Linh cố mở mắt thật to mặc ánh đèn xe đang chiếu thẳng vào đáy mắt, rát bỏng. Thứ ánh sáng ấy làm cô đau nhưng nỗi đau ấy liệu có thấm vào đâu? Linh muốn khóc. Muốn gào thét. Muốn giãy nẫy, ăn vạ như trước đây vẫn thường làm với anh. Chỉ có điều lúc này đây, nó không khóc được, và gào thét có tận trời cuối đất thì anh liệu có thể nghe thấy, liệu trái tim nó có bớt đau? Linh cắn chặt môi. Cắn nát.
Họ gửi xe ở khu có bác bảo vệ dễ tính Linh vẫn hay gọi là “Ba già”. Tay anh vẫn ôm chặt vòng eo cô gái. Họ thì thầm nhỏ to vào tai nhau, khúc khích cười rồi đi lại phía cửa nơi có nó. Trong Linh trào lên niềm căm phẫn:
- Của mình, của mình mà. Vị trí đấy là của mình. Trái tim ấy là của mình. Anh là của mình. Của mình. Tất cả!
Linh nắm chặt tay, miệng không thôi lảm nhảm. Nó yêu anh. Yêu bằng xương bằng thịt, bằng cả linh hồn dẫu còn dẫu mất. Bằng những sáng mai tỉnh dậy nhõng nhẽo đòi anh đón đi học. Bằng những buổi trưa nũng nịu không chịu đi ăn một mình. Bằng những buổi tối nhất định đòi anh cho lượn lờ một vòng rồi mới chịu ngoan ngoãn về nhà học bài. Anh là của nó, người chiều nó nhất, yêu nó nhất, luôn để cho nó sẵn sàng “leo đầu, lội cổ” chỉ cốc đầu mắng nó bé con quá. Nó yêu anh. Anh là của nó! Chắc chắn rồi! Không ai có quyền cướp anh từ nó.
- Anh còn nhớ cô ấy không?
Cô gái lên tiếng thật chậm.
- Có, anh có cảm giác cô ấy ở rất gần nhưng rất xa anh. Trong cái chết của Linh có một phần lỗi của anh. Không thể tha thứ càng không thể quên.
- Sao hồi đó anh lại muốn chia tay Linh?
- Vì muốn cô ấy tự lập hơn, muốn Linh đứng vững trên đôi chân của mình dẫu không có anh. Đôi lúc anh có cảm giác Linh yêu anh đến quên cả cuộc sống và mọi thứ quanh mình.
- Còn yêu? Anh còn yêu cô ấy không? Ý em là bây giờ?
- Này, đừng nói em ghen với cô ấy nha?
- Em chả điên. Em yêu anh, của thì hiện tại, không phải quá khứ. Ngốc ạ!
Cô gái rướn chân hôn lên môi anh. Nụ hôn thật sâu, thật nồng. Họ không ôm nhau, nhưng những đôi môi thì cuống quít tìm kiếm nhau. Trọn vẹn! Anh từng nói với Linh vậy: “Người ta chỉ có thể yêu nhau trọn vẹn là tình yêu khi chạm vào môi nhau chỉ bằng môi mà thôi. Lúc ấy, mọi cảm xúc là của tình yêu đúng nghĩa.” Gió từ đâu thổi mạnh làm tóc cô gái tung bay khiến Linh ngạt thở. Nó đứng lặng phía sau, nhìn chàng trai của mình đắm đuối trong nụ hôn kia. Đầy căm phẫn. Đầy mất mát. Đầy nỗi đau... Và đầy quyết tâm.
Tay Linh chạm vào khúc gỗ to đùng dưới chân mình.
Môi mím lại, dồn sức lực vào tay.
Nó biết nó sẽ mất linh hồn này.
Nó biết nó sẽ phải vĩnh biệt thế gian này.
Vĩnh biệt anh.
Nhưng... Linh quyết tâm rồi. Quyết tâm trong phút điên cuồng vì mất anh. Quyết tâm trong phút bấn loạn vì không chấp nhận nổi mất trắng tình yêu này.
Cô gái trước mặt từ từ ngã xuống, ngay trước mắt Linh. Bất chợt đập mạnh đầu vào tảng đá ngay phía sau.
Khô....ng..... ..... ....
Linh hét lên.
Máu...
Máu loang ra, màu bê tông xám xịt đổ máu đỏ đáng sợ. Linh lùi lại, đưa tay che mắt. Chân như muốn khụy xuống, mọi thứ giống như mơ. Cô sắp phải đi rồi. Khi một linh hồn chạm vào và thay đổi bất cứ điều gì trên thế gian này là lúc cô sắp tan biến rồi.
Linh thấy anh cũng khụy xuống, ôm cô gái ấy vào lòng và gào lên như cách đã cuống quýt ôm lấy nó trước đây khi chiếc ô tô vụt qua và máu túa ra từ cơ thể nó. Linh đứng lặng nhìn chân anh điên dại chạy trên mặt đường. Chậm chút nữa thôi, cô gái ấy sẽ chết. Linh biết. Nó cũng từng ra đi như thế. Ấm ức và chông chênh lắm. Linh hiểu, rất hiểu.
Nước mắt anh chảy đẫm ướt gương mặt cô gái.
Nước mắt Linh chảy ướt đẫm chính trái tim cô.
- Đừng đi, đừng đi, đừng bắt anh chịu đựng thêm lần nữa. Xin em!
Giọng anh thổn thức thì thầm nói với cô gái, rồi gào lên ở những âm thanh cuối cùng. Tất cả như vỡ òa cũng niềm đau trọn vẹn. Mọi thứ vỡ nát rồi, trái tim anh cũng tan nát thật rồi.
Xin em? Cô gái hay chính là Linh. Nó thấy những lời đó như nói với nó. Như cầu xin nó. Trước đây cũng đã từng cầu xin nó đừng rời xa anh trong cái hôm định mệnh ấy. Giờ phải chăng anh cầu xin nó giữ người con gái kia lại. Nó nhìn anh. Nhìn đôi chân kia đang mải miết trên đường, tay liên hồi vẫy taxi mà không được. Nó nhìn thấy đôi mắt tuyệt vọng của anh, nhìn thấy niềm đau đến quặn thắt nơi anh. Và lúc này nó thấy trong nó còn trống rỗng, còn mất mát, còn đắng chát hơn cả trăm ngàn lần. Hóa ra nó đã sai. Sai quá nhiều rồi. Nó ích kỉ chỉ biết nhõng nhẽo, đòi được quan tâm khi yêu anh. Nó ích kỉ níu giữ anh ở lại bên mình. Nó ích kỉ đạp lên tất cả để giành lấy anh lại. Cuối cùng sau tất cả, cái nó nhận được là những giọt nước mắt kia sao, là nỗi đau của anh đang thấm vào tim nó, có sung sướng hơn chăng? Linh thấy một giọt nước mắt đắng nghét đang chảy ngược vào tim mình.
Cô lại mím môi thật chặt, nhắm mắt...
Anh cảm nhận một luồng gió mạnh mẽ lướt qua cánh tay đang vẫy mạnh chiếc taxi của mình. Khuya quá rồi, đường vắng và những chiếc xe ngại chở khách. Chiếc xe dừng phặt trước mặt anh. Bác tài xế ngơ ngác, như có một sức mạnh vô hình vừa kéo chiếc xe khổng lồ của mình lại. Lắc đầu, cười cái sự ngớ ngẩn của mình rồi đón chàng trai và cô gái gặp nạn. Tặc lưỡi, thiếu chút nữa mình bỏ rơi một người đang nguy kịch rồi!
Gió vẫn hun hút quanh Linh. Nó bỗng thấy lạnh quá, như rằng gió đã len cả vào da thịt, xuyên thấu và tim nó trống vắng đến trong suốt. Nó không đi theo anh được nữa rồi! Thế gian này không có chỗ cho nó nữa rồi. Linh nhắm mắt, ngước nhìn lại những vệt máu dài trên con đường anh vừa ôm cô gái kia điên cuồng chạy. Lần cuối, cô được thấy anh sao?
***
"Linh à, ngày mai đã là giỗ đầu của em, anh vẫn chưa đủ can đảm để đến gặp em đúng ngày. Cuộc đời này có những chuyện thật không thể lường trước. Anh chưa đủ can đảm nhưng anh tin rồi thời gian sẽ chữa lành tất cả. Và anh sẽ lại đến gặp em như một người bạn, một người anh hay một người đã từng yêu em.
Ngày mai bọn anh sẽ đi Sing. Hà Nội nhiều kỉ niệm cũng nhiều nỗi đau quá. Cô ấy vừa hồi phục sau tai nạn. Anh muốn cô ấy được tĩnh dưỡng, muốn đền bù cho cô ấy thật nhiều, như chưa từng làm được khi bên em.
Linh à, anh yêu cô ấy, anh đứng lên được rồi, cuối cùng thì mọi thứ cũng đã nhẹ nhàng hơn. Thời gian kì diệu lắm. Em ở lại, cũng cố gắng nhé! Mạnh mẽ lên và luôn hồn nhiên như em của trước đây. Rồi em cũng sẽ thấy nhẹ nhàng hơn thôi! Tạm biệt"
Cơn gió tốc lên làm tắt ngúm những nén hương vừa thắp. Linh ngồi xếp gối trên nhúm cỏ xanh mát nấm mộ mình, lặng nhìn anh, không quá nhiều trách móc. Anh nói đúng! Mọi thứ đã nhẹ nhàng hơn và nó đang chia sẻ những cảm xúc rất thật những chớm nở hạnh phúc trong người con trai mà nó yêu, đã từng yêu.
Anh đứng lên, quay lưng về phía nó, toan bước đi, rồi kịp quay lưng lại:
"À quên... Cô ấy có nụ cười rất giống em, nhưng là vui tươi thật sự!"
Anh cười nhẹ, đáy mắt không còn loáng buồn loang lổ mà dịu dàng, yêu thương. Rất lâu rồi Linh mới nhìn thấy nụ cười ấy trên môi anh. Tình yêu lạ lùng đến vậy sao? Để kể cả khi không còn đi bên nhau trong cuộc đời, cách xa nhau cả sống và chết, người ta vẫn hướng về nhau, lo lắng và hi sinh cho nhau.
Bất giác, Linh thấy mình hình như cũng đang nhoẻn miệng cười. Linh hít lấy chút khí trời trong trẻo, nheo mắt nhìn dáng anh đi: Hạnh phúc nhé anh!
Hôm nay là ngày cuối cùng nó ở lại với nhân gian, ngày mai nó sẽ rời xa nơi này bằng một nụ cười thật sự vui tươi.
[Trích tuyển tập truyện ngắn: Trong veo ngày bên anh">
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ