5. Em hẹn tôi đến nhà, tự tay em làm một bàn thức ăn đầy ắp những món ngon, là những món mà cả hai đứa chúng tôi đều thích.
- Anh ăn thật nhiều vào nhé, sắp tới sẽ không có cơ hội được ăn nữa đâu.
Em cúi mặt, gắp vào bát cho tôi. Thoáng nhận ra sự ngượng ngùng ấy, tôi ngước nhìn.
- Em đi đâu?
- Ừm. Không xa lắm, cũng không gần lắm. Một nơi đủ để em vui.
Em vẫn không nhìn tôi, ánh nhìn trôi đi vô định. Tôi bất giác thở dài, tiếng thở dài kéo đến từ những ngày xưa cũ, từ những ngày đầu tiên tôi biết yêu một người con gái, cho đến khi không thể níu giữ người ấy ngay cả khi người ấy luôn bên cạnh mình.
- Rồi em sẽ lại về thôi, khi nào em thấy ổn.
Tôi không tranh luận với em về sự trốn chạy, vì tôi biết khi em đã quyết định nghĩa là em sẽ ra đi, gọi tôi đến chỉ là thông báo cho tôi biết mà thôi. Nơi em chọn là một vùng đất mới, em xin chuyển thực tập vào trong đó, tự bắt đầu tất cả mọi thứ. Kể cả là tình yêu.
Ngày tiễn em đi, tôi có mặt vờ hờ hững, ánh mắt tôi nheo lại với một chút nhớ mong. Lạ thật, nhớ ngay cả khi em đang đứng trước mặt. Vậy mà tôi không nói được nhiều, chỉ vẻn vẹn một câu.
- Nhớ giữ gìn sức khỏe!
Em đi, tình yêu của tôi như cánh bồ công anh mỏng tang trong bài hát, sớm đã cuốn đi cùng gió. Dẫu vậy tôi vẫn kiên nhẫn đứng chờ, chờ đợi cho đến khi nào em trở lại. Chúng tôi đã bên nhau nhiều ngày như thế, sao có thể vì một chút cách xa mà trở nên nhạt nhòa?
6. Sau khi ổn định mọi thứ, em gọi về cho tôi, lúc đó là buổi đêm khi mà tôi và em cùng ngồi trên ban công, để gió thổi tràn qua mặt và sương đậu trên vai, trên áo.
- Anh này, có nhớ em không?
Tôi im lặng, cảm thấy mọi lời nói bây giờ đều trở nên vô nghĩa. Tôi nhớ em, nghe giọng nói của em ở đầu kia điện thoại lại nhớ nhiều hơn nữa. Nhưng nói làm sao? Phải làm sao thì em mới biết?
- Đồ ngốc! Không được nhớ em đâu, chị ấy sẽ giận anh đấy!
Vừa định nói gì đó để xua đi thì câu nói của em ngân lên, giọng em như giọng nghẹt mũi, vừa nói vừa cười cố để cho tôi không nhận ra sự ngượng nghịu nơi em. Tôi còn nghe rõ phía bên ấy là tiếng radio phát ra giai điệu của bài hát quen thuộc, giọng của người dẫn chương trình đầy xúc động.
“Em muốn tặng bài hát này cho một người, người đã luôn ở bên cạnh em, cùng lớn lên với em, người duy nhất là cả thế giới to lớn này của em. Em không đủ can đảm để nói những gì em đang nghĩ, nhưng hy vọng khi nghe được bài hát này người ấy sẽ hiểu. Sự thật là em vẫn luôn mong chờ, vẫn luôn hy vọng, chỉ đến khi không thể tiếp tục em mới chọn ra đi…”
Tôi lặng người, nghe cay đắng tan nơi đầu lưỡi, nghe tim mềm run lên thổn thức. Tôi nghe được tiếng thở rất khẽ của em bên kia điện thoại, và trong không gian vắng lặng, tiếng radio vẫn vang lên giai điệu nhẹ nhàng, buồn man mác…
“Lời nguyện ước bên nhau lớn khôn em vẫn thầm tin
Vào lời hứa màu hồng anh đã nói…”
Bất giác tôi cất lên thành lời hát như thói quen, ký ức hiện về rõ nét cảnh tôi ngồi đàn và em ngồi phía đối diện, trong căn phòng nhỏ của em, đôi mắt em vô định nơi nào lại đặt vào tôi tin cẩn, môi khẽ mỉm cười.
“Bời vì chúng ta chẳng thể đợi chờ sao băng
Nghiêm túc thả xuống đồng xu ước định định mệnh
Cũng không biết anh có thể đi tới đâu…”
“Anh chẳng còn có thể nói ra sự khác biệt.
Em là một người bạn?
Hay một tình yêu đã thoáng qua anh…”
Lời hát trong radio còn chưa dứt, lời trong cổ họng tôi còn lưỡng lự chưa kịp thoát ra, em đã vội vàng tắt máy. Tôi ngước nhìn những vì sao trên màn nhung thăm thẳm, trong một đêm mùa đông buốt lạnh, tôi nhận ra tình yêu của mình. Và chắc chắn, tôi sẽ đi tìm lại cánh bồ công anh trong gió, của riêng tôi…
Nếu có một cánh hoa bồ công anh nào đó mỏng manh trong chuyện tình của bạn, hãy đừng phó mặc cánh hoa cho chiều gió thổi, hãy mạnh dạn nắm bắt lấy. Chúng ta mất quá nhiều thời gian để lưỡng lự mà quên đi mất việc ấy thật ra là một việc vô nghĩa, chỉ khi nào chúng ta thật sự đã để vụt mất đi người mà ta yêu thương, lúc bấy giờ mới trở nên tiếc nuối.
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ