã là người tình của anh trai cậu? Rốt cuộc thì cậu đang nghĩ gì mà lại định công khai tình cảm của mình vậy? Em không biết cô ta đã làm gì khiến cậu chủ thay đổi thế này, em không biết tình cảm ấy đã lớn đến nhường nào nhưng 1 điều em chắc chắn… nếu có ngày ông chủ biết được tình cảm ấy, thì không chỉ cậu bị tổn hại mà cô ta, chính cô ta sẽ phải vĩnh biệt thế gian đấy..
Hàng mi dày đột ngột sụp xuống, phủ gần hết đôi mắt màu café đặc. Phong thấy tim mình nhói lên từng đợt khi nghĩ đến chuyện lưỡi sao của Lâm Chấn Đông đâm ngập vào ngực người con gái ấy, hoặc ông sẽ bắt cậu… chĩa họng súng vào người con gái… cậu yêu! Phong đã biết hậu quả, nhưng trong 1 phút không tự chủ, cậu đã muốn bảo vệ người con gái ấy bao nhiêu!
Nhưng đứng trước Lâm Chấn Đông, cậu còn có khả năng bảo vệ cô ấy nữa không? Cậu không thể chắc chắn. 1 kẻ đã biết là mất tự do cả đời như cậu mà muốn người con gái mình yêu ở bên cạnh sao?… Phong nhắm nghiền mắt, đẩy cửa vào phòng.
Tay quản lí nhìn theo cánh cửa khép lại, vẫn lo lắng không điểm dừng. Hắn vẫn nghĩ, trừ khử Băng là cách tốt nhất để Phong thoát ra khỏi những rắc rối này. Hắn đã nghĩ sẽ tự tay mình làm nhưng lại không thể, khi cứ đứng trước Băng, nghe giọng nói ấy. thần kinh lại tê liệt vậy…
- Cô chủ đang lo lắng lắm phải không? – Tay quản lí thấy Yến Chi đang bước lại
- Tôi sẽ không để mất anh Phong đâu! Dù có phải làm việc tồi tệ gì
- Cô chủ yêu cậu Chấn Phong đến vậy sao?
- Rất rất nhiều, đến nỗi tôi không đo nổi… Có người nói với tôi, cô ta – người tình của anh Khang, là 1 mối nguy hiểm
- Tôi biết ai nói rồi, tôi nghĩ điều đó đúng.
….
- Cô ấy bị làm sao? – Khang nhìn vị bác sĩ, lo lắng
- Máu cô ấy không được tốt nên mới hay choáng và dễ ngất. Nhưng tốt nhất nên đưa đến bệnh viện kiểm tra.
- Vậy h thì sao?
- Có lẽ vài giờ nữa cô ấy sẽ tỉnh, không đáng lo lắm.
-Hiểu rồi…
… Khang ngồi trên giường vừa đọc tạp chí vừa đợi Băng tỉnh luôn.
11h đêm
Chi ngồi cạnh Phong, cậu đang dựa vào thành giường . Giờ này nhỏ vẫn chưa muốn ngủ nhưng không biết phải nói với Phong thế nào. Nhỏ nửa muốn hỏi thẳng Phong chuyện liên quan đến người con gái của Chấn Khang, nửa không muốn. Rốt cuộc, 2 người im lặng, Chi nhìn Phong không rời.
Còn Phong, cậu đang mải suy nghĩ về 1 điều rất lạ.. về Băng!
Từ lúc được cứu ở tầng hầm lên, Băng thay đổi. Từ cách nói chuyện, đến ánh mắt, đến những hành động đều có cảm xúc hơn, thay vì hoàn toàn vô cảm như trước. Đến hôm nay nhỏ bị ngất đột ngột nữa thì có phải căn bêngj Smith- agen đã xấu đi? Nhưng xấu đi mà lại tăng cảm xúc chi phối bởi não bộ sao? Mâu thuẫn! Phải nghĩ đến nhiều lí do, và điều làm Phong nghĩ nhiều nhất là… zkilico!! Phong đứng dậy, lại phía cuối giường lôi ra chiếc hộp lớn dự trữ hàng trăm hộp zkilico. Cậu cầm theo 2 hộp và bước về phía cửa.
- Anh Phong, đi đâu vậy?Muộn rồi anh!
Nhưng Phong vẫn bước ra khỏi phòng 102, cậu định đến phòng thí nghiệm.
Trên hành lang, Phong mở nắp 1 hộp dốc hết zkilico vào miệng. Bình thường cậu chỉ dùng khi mất bình tĩnh, nhưng cậu muốn biết khi người ta hoàn toàn bình thường, chỉ là muốn điều hòa nhiệt cơ thể, dùng nhiều 1 lần sẽ có tác phụ không. Trước khi đến phòng thí nghiệm phân tích những chất có trong zkilico có thể làm ảnh hưởng đến căn bệnh Smith – agen, Phong muốn dùng thực tế để phán xét.
Phong bắt đầu bước đi không vững, cảm giác như mất trọng lượng và cơ thể lâng lâng. Cậu dừng lại, chống tay lên tường, lắc mạnh đầu. Cảm giác hưng phấn ngày càng mạnh dần. Phong chờ cho đến khi nó dịu xuống …
Rõ rồi, dùng với người không căng thẳng tột độ, zkilico cũng chỉ như 1 chất kích thích tăng cảm giác, càng dùng nhiều càng có tác dụng. Nhưng điều gì cũng có 2 mặt, zkilico chắc hẳn không ngoại lệ.
…
8h sáng. Khang đứng trước gương thắt cavat, cậu chuẩn bị ra ngoài. Nhìn vào gương, cậu thấy Băng trên giường vừa tỉnh dậy. Tối qua nhỏ có tỉnh 1 lần, nghe Khang hỏi vài câu rồi lại nằm ngủ tiếp. Khang quay người:
- Bàn ăn chuẩn bị sẵn rồi, em đói thì ăn nhiều vào.
Băng dụi mắt, chưa có ý định xuống giường vì thấy cơ thể còn mỏi mệt.
- Hôm nay ta sẽ ra ngoài có việc. Em đừng đi đâu đấy, ta cứ ra khỏi nhà thì kiểu gì em cũng gặp chuyện thì phải!
Khang quay lại nhìn gương, bẻ lại cổ áo:
- Chắc tối mới về được, chẹp… có khi sẽ nhớ em mất!
… Thụy An bê khay thức ăn vào phòng 62- Phòng quản lí của Phong
- Tôi không gọi đồ ăn
-Tôi cũng không có ý định đem đến mời quản lí ăn!
- A`… cậu cả ra ngoài rồi phải không ? Thời cơ tốt nhỉ, kế hoạch thế nào?
- Chắc quản lí cũng rõ, để che mắt được cậu cả thì phải làm hệ thống camera vô tác dụng.
- Được rồi, quy tắc đầu tiên là không gặp nhau, không gặp riêng “cô ta” ở bất kì hành lang hay phòng sinh hoạt chung nào
- Kế hoạch thì… chắc phải để quản lí liều 1 phen rồi.
- Sẵn lòng thôi, trừ việc (hì) chiếm đoạt cô ra ra!
…12h trưa, Yến Chi lăn qua lăn lại trên giường ngủ, từ sáng đến giờ chẳng ăn uống gì. “Trời ơi là trời. Anh ấy đi đâu mới được chứ? Mất tích từ đêm qua, gần 12h đồng hồ rồi, đến chết mất thôi. Lấy chồng kiểu này… đến chết mất thôi”
…Còn lúc này, trong phòng 101, Băng đang thong thả ăn bữa trưa. Sáng đến giờ ngủ, rồi ăn, rồi đọc tạp chí, rồi chơi ghép hình, vô cùng nhàn hạ và thoải mái.
Băng dừng ăn khi thấy 1mảnh giấy đút phía dưới miếng sanwich. Nhỏ cầm lên, mở ra xem. “6h chiều, đến phòng 62. Tôi sẽ cho cô thứ thuốc chữa Smith-agen”
Đọc đến đây, Băng lơ đễnh hạ tay.
- Zkilico? – Nhỏ tự lắc đầu phản đối, zkilico không phải thuốc chữa Smith-agen, mà đúng hơn Smthi-agen làm gì đã có thuốc chữa. Nếu Băng biết cười, nhỏ sẽ bật cười vì thấy ngồ ngộ. Cứ mỗi khi Khang ra ngoià, lại có người gọi Băng ra khỏi phòng. Nhưng lần này nhỏ đâu có ngốc mà tin nữa chứ. Băng liếc lại mảnh giấy, thấy có tên người hàng cuối cùng: “Thụy An”. Băng hơi suy nghĩ, An biết bệnh của Băng?? Thực tình An chẳng thích quan hệ của nhỏ và An xấu đi. Băng muốn coi An như 1 người bạn, thân như ngày xưa vậy, dù giả tạo cũng được. Mỗi khi nhìn An, Băng thấy có gì thân thương lắm.
…
6h kém. Băng hạ cuốn tạp chí, nghĩ về mảnh giấy lúc trưa. Có nên đi không? Nhỏ lắc đầu chán ngán, rồi cúi xuống đọc tiếp.
6h. Khu A:
- Không phải nấu cơm thật sao? – Đám giúp việc dồn mắt về phía quản gia
- Cô chủ mới gọi cơm khách sạn rồi, khỏi nấu.
- Nhỡ… cậu cả về và muốn ăn?
- Đương nhiên cậu cả sẽ về, nhưng chắc chắn không có tâm trạng nào mà ăn uống đâu – An quay sang ra hiệu với 1 cô giúp việc:
- Để ý nếu cậu cả về, báo lại ngay với em nhé. Còn mọi người, có muốn xem kịch hay không?
- Kịch??
An nhìn đồng hồ:
- Phải, khoảng nửa giờ nữa sẽ có kịch hay. Từ đêm nay, con ranh đó sẽ xuống Địa Ngục! – Giọng An rít qua kẽ răng.
-Chúng tôi phải làm gì sao?
- Không! Mọi người chỉ cần đứng xem thôi!
Đúng như 1 nửa suy nghĩ của An, Băng rốt cuộc vẫn mò đến phòng 62. Chỉ là An nghĩ, Băng đến vì thứ thuốc chữa bệnh không có thật đó, còn Băng lại đến vì… người viết mảnh giấy.
Đứng trước cửa phòng 62, Băng đẩy cửa vào. Căn phòng khá rộng và bật đèn sáng trưng, hơi giống bố trí phòng quản lí của Khang. Nhỏ nhìn khắp 1 lượt, không thấy ai. Nhỏ chợt thấy làn hơi lạnh phả vào người, nhiệt độ trong phòng này còn thấp hơn cả ngoài hành lang. Nhỏ quay người định ra, đúng lúc quản lí của Phong bước vào. Hắn đẩy cửa khép chặt, và bằng vài động tác xoay, ấn đã khóa cánh cửa lại.
- Sao cô vào phòng tôi giờ này?
- Thụy An?
Tay quản lí nuốt khan, lần này không tê liệt thần kinh mà đỡ hơn chút. Hắn cũng không tiến lại gần Băng thêm tý nào, sợ không kiềm chế được.
- Cô.. cô có vấn đề không? Tự dưng vào phòng tôi rồi gọi tên quản gia.
Wind mặc kệ ánh nhìn khó hiểu của Băng, bước lại phía giường mình, trèo lên giường. Trong 1 giây, hắn liếc nhìn chiếc máy quay ở trên bàn gỗ, đang hướng ống máy đến thẳng giường. Rồi hắn lôi đại 1 cuốn tạp chí ra đọc, lôi chiếc tai phone của di động đeo vào tai, bật loa cỡ to nhất. Hắn cứ ung dung ngồi, đọc tạp chí và nghe nhạc, cố không chú ý đến Băng....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ