“Không biết, nhưng là ta biết nó vì sao lại sắp thành chữ bát.” Mơ ước nhìn trên bàn bốn món ăn một canh, nàng không ngừng nuốt nước miếng đã mau chảy ra.
“Vì sao?”
“Bởi vì chủ nhân của nó đã đói đến không còn khí lực bắt nó hoạt động.” Phòng bếp quá xa, thức ăn trên bàn thoạt nhìn có vẻ ngon, hơn nữa có vẻ gần.
“Ha ha, ngươi biểu tình này cùng giữa trưa hôm nay giống nhau.” Mi chữ bát, hơn nữa ngữ khí ai oán của nàng, thật là biểu tình đói thảm.
Nuốt nuốt nước miếng, Anh Phác ngay cả nói cũng không muốn nói.
“Ngồi xuống đi, tiếng bụng ngươi kêu so với giữa trưa còn lớn hơn, thực sợ ngươi sẽ đói choáng váng.”
Anh Phác trên hai gò má nháy mắt thêm hai mạt hồng, “Ngươi…… Ngươi nghe được?”
“Đúng vậy, có đôi khi là cô lỗ cô lỗ, có đôi khi là lỗ lỗ lỗ lỗ, có đôi khi thầm thì cô lỗ, rất rõ ràng.” Hắn bỡn cợt nói.
Nghe vậy, nàng che mặt ngồi xổm xuống. Ai tới giúp nàng đào cái động để nàng nhảy vào đi? Quá mất mặt nha!
Bụng một khi đói sẽ phát ra âm thanh, loại phản ứng bản năng sinh lý này kỳ thật là chẳng có gì phải cảm thấy thẹn, nhưng nàng chính là sẽ để ý, hơn nữa là phi thường để ý, cho nên nàng mới kiên trì ba bữa bình thường a.
Nhìn hành động của nàng, hắn phát hiện da mặt của nàng còn rất mỏng. Bất quá đùa cũng đã đùa, hắn cũng không quen ngược đãi hạ nhân, chính là thấy nàng biểu tình thay đổi thất thường đáng yêu cực kỳ, mới muốn đùa nhiều trong chốc lát.
“Đến đây đi, cơm ta giúp ngươi bới rồi, ngồi xuống cùng nhau ăn đi.” Hắn thân thủ kéo nàng, phát hiện tiểu nha đầu này thật sự là không giống bộ dạng gầy.
“Ăn cơm?” Anh Phác nhanh chóng ngẩng đầu, hoàn toàn đã quên xấu hổ vừa rồi, hai mắt mở thật to, còn lòe lòe sáng lên.
Đan Tế Triệt đưa cho nàng một đôi đũa, “Đúng, ăn cơm.”
“Ta có thể cùng đại thiếu gia ăn cơm sao?” Giống như không thể nha! Tổng quản tức giận cảnh cáo đột nhiên kích động tiến lên trong đầu, nàng có chút chần chờ.
“Đương nhiên có thể.” Hắn nói thì được tính rồi.
“Phải không?” Nàng hiện lên một chút mỉm cười ngọt ngào, “Ta đây sẽ không khách khí a!”
Nàng không có biện pháp cùng đồ ăn đối nghịch nhất, đại thiếu gia đều nói có thể, nàng có cái gì phải sợ. Anh Phác lấy đôi đũa ở bàn đồ ăn di động rất nhanh.
“Ăn chậm một chút, nữ hài tử không thể ăn cơm như vậy……” Nói còn chưa nói xong, hắn liền nhìn đến nàng dùng đôi đũa gắp lên một quả trứng muối nhét vào miệng, quả trứng muối kia cho dù là hắn cũng phải chia ra cắn hai lần, miệng nàng nhỏ như vậy là làm sao được ?
Ai, tướng ăn của nàng đã không phải hai chữ “Thô lỗ” là có thể hình dung.
Cắn a, cắn a, Anh Phác cố gắng đem trứng muối trong miệng ăn hết, mắt thấy chủ tử bên người chưa động đũa, “Ngươi a sao không thô, yêu thô a!”
Nàng là nói “Ngươi sao không ăn, mau ăn a”?
Nhìn nàng mắt tròn tròn cùng hai gò má phình ta, không thấy qua nữ hài tử tướng ăn khó coi như vậy, Đan Tế Triệt thở dài, cầm lấy khăn lau lau lòng đỏ trứng dính ở bên miệng nàng. “Lúc ăn cơm không thể nói chuyện, cẩn thận nghẹn.”
“Ngài cứ an tâm, tất có nghệ thuật.”
An tâm? Nghệ thuật? Lời nói lần này hắn nghe hiểu được chỉ thấy quỷ dị.
Buông khăn, múc bát canh đưa cho nàng, hắn cẩn thận dặn dò nói: “Canh thực nóng, chậm rãi uống.”
Tiếp nhận canh đậu, Anh Phác cái miệng nhỏ uống.
“Oa! Ăn rất ngon nha, đã lâu chưa ăn đến trứng gà.” Mắt nhìn thức ăn trên bàn, có gà có cá còn có thịt, này đó nàng đều có thể ăn, thật tốt! “Đại thiếu gia, ngươi đối với ta thật tốt, hào phóng như vậy thưởng cho ta bàn đồ ăn này, ta thật sự là rất cảm tạ ngươi !”
“Không cần rất cảm tạ, ta chỉ hy vọng ngươi không cần đem một phần kia của ta ăn luôn là tốt rồi.”
“Ai nha, đại thiếu gia, ngươi đừng lo lắng, tướng ăn của ta tuy rằng không phải rất dễ nhìn, nhưng sức ăn của ta không lớn, chỉ cần ngươi thưởng thêm chân gà kia cho ta.” Nàng chỉ thịt chân gà đầy đặn nói. Vừa rồi là vì trứng muối cách nàng có vẻ gần, cho nên nàng mới ăn trứng muối trước, nhưng mục tiêu chân chính của nàng là chân gà kia. “Ăn xong chân gà kia ta sẽ no rồi.”
“Ngươi xác định?” Hắn thực hoài nghi.
“Xác định, ta gầy như vậy, chính là bởi vì ta ăn thật sự ít.” Nàng lung tung tìm cái lý do.
Liếc mắt vào bát nàng xương cá không tính ít, hắn nhịn không được cười lên một tiếng, đem chân gà gắp đến trong bát nàng. “Chân gà cho ngươi, mau ăn đi.”
Gắp không nổi chân gà to trong chén, nàng lại đem đũa làm nĩa ăn để dùng, đây là chân gà đầu tiên sau khi nàng đến Đường triều nha, cảm kích trong mắt nàng liền cùng nước miếng trong miệng nhiều giống nhau.
“Đại thiếu gia không hổ là diệu thủ hồi xuân đại phu tốt, tâm địa Bồ Tát thật sự là thế gian ít có, vì báo đáp ân tình đại thiếu gia đối với ta, từ nay về sau nếu cần gì ở Anh Phác, Anh Phác nhất định sẽ kiệt lực hỗ trợ.” Lời nói a dua vừa nói xong, nàng liền nhịn không được cắn một miếng chân gà, “Ăn rất ngon nha, tay nghề đầu bếp nữ thật sự là rất giỏi.”
“Phải không?” Nhìn nàng thân thể gầy nhỏ cùng cái miệng nhỏ nhắn đang ăn kia, Đan Tế Triệt phỏng chừng nàng hẳn là không thể giúp đỡ cái gì, trừ bỏ tiêu hao đồ ăn.
Trong ánh mặt trời của sáng sớm, một bóng người đứng ở bên giường nhìn người nào đó trên giường một hồi lâu, mãi đến khi nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng chim hót, bóng người mới có động tác.
“Rời giường.” Bóng người đẩy đẩy người ngủ trên giường.
“Ân?” Trên giường người nào đó nỉ non một tiếng.
“Nhanh rời giường một chút, chúng ta phải muốn xuất môn.”
xuất môn: ra ngoài (rời nhà).
“Ân.” Ôm chăn đắp lên người, Anh Phác vô ý thức lên tiếng.
Đan Tế Triệt tức giận nhìn nàng, mấy ngày nay buổi sáng cũng không mang nước cho hắn rửa mặt cũng thôi, đằng này hắn chủ tử này đều phải đến gọi mà người còn dám ở trên giường, thật không hiểu ai là chủ tử ai là nô tỳ.
“Ta nói rời giường, nếu không rời giường liền khấu lương bổng của ngươi.” Còn ngủ? Hắn thật sự là bội phục việc ngủ của nàng.
“Khấu lương bổng……” Đầu óc sau khi thong thả phiên dịch xong ý tứ ba chữ này, Anh Phác phút chốc mở mắt ra, vừa lăn lông lốc nhảy người lên. “Thủ hạ lưu tiền a! Ta rời giường, đại thiếu gia, ngươi đừng khấu lương bổng của ta.” Bạc thì có ai sẽ ngại ít, sợ nhất chính là không đủ dùng hoặc là bị người lấy, trơ mắt nhìn tiền mồ hôi nước mắt bay đi, tâm sẽ đau nha!
“Ngươi cuối cùng rời giường.” Đứng bên giường, hắn cười nhìn nàng, tiết mục quyết chí tự cường rời giường của tiểu đồ lười này thật sự thấy thế nào cũng không ngấy.
Đột nhiên –
“Nha!” Nàng ôm đầu ngồi xổm xuống.
“Xảy ra chuyện gì?” Thấy nàng đột nhiên ngồi xổm xuống, Đan Tế Triệt bên miệng ý cười nháy mắt biến mất, khẩn trương ngồi xổm bên cạnh nàng đỡ lấy nàng có chút lay động.
“Đầu có chút choáng váng…… tình trạng thiếu máu bệnh…… không có gì.” Ôm chặt đầu choáng váng, nàng nhắm mắt chờ choáng váng đi qua. Loại bệnh nhỏ các nữ hài tử thường gặp phải này, nàng từ nhỏ đã có, chính là có vẻ rất ít, có thể là nửa năm đến đây ăn không dinh dưỡng, mới có thể trở nên có vẻ nghiêm trọng.
“Thiếu máu?” Vừa nghe đến hai chữ này, hắn vội vàng kéo tay nàng bắt mạch. “Khí huyết yếu, tì thận dương hư, can; Thận âm hư, ngươi rất gầy, cần bổ thật tốt một chút.”
“Thực bổ hay là dược bổ?” Nếu là thực bổ, nàng phi thường vui, nếu dược bổ, vậy miễn.
thực bổ: thức ăn bổ dưỡng ; dược bổ: thuốc bổ.
“Đều có, vậy mau một chút.” Không chú ý tới thân thể nàng không khoẻ là hắn làm chủ tử này không đúng, hắn có trách nhiệm giúp nàng điều dưỡng thân thể.
“Nếu đại thiếu gia hảo tâm muốn giúp ta bổ thân thể, bản thân ta đề nghị thực bổ là tốt rồi, dược bổ sẽ không cần.”
Hắn biết nàng chán ghét vị thuốc, hôm qua mới mang nàng đi hiệu thuốc bắc nhìn một chút, sắc mặt của nàng liền khó coi như đòi mạng, nhưng xem thân thể này của nàng, cần phải uống chút dược điều dưỡng.
“Nếu không hay là dùng dược thiện đi, như thế nào?”
Nàng nhăn mũi nhỏ lại, “Không cần, vẫn là có vị thuốc, ta chán ghét.”
“Ngươi ăn qua?”
“Không có.” Nhưng nghe thấy hai chữ “dược thiện” chỉ biết khẳng định là bỏ thêm dược liệu ở trong đồ ăn.
“Nếu chưa ăn qua thì không thể vội kết luận, ta bảo đầu bếp nữ giúp ngươi làm một phần, ngươi thử xem, nếu thực không thích, sẽ dùng thực bổ.” Hắn luôn hướng đến tôn trọng kiên trì của bệnh nhân, chỉ là có gì nên nói hắn vẫn là sẽ nói.
“Được rồi, liền thử xem a.” Một mảnh hảo tâm của hắn, nàng làm hạ nhân này hẳn là phải “cảm động” nhận, tuy rằng ở mặt ngoài nhìn không ra đến, nhưng lòng của nàng xác thực thực cảm động....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ