Nhiều năm qua nàng vẫn rất muốn biết Đình Nho vì sao nói nàng rất gầy, rất đẹp, hiện tại đã biết nhưng nàng lại không một chút vui vẻ thậm chí còn cảm thấy khổ sở.
Nàng không biết chính mình khổ sở vì cái gì, là bởi vì biết người Đình Nho thật sự thích không phải là nàng sao?
Ở trong mắt hắn nàng xinh đẹp nhưng hắn cả đời sẽ nhìn thấy hình dáng của nàng, nhớ tới mỗi khi tức giận hắn đều lộ ra nét mặt quái dị sau đó quay đầu không nhìn nàng, bây giờ nàng rốt cục hiểu được là vì sao. . .
Bởi vì hắn không muốn thấy nàng thật sự.
Nếu giống như lời nói của anh họ Dương, vạn nhất có khả năng đặc biệt của hắn mất đi thì hắn còn có thể cùng với nàng một chỗ sao? Hắn có biện pháo cùng người mập mạp ở chung một chỗ sao?
Nhớ tới mỗi lần tức giận hắn đều quay đầu, đáp án thật ra đã rất rõ ràng.
Khi Kỉ Đình Nho đến tìm Lí Tâm Di đã là chuyện của ba ngày sau.
Hai người cùng nhau ăn xong bữa tối, Lí Tâm Di phát hiện hắn không có đi, nhịn không được hỏi: “đã khuya, anh không về sao?”
“Không, đêm nay anh sẽ ở lại.”
“Phải không?”
“làm sao vậy, có vấn đề gì sao?”
“Không có.”
Trước kia hắn thường ở lại qua đêm nên nhà nàng mới có rất nhiều quần áo cùng đồ dùng của hắn nhưng không biết sao hôm nay nghe hắn nói vậy nàng cảm thấy có chút nghiêm trọng.
Khi hai người nằm trên giường, Kỉ Đình Nho đột nhiên xoay người, đem Lí Tâm Di đặt dưới người.
“Cả buổi tối anh đều cảm thấy em rất kì lạ, nói cũng rất ít, có phải bởi vì mấy hôm trước anh mắng em phải không?” Mỗi lần hắn đến tìm nàng thì bọn họ thật vui vẻ nhưng đêm nay nàng chẳng những ít nói mà vẻ mặt có chút xa lạ, chẳng lẽ hôm đó hắn mắng nặng doạ nàng sợ?
Ngày đó hắn đương nhiên tức giận, nếu không mắng nàng một lần thì lần sau nàng gặp lại Lữ Giai Ny hay những người khác cũng bị khi dễ thôi.
Hắn thật sự không thích nàng bị người ta khi dễ, không cho phép.
Nhưng hiện tại ngẫm lại khi đó hắn thật sự rất ác. . .
“Tâm Di, thật có lỗi, hôm đó vì anh quá tức giận nhưng anh cam đoan với em, về sau sẽ không thế nữa.” Kỉ Đình Nho không quen nàng im lặng như vậy.
Lí Tâm Di nhìn thấy hắn, nghĩ giờ phút này hắn thấy nàng hắn là mỹ nữ không tồn tại kia mà không phải là bản thân nàng cho nên hắn mới có vẻ mặt ôn hoà như vậy đối với nàng, nói chuyện nhẹ nhàng thậm chí còn lộ ra vẻ tươi cười.
Chính là mỹ nữ kia không phải là nàng, không phải là Lí Tâm Di nàng.
“Làm sao vậy, làm gì nhìn anh như vậy?”
“Anh thích em sao?” Nàng hỏi.
“Chẳng lẽ hôm đó anh thật sự doạ em sợ?” Kỉ Đình Nho đối với vấn đề đó cảm thấy không sao, tươi cười. “Đứa ngốc, nếu không thích em thì làm sao anh cùng một chỗ với em, hiện tại vì sao anh ở đây? Anh đương nhiên thích em, tiểu mỹ nữ của anh.”
Kỉ Đình Nho không phát hiện ra vẻ mặt đau thương của Lí Tâm Di, hắn cúi xuống hôn cổ trắng ngần của nàng, cởi áo ngủ của nàng.
Lí Tâm Di không cự tuyệt hắn bởi vì trước mặt hắn nàng chưa bao giờ nói “không”, luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời như bây giờ.
Đêm khuya Lí Tâm Di ngồi trên gường nhìn Kỉ Đình Nho đang ngủ say bên cạnh.
Cho dù là đang ngủ nhưng khuôn mặt hắn vẫn anh tuấn đến mê người, nàng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã bị hắn mê hoặc, lúc đó nàng mới bốn tuổi.
Bốn tuổi liền đối với hắn nhất kiến chung tình, nghĩ đến nàng đã yêu Đình Nho đã gần hai mươi năm, chưa từng nghĩ tới một ngày rời xa hắn, cũng nghĩ đến chính mình sẽ cả đời ở chung với hắn sau đó kết hôn.
Chính là người hắn yêu không phải là nàng, có hay không một ngày nào đó hắn tỉnh dậy thì khả năng đặc biệt mất đi, hắn sẽ lựa chọn rời xa nàng?
Nhìn thân hình cường tráng của hắn lộ ra, cân xứng mà đẹp, trái lại nàng cúi đầu nhìn thân hình của chính mình, một vòng lại một vòng thịt béo cộng thêm khuôn mặt bình thường, nàng như vậy làm sao xứng đối với hắn.
Nàng sớm nên ở lúc hắn nói nàng rất đẹp, là người đẹp nhất lớp nên tỉnh ngộ bởi vì như thế nào hắn lại nói nàng, hình dáng thật sự của nàng, giống như mắt của mọi người vừa béo lại xấu, hắn như thế nào có thể yêu nàng?
Nghĩ đến người hắn yêu không phải là nàng, nước mắt chảy xuống, Lí Tâm Di lập tức lấy tay lau đi.
Sự việc thật sự tàn khốc, trong lòng vì vậy mà rối rắm.
Về sau nàng nên làm gì bây giờ?
Buổi sáng sau khi hết tiết Lí Tâm Di cùng La Tình đến nhà ăn ăn cơm trưa.
Nàng ngồi ở trên thở dài thật mạnh, đang muốn ăn cái gì gương mắt nhìn La Tình ngồi đối diện mở mắt thật to nhìn nàng làm cho nàng sửng sốt.
“La Tình, ngươi như thế nào không ăn cái kia?”
“Tâm Di, ngươi biết không? Ngươi vừa mới ngẩn người. . . .” Nàng đătj tay xuống. “Ngươi từ lúc ngồi xuống đã ngẩn người mười lăm giây.”
Lí Tâm Di không nhịn được cười ra tiếng, không nghĩ tới bạn tốt nhàm chán tới mức tính thời gian ngẩn người của nàng.
“Còn có, buổi sáng lúc cô Hồng vào lớp ngươi đã ngẩn người, lúc đó rất lâu khoảng nửa tiếng.” La Tình hoang mang nhìn bạn tốt. “Tâm Di, không phải ngươi xảy ra chuyện gì?”
Tâm Di luôn luôn là học sinh ngoan, chưa từng ở trên lớp ngẩn người như hôm nay bởi vậy nàng phi thưởng khẳng định bạn tốt không phải xảy ra chuyện gì thì chính là có chuyện phiền não.
Nhìn bạn tốt lo lắng vì nàng như thế Lí Tâm Di nước mắt không khống chế được rơi xuống.
“Nay, ngươi tại sao đột nhiên khóc?” Thấy nàng đột nhiên khóc La Tình thật khẩn trương. Khẳng định là có việc lớn bằng không Tâm Di lại khóc như vậy, muốn hỏi nhưng phát hiện nhà ăn có rất nhiều người nhìn các nàng. “Tâm Di, chúng ta đi ra ngoài.”
Hai người cơm trưa căn bản là chưa ăn liền rời đi, tiếp theo các nàng tìm một nơi gần đó, La Tình nóng vội hỏi xảy ra chuyện gì. Nghe xong Lí Tâm Di nói nàng không nhịn được mở to hai mắt.
“Bởi vì Kỉ Đình Nho có khả năng đặc biệt cho nên hắn nhìn ngươi lại thấy ngươi là một đại mỹ nữ?” La Tình quả thật không thể tin, việc này thật đúng là kì lạ, làm sao có thể! “Tâm Di, đúng vậy sao?”
“Ừ, Đình Nho nói vậy với anh họ.” Nàng cùng La Tình tình cảm như chị em ruột cho nên không giấu diếm gì nàng, đem chuyện kể với nàng, cũng muốn biết ý của bạn tốt. “La Tình, ngươi tin việc này sao?”
“Nói thật ta cảm thấy có điểm lạ, cảm giác như nghe được người ngoài trái đất xâm chiếm địa cầu, làm ta rất khó có thể tin tưởng.” Bởi vì nàng luôn không tin chuyện ma quỷ.
“Đúng vậy, thật là làm cho người ta không thể tin, ta nghe được cũng thật kinh ngạc.” Nàng cho tới bây giờ không biết Kỉ Đình Nho có khả năng này, còn tưởng rằng hắn thật sự thích nàng, yêu nàng. “Như lời anh họ của hắn nếu không phải hắn có khả năng này, nhìn xấu nữ thành mỹ nữ thì một đại soái ca như thế làm sao có thể hẹn họ với một người mập mạp!”
“Tâm Di, ngươi làm sao lại tự hạ thấp mình xuống, ai nói ngươi như vậy? Ngươi không nghĩ lại xem ở trong lớp có bao người dựa vào bài của ngươi mới không bị điểm kém, còn có ngươi giúp bao nhiêu chó mèo đi lạc, thậm chí thu dọn đồ dùng giúp bao nhiêu người, theo ta thì ngươi quả thực là bồ tát sống.”
Lí Tâm Di nhìn bạn tốt, nghĩ đến “Ai cũng có một tri kỉ!” Những lời này nàng thật sự cảm động. “La Tình, cám ơn ngươi đã an ủi.”
“Ta không phải là đang an ủi ngươi mà ta nói thật, ngươi so với những người khác đều vĩ đại, từ sau khi ta chơi với ngươi thì ta cảm thấy ta tốt lên nhiều lắm, bắt đầu giúp đỡ người khác cho nên Kỉ Đình Nho có bạn gái đáng yêu lương thiện là phúc của hắn.”
Lí Tâm Di vừa khóc vừa cười, thật vui vẻ vì quen biết La Tình hơn nữa cùng nàng trở thành bạn tốt.
“Được rồi, đừng khóc.” La Tình lấy khăn tay lau mặt cho bạn tốt.
“cám ơn ngươi.”
“Trở lại vấn đề chính, ngươi nói Kỉ Đình Nho thích người khác không phải là ngươi như vậy ngươi tính làm sao bây giờ? Tiếp tục cùng hắn hẹn hò sao?” Vấn đề nghe thật sự là rất mâu thuẫn.
“Ta cũng không biết, ta nghĩ còn muốn ở bên cạnh hắn, chính là mỗi khi hắn gọi là tiểu mỹ nữ thì lòng ta đau quá, bởi vì ta biết được người hắn thật sự yêu không phải là ta.”
Lúc này điện thoại của Lí Tâm Di vang lên, nàng liếc nhìn người gọi, rất nhanh lau mũi nghe ─
“Bác gái? Bác có chuyện gì cần nói với cháu sao, vâng, cháu đã biết, cháu tới ngay.”
Chương 4
Lí Tâm Di sau khi cúp điện thoại lập tức cùng La Tình chia tay, đi vào Kỉ gia.
“Ngồi.” Trầm Tú Cầm bảo người hầu đưa một ly nước trái cây cho nàng. “Hôm nay ta tìm ngươi vì mong muốn ngươi có thể cùng Đình Nho chia tay.”
Nàng cầm nước trái cây run rẩy.
“Xin ngươi tha thứ cho tâm tư của người mẹ, các ngươi cũng sắp tốt nghiệp đại học, tương lai Đình Nho phải tiếp quản công ty của cha, thân là một phu nhân chủ tịch phải cùng chồng đi dự tiệc xã giao, nếu Đình Nho mang ngươi đi cùng thì người khác sẽ nói hắn như thế nào? Khẳng định sẽ cười sau lưng hắn.”
Trầm Tú Cầm thật ra cũng không muốn làm người chia rẽ như trong các bộ phim, lén bức Lí Tâm Di cùng đứa con chia tay nhưng nàng vì tương lai đứa con mà suy nghĩ. Nàng ngồi thể mặc kệ, nàng không thể để cho người khác giễu cợt đứa con nàng....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ