XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
Có những nhân duyên… hệt như một cơn mưa rào và chút nắng ngọt. Để khi bên nhau, họ tạo nên cầu vồng.

Thế gian thật lắm diệu kỳ, nhưng diệu kỳ nhất, với Duy, chính là khoảnh khắc này. Cô gái ấy đang ở trước mặt cậu, đẹp như một mảnh mùa xuân đi lạc.
Duy vội vã nép mình vào chiếc ô cũ kĩ xám ngoét lôi từ nhà lên, màn mưa cứ liên tục chao nghiêng và sóng sánh, thi thoảng xẹt ngang qua chiếc áo sơ mi trắng, lốm đốm vài chỗ. Cơn mưa kỳ cục, Duy lẩm nhẩm. Trời chỉ vừa ầm ầm sấm chớp từ lúc Duy đặt chân ra đường, nếu không phải vì lớp Hình họa rất lý thú, Duy đã quay vào nhà bật nhạc trùm chăn ngủ lăn quay rồi. Cũng may, nhà Duy chỉ cách trường chừng mười phút đi bộ, chút mưa này không nhằm nhò gì.

Bất ngờ Duy bị đụng ngã, một cái bóng lướt vội qua va phải cậu. Một cô gái. Tóc xõa dài và váy tím. Chiếc ô tím và chồng sách cô ôm trước ngực rơi tõm xuống đất, văng lên một ít nước bẩn. Cô gái lạ không lấy gì làm khó chịu khi bị vấy bẩn chiếc váy đẹp, chỉ nhẹ nhàng phủi phủi người, gật đầu xin lỗi Duy rồi lẳng lặng ôm chồng sách và cầm ô bước đi. Cuộc chạm trán chóng vánh ướt át làm Duy không kịp nhìn kỹ mặt cô gái. Nhưng mùi hương nước hoa dịu dàng còn phảng phất làm Duy đoán cô hẳn rất xinh. Cậu khẽ chép miệng ra chiều tiếc nuối một chút, rồi lại thong thả bước tiếp. Chiếc váy tím nhẹ nhàng và mái tóc đen dài hãy còn đong đưa trong tâm thức.
Lớp học hơi vắng hơn thường lệ, Duy vẫn theo thói quen ngồi gần cuối lớp. Cậu đang loay hoay chuẩn bị bảng vẽ thì giáo viên bước vào. Cô Vỹ luôn thế, xinh đẹp và tươi trẻ. Dù dễ dàng nhận ra mái tóc uốn xoăn của cô bị ướt mưa kha khá, khuôn mặt xinh đẹp vẫn tràn đầy sức sống. Cô vỗ nhẹ hai tay vào nhau, nhoẻn cười và chào cả lớp.
- Hôm nay lớp hơi vắng một chút. Tiếc thật. – Cô chép miệng – Chúng ta có bạn mới đây.
Nói rồi cô hướng mắt ra cửa, khẽ vẫy tay ra hiệu gọi ai đó vào.
- Từ hôm nay Duy Mỹ sẽ dự lớp Hình họa chung với chúng ta. Các bạn chào bạn mới đi nào!
Duy đang lúi húi tìm cây bút chì ở phía dưới, nghe cô thông báo, cậu bất giác bật cười. “Duy Mỹ, sến sến thế nào ấy không biết!”, cậu vừa lẩm nhẩm vừa ngước lên.
Thế gian thật lắm nỗi diệu kỳ, nhưng diệu kỳ nhất, với Duy, chính là khoảnh khắc này. Chiếc váy tím nhẹ nhàng như màu hoa rơi, mái tóc đen xõa dài thi thoảng vài lọn tóc đong đưa chạm nhẹ vào má, cô gái ấy đang ở trước mặt cậu, đẹp như một mảnh mùa xuân đi lạc.
Duy ngẩn người ra trong một khoảng thời gian gần như là vô cùng. Cô gái khẽ mỉm cười, từng chuyển động nhẹ nhàng uyển chuyển trên cơ mặt hoàn mỹ ấy khiến Duy cảm thấy như một cái gì chặn ngang các tĩnh mạch. “Trên đời vốn có người đẹp đến thế này?”.

Tiếng mưa còn đều đều ngoài cửa sổ. Lớp Hình họa hôm nay, Duy không tài nào tập trung được. Đôi mắt cậu, rõ ràng đang bận hướng về một say mê đẹp đẽ khác rồi. Cô gái chẳng như Duy, chỉ mải miết tập trung vào bài học. Nhìn cách cô thích thú lia tay trên bản vẽ, miệng thỉnh thoảng hé cười không thành tiếng, Duy bắt gặp lòng mình rộn rã như giao mùa.
Duy Mỹ, thật kỳ lạ!

Lớp học tan vào tầm bốn giờ chiều. Mưa hãy còn chao nghiêng và lả lướt. Duy vừa định bung chiếc ô ra và thong dong về nhà thì nhìn thấy cô gái đã làm cậu xao lãng buổi học hôm nay đang đứng tựa người vào thành hành lang, đưa tay hứng những giọt long lanh nhẹ tênh. Cảnh tượng đó làm Duy không nỡ nhấc chân đi nữa, cậu khẽ đứng lại, xếp chiếc ô vào, nhẹ nhàng tiến lại gần nơi những hạt mưa đang tí tách rơi vào giữa lòng bàn tay trắng muốt ấy. Cô gái vẫn say sưa với sự thích thú của mình, không nhận ra Duy đang ở rất gần.
- Cậu thích mưa? – Duy bối rối mở lời, khe khẽ.
Cô gái hơi quay mặt lại nhìn Duy, cười nhẹ.
- Một chút.
- Trông như thể rất nhiều.
- Ừ. – Cô gái gật đầu. – Chỉ là mưa Sài Gòn đáng ghét quá. Đỏng đảnh và kiêu kỳ.
Duy cười thành tiếng. Rồi bắt chước cô gái đẹp kế bên, cậu đưa tay hứng lấy vài giọt vui, miệng lẩm nhẩm hát theo giai điệu bài Rhythm Of The Rain.
- Tớ thấy cậu có mang ô. Sao vẫn chưa về?
Cô gái đẹp cất tiếng hỏi làm Duy thoáng giật mình. Cậu bối rối cúi nhìn chiếc ô lấp ló trong ba lô, rồi quay sang cô, nói như chợt nhớ ra điều gì:
- Tớ nhớ cậu cũng có.
Cô gái tròn mắt nhìn Duy, khuôn miệng xinh xắn hấp háy muốn nói gì đó, nhưng rõ ràng cô không hiểu sao chàng trai này lại nói thế.
- Trước cổng trường, rơi cả chồng sách, cậu nhớ chưa?
Khuôn miệng đẹp “à” lên một tiếng rồi chuyển thành một nụ cười tươi rói.
- Tớ nhớ rồi. Mà cậu không bị vấy bẩn ở đâu chứ? Tớ xin lỗi nhé!
- Tớ thì chẳng sao. Nhưng không phải vì rơi xuống mà hỏng cả chiếc ô đẹp của cậu chứ?
- Ừ. – Cô gái lạ lùng thốt ra một tiếng nhẹ như không.
Khuôn mặt thản nhiên dịu dàng của cô làm Duy bối rối. Cô “ừ” như thể việc đó là hiển nhiên, như hết mưa thì trời sẽ sáng, như qua ngày thì đến đêm vậy, chẳng có gì để bận lòng. Duy chợt nảy ra một ý định. Cậu bật chiếc ô cũ của mình ra, rồi bất ngờ kéo cô gái ấy vào, cười lỏn lẻn:
- Về cùng nhé! Xem như chút tạ lỗi vì làm hỏng ô của cậu. Vả lại, tớ đoán nhà cậu cũng gần, phải không?
Mùi nước hoa thoang thoảng phảng phất rất dịu khi cô khẽ gật đầu. Khuôn miệng vốn đẹp nhoẻn cười một cái trong veo. Phố xá ngai ngái mùi mưa yên lành, bất chợt đẹp lạ lùng trong Duy.
- Sao có thể đẹp đến thế? – Duy thầm thì.
- Gì cơ?
- Tớ hỏi sao cậu có thể đẹp đến thế được?
Cô gái bật cười quay sang Duy, nghiêng đầu:
- Vì tớ là Duy Mỹ.
Duy còn đang ngơ ngác trước câu nói kì quặc của cô bạn thì Duy Mỹ đã khẽ reo lên: “Đến rồi.”. Cô gái lách mình qua chiếc cổng sơn trắng, rồi quay lại mỉm cười với Duy:
- Cảm ơn cậu.
Cả tâm thức và đất trời trong Duy chao nghiêng theo màn mưa, và theo bước chân Duy Mỹ đi khuất. Trên đời, có người đẹp đến thế? Quả nhiên, thế gian thật lắm nỗi diệu kỳ!

Duy nhận ra Duy Mỹ không hề học chung lớp với cậu ở những môn khác. Lúc đầu Duy tưởng cô gái ấy mới chuyển sang học chung ngành với Duy, nhưng cô chỉ học chung với cậu mỗi lớp Hình họa. Và có chút kỳ quặc, trời rất thường xuyên đổ mưa vào những ngày có Duy Mỹ đến. Cô gái lạ như mang những long lanh tươi mát này ghé ngang trời, tí tách trên những hàng mi cong. Vào những ngày mưa ấy, luôn có chàng trai cầm ô đứng trước nhà cô.
- Ơ, sao cậu lại ở đây?
Duy Mỹ thốt lên khi vừa dợm bước ra cổng đã thấy Duy đang cười toe toét nhìn mình.
- Cất ô đi. Đến lớp hai mình hẳn vui hơn là đi một mình thế kia rồi.
- Ừ.
Cô gái đẹp ngoan ngoãn cất ô rồi cười lỏn lẻn đi cùng Duy. Chỉ chừng mười phút ngắn ngủi nhưng sóng bước dưới mưa thế này xem chừng rất lãng mạn. Duy Mỹ cười giòn sau mỗi câu nói đùa của Duy. Còn Duy, vẫn mải mê theo dõi từng cử chỉ và chuyển động của vật thể vô cùng đáng yêu bên cạnh mình, mong cho thời gian ngưng lại vào những khoảnh khắc cô gái ấy cười.
Có lần Duy Mỹ thắc mắc:
- Sao trời luôn mưa vào những hôm học Hình họa nhỉ?
- Để tớ được đi chung với cậu dưới mưa thế này.
Duy nói xong thoáng bối rối nhìn vào mắt Duy Mỹ, mong chờ một phản hồi tốt lành.
Bất chợt Duy Mỹ chồm lên nhìn sâu vào mắt Duy, thích thú cười:
- Ô, mắt cậu màu nâu này.
- Ơ…
- Những người mắt nâu thường lãng mạn và đa cảm hơn người mắt đen đấy. Tớ thích nhìn sâu vào những đôi mắt nâu như thế này, cảm giác thật là ấm!
Lúc này, Duy cũng cảm thấy… thật là ấm!

Lần khác tới lượt Duy hỏi:
- Nhớ lần tớ hỏi sao cậu có thể đẹp đến vậy không?
- Ừ.
- Cậu bảo vì cậu là Duy Mỹ?
- Ừ.
- Tại sao?
Duy Mỹ nhoẻn cười, nụ cười thanh sáng xua đi những ngột ngạt của cơn mưa vừa kịp tạt ngang. Cô lấy tay vén nhẹ một bên tóc đang bay.
- Tớ tưởng hôm đó cậu về search tung cả Google chứ.
- Tớ không cho là Google thông tuệ đến thế. – Duy bật cười.
Duy Mỹ bất ngờ lấy ngón trỏ chạm nhẹ vào má Duy, nhỏ nhẻ:
- Cậu thích tớ rồi phải không?
- Ừ. – Duy gật đầu không chút do dự, dù cậu quả đang rất bất ngờ.
- Tớ chỉ cần biết vậy thôi.
Không gian ban chiều tan dần trong đôi mắt nâu của Duy, và nụ cười nhẹ như không của cô gái đẹp cạnh cậu. Mưa vẫn lả lướt không ngừng, rả rích trên mái tôn của những ngôi nhà nằm yên.

- Hôm nay kết thúc ở đây nhé! Chào các bạn.
Cô Vỹ vừa nói xong và thu xếp đồ ra khỏi lớp, Duy chạy vội đến kéo tay Duy Mỹ, nháy mắt:
- Lên sân thượng ngắm mưa nhé! Tớ đoán là hay.
Duy Mỹ nhún vai thích thú rồi cho phép bàn tay mình nằm gọn trong tay Duy, để cậu kéo chạy băng băng qua suốt mấy tầng lầu. Nép mình trong chiếc ô xám đã cũ của Duy, cô gái đẹp như mảnh mùa xuân đi lạc đưa tay hứng những giọt lạnh căm long lanh đang đều đặn rơi. Duy vẫn ngâm nga giai điệu quen thuộc của Rhythm Of The Rain. Được một lúc, Duy Mỹ thôi không hứng mưa nữa, cô tì tay vào thành lan can, ánh mắt thoáng vẻ xa xăm.
- Mẹ tớ là nhà văn.
Duy lắng nghe.
- Bà là nhà văn theo chủ nghĩa duy mỹ. Cậu biết duy mỹ là gì không? – Chờ Duy lắc đầu, cô tiếp – Là tình yêu dành cho cái đẹp ở trạng thái cao nhất. Suốt cuộc đời bà cứ mải miết theo đuổi những vẻ đẹp hoàn hảo không tì vết, những nét đẹp xa xỉ đến đau lòng. Những thứ mẹ viết ra, tớ chỉ dám đọc một chút, bởi nó đẹp đến không thể tin được. Như thể thế giới nơi tớ sống thật tầm thường, nhạt nhẽo và méo mó....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Teen Vợ Ơi Học Bài - Full
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
» Truyện : Chọc Giận Thục Nữ
1234...212223»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt