Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


-Tôi không muốn kết bạn. – Cô gái lạ nói rồi bước đi. – Giờ thì tôi đi được rồi đúng không?

-Thật không ngờ tôi chỉ định hỏi bạn về bằng gì mà bạn lại phản ứng dữ dội vậy. Nếu bạn chưa có xe về, tôi có thể cho bạn đi nhờ. – Thành nói với theo.

-Tôi không cần.

Đáp lại sự quan tâm của Thành là thái độ lạnh tanh hoàn toàn của cô gái. Thành không thể kiềm chế được sự tò mò nên quyết định chạy xe chầm chậm cách xa nhưng đủ để nhìn thấy cô. Cô gái ấy đi bộ một đoạn đường đã dài những không có ý định gọi xe hay cũng không nhìn thấy ai đến chở cô. Chợt cô bước vào một quán cóc bên đường và gọi thứ gì đó. Thành cũng ngay lập tức dựng xe trước cái quán cóc nhỏ nhắn, trông có vẻ lụp xụp này. Cô gái ngước lên nhìn Thành nhăn mặt:

-Bạn có vấn đề về thần kinh hay sao mà theo tôi hoài vậy? – Cô gái rót rượu vào cốc của mình và nói như gắt.

-Tôi uống rượu với bạn được chứ?

-Bạn thích uống thì cứ gọi, cứ uống, có ai cấm đâu mà phải xin phép tôi.

-Tôi nói vậy vì tôi muốn uống cùng bạn. Tôi không có ý định sẽ hỏi bạn chuyện gì, nhưng tôi thực sự muốn kết bạn và muốn được ngồi với bạn.

Đáp lại lời Thành, cô gái lấy thêm một chiếc cốc và rót rượu đặt về phía Thành. Cô nhìn Thành cười rồi uống cạn cốc rượu của mình, nhẹ tênh như thể vừa uống một cốc nước lọc. Thành chạm môi vào cốc rượu và cảm thấy vị đắng chát thấm dần trên đầu lưỡi, và lan rần rật khắp miệng, xuống tận cổ họng vẫn thấy cay, đắng, và nóng.

Thành nói:

- Người Sài Gòn thường chỉ nhậu bia.

-Tôi thích nhậu rượu hơn, vì thời gian ngoài Bắc, khi tôi bắt đầu tập uống rượu, tôi nhận ra rằng uống rượu cho tôi nhiều cảm giác hơn.

Thành gật đầu thừa nhận và hỏi:

- Tôi có thể biết tên bạn?

-Hải Giang. Đó là tên ghép tên của ba tôi và mẹ tôi. Nhà tôi chỉ có mỗi mình tôi nên tôi cứ như là nơi để lưu giữ mọi kỉ niệm của bố mẹ vậy. – Cô nói rồi rót thêm một cốc rượu nữa cho mình.

-Bạn quê ở đâu vậy? Có phải con gái miền Tây không?

Hải Giang cười nhìn cậu như thể chắc chắn đã biết trước kiểu gì cậu cũng hỏi câu đó:

- Thấy tôi đen nhẻm như con gái miền Tây hay sao mà hỏi vậy?... Tôi là con gái Sài Gòn thứ thiệt đó. Sài Gòn mấy đời nay rồi.

Thành à lên một tiếng như thể vừa khám phá ra được điều gì đó rất thú vị, rồi nhấp tiếp một ngụm rượu.

-Sao bạn lại thích café muối?

-Sao bạn lại hỏi thế? Vì lạ sao?

-Không. Vì tôi đã từng gặp một người giống bạn, một người chỉ uống café muối, nhưng rồi bỗng dưng người ấy không bao giờ uống nữa. Tôi đã hỏi tại sao, và đáp lại chỉ là: Anh không muốn khác mọi người. Nếu anh vẫn uống café muối anh sẽ chìm vào những suy nghĩ của riêng anh… Câu nói của Hải Giang ngừng lại giữa chừng như nghẹn lại.

-Đó là anh Phan Huy đúng không? Khi nãy tôi đã nghe Phan Huy to tiếng với bạn…

Hải Giang ngẩng lên nhìn Thành rất lâu mới lên tiếng, có vẻ như rượu bắt đầu phát huy tác dụng với cô. Cô cảm thấy đầu óc choáng váng, và đôi chân dường như đã mỏi rã rời.

-Phan Huy. Tôi đã yêu anh ấy từ khi chúng tôi còn là những đứa trẻ con. Ngày nhỏ Phan Huy đã được học guitar và mỗi lúc rảnh rỗi sau giờ học anh thường ngồi đàn cho tôi nghe. Anh uống café như nghiện từ ngày mười bốn, mười lăm gì đó. Tôi nhớ anh bắt đầu uống café muối vào một hôm khi tôi pha café giúp anh, và lấy nhầm lọ muối thay vì đường. Cũng lạ thật, anh càng uống càng thích. Anh đã nói với tôi rằng đây mới đúng là hương vị thật sự đậm đà của cuộc đời ẩn chứa bên trong café. Từ đó, anh chỉ uống café muối. Anh thường hay tự pha nhưng vẫn thích nhất là khi tôi chạy sang nhà và lúi húi pha café đặt lên bàn cho anh. Lúc đó chúng tôi còn là hàng xóm của nhau, nhưng một năm trước khi anh vào đại học cũng là lúc gia đình anh chuyển hẳn lên Quận 1 sống… Nói thật, khi nãy nhìn cậu uống café muối tôi đã choáng váng. Tôi đã không thể liên lạc được với anh ấy, như thể anh ấy quyết tâm bước ra khỏi cuộc đời tôi.

Thành im lặng nhìn cô gái vừa uống rượu vừa nói như thể cô làm tất cả những hành động đó hoàn toàn vô thức. Cảm giác chuếnh choáng trong một đêm Sài Gòn đầy gió với một người chỉ mấy tiếng đồng hồ trước còn hoàn toàn xa lạ trong lúc này lại khiến Thành có cảm giác bình tâm lạ thường. Thành chăm chú nhìn Hải Giang như muốn nói để cô biết rằng, bên cạnh cô lúc này vẫn có một người đang chăm chú nghe cô nói.

-Tôi đi làm ở quán café này chỉ vì muốn hàng ngày được nhìn Phan Huy và nghe anh ấy đánh đàn. Tôi không có ý muốn đeo đuổi hay làm trò gì với anh ấy… Tôi chỉ muốn được nhìn thấy anh ấy.

Hải Giang gục đầu xuống bàn như cố trốn tránh những giọt nước mắt.

-Tôi sẽ đưa bạn về.

-Không. Đừng. Tôi muốn đi lang thang phố. Tôi sắp phải xa Sài Gòn… - Giờ thì Hải Giang khóc thật. Thành chỉ còn biết ngồi im nhìn cô gái ấy khóc. Cậu không nói gì cho đến tận khi cô dụi mắt và nói: - Có muốn chạy xe trên phố cùng tôi không?

-Không cảm thấy sợ khi đi với người lạ sao? – Thành cười và đùa.

-Chẳng phải bạn nói chúng ta sẽ kết bạn sao? Chúng ta đã là bạn rồi thì có gì phải sợ?

Đêm đó, Thành phóng xe ào ào qua những con đường Sài Gòn rợp lá me, thả trôi mọi xúc cảm của mình rộng dài trên từng con đường ấy. Cậu chăm chú lái xe nhưng cũng không rời mắt khỏi Hải Giang. Cậu cảm thấy thích thú khi nhìn thấy mái tóc cô bay trong gió. Khuôn mặt của Hải Giang càng nhìn càng có nét gì đó cuốn hút người đối diện mà Thành không thể nào cắt nghĩa được. Nhưng Thành thực sự thích nhìn cô.

Hải Giang nói nhiều nhưng không nói về cô mà nói về Phan Huy. Cô như chìm đắm trong thế giới của Phan Huy mà không còn biết xung quanh đang điễn ra điều gì. Thành chỉ im lặng lắng nghe. Trời càng về đêm càng lạnh. Thành cởi chiếc áo sơ mi khoác ngoài khoác lên người Hải Giang và nói:

-Bạn sắp đi đâu?

-Định cư tại Anh. Ba tôi đã được một công ty Anh mời sang làm việc. Đó là mục đích sống cả đời của ba. Ba chỉ thích sống và làm việc ở nước ngoài. Tôi thực sự không muốn đi, nhưng tôi không thể từ bỏ hay làm đau lòng ba mẹ tôi.

Thành im lặng một lát rồi nói:

-Tôi không muốn thi vào trường kinh tế, nhưng đó là điều ba mẹ tôi theo đuổi và đam mê. Tôi cũng là niềm hi vọng duy nhất của họ. Bởi vậy tôi cũng đã quyết định từ bỏ ước mơ học guitar ở học viện âm nhạc để học kinh tế. – Cậu lại cười buồn buồn và nói tiếp – Hóa ra chúng ta cũng giống nhau đấy chứ.

-Có lẽ.

Câu chuyện bỏ lại dang dở ở đó trong sự im lặng kéo dài. 5 giờ sáng Thành chở Hải Giang về nhà. Còn lại một mình, cậu cố gắng sắp xếp lại những gì cậu và Hải Giang đã nói với nhau đêm qua. Một đêm lang thang đã khiến cậu mệt nhoài và chìm vào giấc ngủ chập chờn với hình ảnh của cô gái đã ở bên cậu đêm qua.

Những ngày sau đó, Thành hôm nào cũng đến Guitar Gỗ rất sớm, chỉ để nhìn Hải Giang làm việc. Thành biết rằng cô gái ấy sẽ không còn ở Việt Nam lâu nữa nên cậu thực sự muốn giữ lại những khoảnh khắc được ngắm nhìn cô như thể trái tim cậu bây giờ chỉ khao khát được ở bên cạnh cô. Nhưng Thành vẫn im lặng, vì Thành biết Hải Giang vẫn luôn hướng về Phan Huy, dù sau lần đầu tiên gặp lại ấy, Hải Giang và Phan Huy không hề nói chuyện với nhau một lần nữa. Thành đã bắt đầu quen với cảm giác mỗi buổi chiều được Hải Giang bê ra cho cậu một ly café muối, kèm theo đó là những mảnh giấy nhớ với những lời nhắn vô cùng dễ thương.

Một buổi chiều sau gần ba tuần đi qua. Thành sững sờ khi đọc tin nhắn trên mảnh giấy mà Hải Giang bê ra cùng ly café cho cậu:

-Ngày mai tôi bay. Đã làm xong giấy tờ hết rồi. Tối nay đi nhậu rượu nhà hát nhé.

Thành bắt đầu cảm thấy không thể chịu đựng được với những cảm giác đang ập đến. Thành chạy lại phía Hải Giang đang lau bàn và kéo cô đi mặc cho cô cố vùng tay ra.

-Hãy đi đâu đó đi. Ngày mai đi rồi, hãy đến nơi nào mà cậu muốn đi nhất và sẽ nhớ nhất khi sang Anh đi.

Hải Giang nhìn thẳng vào đôi mắt Thành và nói:

- Thành vẫn chưa hiểu tôi sao? Vậy mà tôi nghĩ những ngày qua chúng ta đã đồng cảm được với nhau đấy. Tại sao tôi lại ở đây vào giờ này khi mà sáng mai tôi sẽ bay ư? Tại sao? Bởi vì đây là nơi tôi muốn đến nhất. Đây là nơi tôi sẽ nhớ mãi, từng ngày từng ngày khi tôi rời khỏi thành phố này. Cậu đã hiểu chưa? Vì vậy đừng cố tỏ ra hiểu tôi hay bắt tôi phải làm gì nữa.

Thành sững người, nhưng cậu vẫn hỏi:

-Mọi suy nghĩ của bạn đều vì Phan Huy sao?

Hải Giang im lặng một lúc rồi mới nói:

- Tôi đã từng nghĩ như vậy cho đến khi tôi gặp cậu. Cậu đã dần cho tôi hiểu ra rằng, Phan Huy chỉ là cái kí ức quá đẹp mà tôi luôn muốn níu giữ. Nhưng Phan Huy của hiện tại không còn đẹp như vậy nữa. Tôi đã từng rất buồn vì điều đó, nhưng khi tôi đến đây, khi nhìn cậu uống café muối và chơi đàn. Tôi đã nhận ra rằng, người
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Voz Sông Quê Muà Nước Lũ chập2
» Truyện Voz: Sông Quê Mùa Nước Lũ chập1
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
» Truyện Voz Dại Dộn Chỉ Vì Một Tin Nhắn chập2
» Truyện Voz Dại Dộn Chỉ Vì Một Tin Nhắn chập1
1234...91011»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

Old school Easter eggs.