- Đây với đó còn chưa tính xong cái chuyện bắt đền đâu nhé! Đồ Nhi hâm!
Nghe xong ba từ cuối, tôi bỗng cảm thấy nóng bừng cả mặt. Chỉ có Hoàng mới hay gọi tôi là hâm. Tôi đông cứng vài giây để não phân tích sự việc. Dù chưa thể kết luận chắc nịch rằng hộp quà là của Hoàng, nhưng mọi luận điểm đều tập trung vào giả thuyết chính Hoàng để hộp socola ấy vào ngăn bàn của tôi.
- Có phải...
- Phải gì?
Tôi tính hỏi thẳng, nhưng lại không thể thốt ra hết ý từ. Cuối cùng tôi lắc đầu nói Hoàng về chỗ của cậu ta. Hoàng định nói gì đó, nhưng rồi cậu ta cũng ngoan ngoãn trả lại khoảng trời bình yên cho tôi... bên cạnh Phong.
- Phong nhận được nhiều quà nhỉ?
Tôi cười toe toét, híp cả hai mắt.
- Nhi thích không? Nếu thích Phong cho Nhi hết đấy.
- Thật không? Nhưng toàn là quà của mấy bạn nữ tặng Phong, Nhi lấy hết sao được.
- Quà tặng Phong rồi là của Phong, giờ Phong cho Nhi cũng là quyền của Phong, nếu Nhi thích.
- Vậy trao đổi đi!
- Đổi gì?
Một tình huống khá hay ho để tôi có cơ hội quang minh chính đại tặng quà cho Phong. Tôi lấy trong cặp ra hộp quà của mình đã chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng đặt vào ngăn bàn của Phong.
- Nhi lấy hết đống này, còn Phong được nhận cái này.
Phong gật đầu, mỉm cười rồi cầm lấy món quà tôi đưa. Một cách tặng quà ngớ ngẩn, nhưng thà như thế còn hơn không dám tặng hay không có cơ hội tặng. Tôi cũng tự cảm thấy mình vô duyên, ai đời lại lấy hết quà của người khác được tặng rồi còn làm như trao đổi công bằng lắm.
- Tối nay Nhi có bận gì không?
Đang vừa đi vừa đếm bậc thang thì Phong xuất hiện ngay bên cạnh làm tôi giật mình.
- Nhi học bài. À không, cũng không bận gì.
- Phong qua chở Nhi đi uống nước nha.
- Ừ.
Sự thật là tôi không thể trở thành một cô gái bướng bỉnh trước mặt Phong, có lẽ vì tôi thích cậu ấy nên mới thành ra như vậy. Nhưng đây có được xem là một cuộc hẹn hò không nhỉ? Nhỡ đâu chỉ là do tôi ngộ nhận, tưởng bở thì sẽ ra sao?
Tôi tiếp tục vừa suy nghĩ, vừa nhìn theo Phong cho đến khi khuất bóng cậu. Giờ đây trong đầu tôi có nhiều mối bận tâm quá, đến đi cũng chẳng bình thường, bước hụt mấy lần suýt té. Thôi chết, tôi nhớ ra mình để quên một hộp quà trong ngăn bàn - là cái hộp không biết ai tặng. Dù sao cũng là của người ta tặng, không thể không quan tâm. Nghĩ thế nên tôi quay lại lớp học. Vừa nhét xong chiếc hộp vào cặp, đi về phía cửa, tôi buộc phải dừng lại vì nghe thấy giọng Hoàng và tên tôi.
“Nhi có thích hộp socola Hoàng tặng không? Thích hay không cũng được, tối đi chơi với Hoàng nhá.” Không được, nói thế giống ép buộc quá. “Sáng nay Nhi tông trúng Hoàng, bắt đền Nhi tối đi chơi với Hoàng!” Thôi khùng quá, nói thế Nhi lại cho ăn vả nữa thì khổ. Thôi, cứ xuống lấy xe đã rồi tính.
Hoàng đi rồi, tôi vẫn chưa hoàn hồn. Chẳng lẽ Hoàng... Tôi đứng trên lầu nhìn xuống, thấy Hoàng đang dắt xe ra đến cổng trường rồi đứng đó, hình như cậu ấy đợi tôi. Trong đầu tôi bắt đầu tưởng tượng ra những rắc rối sẽ gặp phải. Theo như tình hình bây giờ thì Hoàng sẽ mời tôi đi chơi, nhưng tôi đã có hẹn với Phong, Phong và Hoàng lại là bạn thân. Giá như có một nơi cho tôi trốn vào lúc này thì hay biết mấy, tôi cảm thấy bối rối vì chưa gặp tình huống này bao giờ.
Trời càng trưa càng nắng, tôi mệt mà người đang chờ tôi cũng mệt. Dù thế nào cũng phải đối mặt thôi. Nghĩ thế nên tôi mạnh dạn đi xuống lấy xe.
- Nhi đi đâu mà giờ mới về? Làm Hoàng đợi mãi.
- Hoàng đợi Nhi làm gì? Để bắt đền Nhi hả?
- Ơ... À ừ.
- Vậy tối Nhi mời Hoàng đi uống nước. Nhi cảm ơn Hoàng vì món quà nha. 6 giờ Hoàng đến trước cổng nhà Nhi nhé.
- Ơ...
Bỏ mặc bộ mặt ngố của Hoàng ở lại, tôi lên xe đạp đi một mạch. Giờ tôi hẹn Hoàng cũng chính là giờ hẹn của tôi và Phong. Chắc bạn đang nghĩ tôi tham lam kiểu cá rô cũng tiếc, cá diếc cũng ham. Nhưng trên đời này tồn tại những mối quan hệ nếu không làm rõ thì nó sẽ mãi mãi trở nên khó hiểu và đôi khi gây tổn thương cho những người trong cuộc dù không ai nói ra đã đau đớn đến mức nào. Càng cố che giấu thì càng khiến nó lộ liễu hơn, dễ gây hiểu lầm hơn. Chính vì thế mà tôi muốn giữa ba chúng tôi tồn tại một mối quan hệ rõ ràng.
Tôi sẽ cho Hoàng biết tình cảm của tôi đang hướng về Phong, nhưng tình bạn với tôi là quan trọng hơn cả, dù thế nào thì tôi cũng không muốn mất đi một trong hai người bạn ấy. Và biết đâu, ba chúng tôi sẽ tạo nên một mùa Valentine đặc biệt, thú vị nhất trên đời - Valentine có ba mảnh ghép.
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ