Vốn sau khi biết hắn có khả năng đặc biệt nàng vẫn muốn ở bên cạnh hắn, mười mấy năm qua bọn họ luôn ở bên nhau bởi vậy nàng làm như không nghe, không biết bởi vì nàng thích hắn.
Hơn nữa nhiều năm qua như vậy hắn đều ở bên nàng, có lẽ đối với người mập mạp như nàng hắn hẳn là không chán ghét, có lẽ còn có một chút thích thích nhất định.
Nhưng khi nàng thí nghiệm qua thì nàng phát hiện hắn thấy người mập mạp là nàng thì ngay cả ôm cùng hôn cũng không chịu, thậm chí còn quay sang, giọng nói hung ác đuổi nàng xuống xe, lúc đó nàng biết tất cả đều là ảo tưởng của nàng, một người dễ nhìn như thế lại thích người mập mạp là không có khả năng.
Từ ngày đó nàng cố bắt ép mình từ bỏ hắn, lúc mẹ gọi điện thoại đến nói rằng có thể sẽ táu hôn lại nghe đến vấn đề của nàng cùng Đình Nho thì mẹ liền hỏi nàng có nghĩ đến muốn qua nước Mĩ, nàng tự hỏi đã lâu, quyết định rời khỏi Đài Loan.
Kỉ Đình Nho bừng tỉnh, rốt cuộc biết vì sao ngày đó đột nhiên nàng yêu cầu hắn ôm nàng. “Nếu anh nói với em hôm đó là bởi vì anh tức giận, phải trở về công ty giải quyết việc gấp cho nên không ôm em, em sẽ tin tưởng sao? Không tin đúng không, bởi vì trải qua thí nghiệm của em cho nên Đình Nho ta là một thằng khốn nạn!”
“Đình Nho, em không có ý này, em chỉ muốn anh đến được với hạnh phúc thật sự của mình.” Lí Tâm Di không biết vì sao hắn tức giận như vậy. Hắn hẳn là chán ghét người mập mạp là nàng, không phải sao?
“Hạnh phúc thật sự?” Kỉ Đình Nho cười lạnh. “Thật sự là buồn cười, em như thế nào lại biết mười mấy năm qua anh không hạnh phúc? Dựa vào cái gì mà quyết định thay anh?”
“Đình Nho…….”
“Lí Tâm Di, em có hay không nghĩ tới vì sao anh nhìn thấy hình dáng mập mạp vẫn như cũ ở chung một chỗ với em? Nếu anh thật sự chán ghét em thì anh còn ở chung chỗ với em lâu như thế sao?”
Lí Tâm Di ngạc nhiên. Nhưng hắn không có khả năng thích người mập mạp như nàng……
Bởi vì quá tức giận Kỉ Đình Nho dùng sức đá bay một hòn đá nhỏ trên mặt đất. “Nghĩ tới cuộc sống mới, tương lai không cần anh chăm sóc phải không?” Hắn cười lạnh một tiếng. “Được, như em mong muốn, chúng ta chia tay!”
Một tháng sau
Lí Tâm Di khóc từ biệt ông bà ngoại, ngồi trên xe cậu lái đi tới sân bay mà bạn tốt La Tình cùng chú Tống tiễn.
“Tâm Di, tất cả phải cẩn thận, tới nước Mĩ rồi thì nhớ phải gọi điện thoại về, ô…..” Lê Nhân Hào nói xong không nhịn được nghẹn ngào.
Nhưng Tống Tử Duy chẳng những không khóc mà con đem hắn đá bay sang bên cạnh. “Thật là, tới nước Mĩ học là chuyện tốt, có cái gì mà khóc!” Hắn đi lên phía trước, mỉm cười chúc phúc. “Tâm Di, chúc cháu tất cả mọi việc đều thuận lợi.”
“Cám ơn chú Tống, cám ơn cậu”
“Tâm Di, phải duy trì liên lạc, biết không?” La Tình cũng khóc, cùng cậu khóc thành một đoàn.
“Ta nhất định sẽ như thế, bạn tốt của ta.”
Nói xong nàng không tự giác nhìn xung quanh bốn phía. Thật khờ, đã chia tay thì hắn như thế nào lại đến tiễn nàng? Huống chi sau khi chia tay thì bọn họ không còn liên lạc, có lẽ hắn ngay cả ngày nàng rời Đài Loan cũng không biết.
Thôi! Lí Tâm Di cười có điểm chua sót, mang theo lời chúc phúc rời Đài Loan.
Chương 5
Sáu năm sau, tổng công ty JMI New York.
Lí Tâm Di đang muốn trở về văn phòng bị Thù đế ngăn lại.
“Michelle, cám ơn ngươi lần trước thay ta tìm tư liệu, đây là quà đáp lễ, là bánh chanh ngươi thích nhất, ta chính mình làm.” Thù đế có mái tóc hồng, ít hơn nàng một tuổi, xem như một viên chức bí mật.
“Ta không có làm cái gì, ngươi khách khí quá, nhưng cám ơn bánh chanh của ngươi.” Nàng nhận lấy bánh chanh.
Thơm qua, mùi thơm khiến cho người khác không khỏi chảy nước miếng.
“Đúng rồi, buổi tối mọi người muốn đi uống rượu, ngươi có muốn đi cùng không?”
“Ta không biết uống rượu, hơn nữa ta có việc phải làm còn phải chuẩn bị cuối tuần sau đi công tác, xin lỗi…..”
“Đã biết.”
Lí Tâm Di trở lại văn phòng, đem bánh chanh bỏ vào tủ lạnh sau đó bắt đầu công việc, đến tận khi nàng nghe thấy có người gõ cửa mới ngẩng đầu lên, vừa thấy liền tươi cười. “Anh Thiệu Phàm.”
Lí Thiệu Phàm một thân tây trang, thânh hình cao lớn, tươi cười đẹp đến mê người.
“Anh nghe nói hôm nay em không cùng mọi người đi liên hoan, phải không?” Hắn sớm đã nghe Thù đế nói.
“Vâng, em còn nhiều việc cho nên đành hẹn lần sau đi cùng mọi người.” Lí Tâm Di đối với mọi người cảm thấy thật có lỗi nhưng nàng không muốn chậm trễ công việc.
Nàng đến nước Mĩ vào mùa thu, mẹ tái hôn nhưng không giống như lời mẹ nói là người có một công ty nhỏ mà là tổng tài Lí Đức của công ty nổi tiếng JMI, hôn lễ đơn giản mà sang trọng, ông bà ngoại cùng cậu và chú Tống đều đến. Lúc ấy nàng còn cảm động khóc lên mà Thiệu Phàm là anh kế của nàng, so với nàng lớn hơn năm tuổi, bọn họ lúc đó liền ở chúng, coi nhau như anh em ruột, sống hoà thuận vui vẻ.
Đến Mĩ năm thứ hai nàng thuận lợi học lên cao học, sau khi tốt nghiệp liền đến công ty của dượng làm, dượng năm trước nghỉ hưu cùng mẹ là ông bà ngoại định cư ở Los Angeles cho nên công ty bây giờ là do anh Thiệu Phàm tiếp quản, hắn là một tổng tài còn độc thân, anh tuấn còn thường xuyên được các tạp chí phỏng vấn.
Lí Thiệu Phàm cười cười. “Anh không phải là nên giảm bớt lượng công việc của em, nhìn em xem. Đều đã biến thành người cuồng công việc, nên vì chính mình mà đi gặp gỡ đi.”
“Cho dù em muốn gặp gỡ cũng không có đối tượng cho nên vẫn là chuyên tâm công tác đi.”
“Không có người gặp gỡ? Như vậy em cho rằng anh thế nào? Có phù hợp với điều kiện của em không?” Lí Thiệu Phàm bày ra một tư thế đẹp, nhếch miệng vui vẻ cười.
“Anh? Phù!” Lí Tâm Di bật cười. “Anh Thiệu Phàm, anh đừng nói đùa nữa.”
“Anh không có nói đùa, anh là nói thật.”
“Nhưng em sợ sẽ bị đồng nghiệp nữ giết mất.” Bởi vì anh Thiệu Phàm là thần tượng của mọi người. “Thiệu Phàm, cám ơn sự cổ vũ của anh, em sẽ làm việc thật tốt.”
Lí Thiệu Phàm trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ. “Thật sự không suy nghĩ tới anh?”
“Được rồi, thời gian nghỉ ngơi đã hết anh nhanh quay về văn phòng làm việc đi, cho dù có là tổng tài thì cũng không thể lười biếng.” Lí Tâm Di đứng lên, đẩy hắn tới cửa bởi vì nàng còn rất nhiều việc phải làm, không thể cùng hắn nói chuyện phiếm.
“Từ từ, anh còn chuyện muốn hỏi em.” Chỉ còn vài bước chân thì hán sẽ bị đẩy ra ngoài.
“Chuyện gì?” Nàng đột nhiên dừng bước lại, thu lại cánh tay.
“Là chuyện trở về Đài Loan kí hợp đồng.” Lí Thiệu Phàm thấy nàng không còn tươi cười. “Anh suy nghĩ nếu em không muốn đi thì có thể tìm người khác….”
Lí Tâm Di nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó tươi cười. “Không, đó là công việc của em, em đi.”
“Em không cần phải miễn cưỡng.”
“Tuyệt đối không miễn cưỡng, em thật sự không có quan hệ hơn nữa em có bạn tốt ở Đài Loan nói muốn em về, không thể huỷ bỏ nếu không nàng sẽ mắng em tới mức kiến trong hang cũng phải chui lên, được rồi, em phải làm việc.”
Đẩy tổng tài ra khỏi văn phòng, Lí Tâm Di khẽ thở dài. Nàng biết anh Thiệu Phàm vì lo lắng cho nàng nhưng thật sự không có vấn đề gì, dù sao đã nhiều năm như vậy.
Nàng vì chính mình rót một chén trà sau đó đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ bầu trời thật canh, bầu trời Đài Loan hiện tại có hay không xanh như thế?
Cốc cốc cốc
Dương Sĩ Hiền gõ cửa phòng tổng giám đốc nhưng không có tiếng đáp lại nhưng trợ lí nói tổng giám đốc vẫn còn ở bên trong, hắn đành trực tiếp mở cửa đi vào, chỗ ngồi không có ai, có người đứng ở bên cửa sổ hút thuốc, lâm vào trầm tư.
“Đình Nho, em một mình đứng bên nghĩ gì đến xuất thần thế, chẳng lẽ là vì dì bắt em đi xem mặt? Em nếu có bạn gái thì dì sẽ không làm phiền em như vậy.”
“Việc này là tuỳ duyên số.” Kỉ Đình Nho thản nhiên trả lời, thở ra khói thuốc.
“Khụ, Đình Nho, khói nhiều quá.” Dương Sĩ Hiền không hút thuốc lá bị khói xông vào mũi.
“Hôm nay thời tiết thật tốt.”
“Cái gì?”
“Em cảm thấy hôm nay thời tiết thật tốt.”
Dương Sĩ Hiền nhìn ra ngoài cửa sổ. “Cũng không tồi lắm.”
Kỉ Đình Nho xoay người, vứt đầu lọc vào gạt tàn. “Tìm em có việc gì?”
“Công ty JMI nước Mĩ mới đưa tư liệu hợp đồng tới, em xem một chút, đối phương rất thận trọng, nghe nói em gái tổng tài tự mình đến Đài Loan đặt bút kí đơn đặt hàng, nếu có thể kí hợp đồng thì thật tốt.”
“Vâng, cứ đặt đấy đi, em sẽ xem.”
Dương Sĩ Hiền đem tư liệu đặt lên bàn nhưng không lập tức rời đi.
Kỉ Đình Nho nhìn vẻ mặt anh họ còn có lời muốn nói, hỏi: “Như thế nào, có việc gì sao?”
“Có việc nhưng anh không biết em có muốn biết hay không.”
“Anh đã nói thì nên nói cho hết.” Hắn nghĩ đó không phải là chuyện quan trọng bởi vậy hắn không định chăm chú lắng nghe, cầm lấy tư liệu trên bàn bắt đầu xem.
Dương Sĩ Hiền do dự nhưng vẫn quyết định nói. “Nghe nói Tâm Di gần đây phải về Đài Loan.”
Tayđang lật tư liệu đột nhiên dừng lại, lúc lâu mới đáp: “Phải không?”
“Đình Nho, em có muốn cùng nàng gặp mặt không?”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ